Sau khi tiễn Hàn Nghi Tư về, Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch trở lại cùng nhau.
Vào căn hộ, Ngư Hi hỏi Giang Tĩnh Bạch có về nhà ăn trưa không, dù sao cũng là Tết, tối hôm qua cô ấy quay về đây với cô đã là chuyện khó, hôm nay là mùng một, buổi chiều cô còn có quảng cáo, để Giang Tĩnh Bạch ở nhà một mình đợi, trong lòng cô khó chịu.
Giang Tĩnh Bạch cười cười: "Không về nữa."
"Chiều mình đến công ty một chuyến."
Thấy vậy Ngư Hi cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu: "Ừ."
Hai người vào phòng, Ngư Hi cầm kịch bản lên đọc, Giang Tĩnh Bạch dọn dẹp bát đũa, còn thừa rất nhiều, Ngư Hi cũng không muốn lãng phí, hỏi Giang Tĩnh Bạch có thể dùng đồ ăn sáng làm bữa trưa được không, dù sao nhiều món cũng chưa được động vào.
Giang Tĩnh Bạch không ngẩng đầu, đáp lại: "Mình biết rồi."
Nói xong nhìn Ngư Hi: "Cậu muốn về phòng nghỉ ngơi không?"
Ngư Hi ngước mắt: "Không cần."
Nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô, Giang Tĩnh Bạch cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.
Nửa tiếng sau, cô cũng ngồi xuống sô pha, dựa vào Ngư Hi, ánh mắt nhìn chằm chằm kịch bản, hỏi: "Có cần mình diễn cùng cậu không?"
Ngư Hi cười cười: "Không cần, chỉ còn hai trang thôi."
"Khi nào vào đoàn phim."
"Đầu năm."
"Mùng ba đi ghi hình à?"
"Ừ."
Cuộc đối thoại ngắn gọn cất lên trong phòng khách.
Giang Tĩnh Bạch phát hiện Ngư Hi đáp lời có chút mất tập trung, không biết có phải vì đang đọc kịch bản hay không, nghĩ vậy, cô cũng không quấy rầy Ngư Hi, mà về phòng lấy máy tính bảng ra ngoài bắt đầu làm việc.
Bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng gõ bàn phím rất nhỏ, thỉnh thoảng có tiếng trang giấy lật qua lật lại rơi trong không gian yên tĩnh.
Khi Ngư Hi ngẩng đầu lên đã là giữa trưa, cô ngửa cổ, phát hiện Giang Tĩnh Bạch từ đầu đến cuối luôn ngồi cạnh mình chẳng biết đã không còn ở đây từ lúc nào.
Cô ngước mắt nhìn xung quanh, thoáng thấy có bóng hình đang di chuyển trong phòng bếp.
Giang Tĩnh Bạch mặc trang phục ở nhà, đeo tạp dề, đổ thức ăn vào trong nồi hâm lại, dường như có váng dầu bắn lên, cô dịch sang bên cạnh hai bước, trên khuôn mặt không còn vẻ trong trẻo lạnh lùng thường ngày, mà đôi mày cau lại, như thể đang làm công việc rất khó khăn.
Cửa phòng bếp hé mở, Ngư Hi còn có thể nghe được âm thanh của máy hút mùi, cô đặt kịch bản xuống, đi đến cửa phòng, hai tay ôm ngực nhìn bóng lưng của Giang Tĩnh Bạch, người nọ đối mặt với hợp đồng luôn thành thục, lại bị một món ăn đơn giản gây khó dễ, thật buồn cười.
Ngư Hi khẽ cười một tiếng, Giang Tĩnh Bạch nghe được thanh âm liền liếc sang, đôi mày giãn ra.
"Sao lại đến đây?"
Ngư Hi đi vào, rửa sạch tay, nói với Giang Tĩnh Bạch: "Để mình đi."
Giãn Tĩnh Bạch không cho cô lấy xẻng, kiên trì nói: "Để mình."
"Xong ngay đây."
Ngư Hi khẽ cười: "Được rồi, mình vẫn muốn sống sót ra ngoài."
Nghe được giọng điệu có ý trêu chọc, Giang Tĩnh Bạch ho khẽ, nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa xẻng cho cô, sau đó tháo tạp dề, giúp Ngư Hi buộc vào.
Ngư Hi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch đã trở nên dịu dàng, động tác không nhanh không chậm, hai người sát lại gần nhau, mùi hương quấn quanh, hơi thở dây dưa, Ngư Hi vô cớ nín thở, đôi má ửng hồng.
Giang Tĩnh Bạch buộc tạp dề xong lại tiến đến đôi môi kia khẽ cắn, y như thói quen lúc trước.
Ngư Hi hoảng hốt, giận hờn nhìn cô một cái.
Sau khi đuổi Giang Tĩnh Bạch ra khỏi phòng bếp, Ngư Hi mới bắt đầu làm nóng thức ăn.
Chỉ có hai người, Giang Tĩnh Bạch để lại bốn năm món, cơm là mới nấu, nhưng Ngư Hi sợ béo, bướng bỉnh không ăn cơm, chỉ ăn mấy miếng rau liền kêu no.
Giang Tĩnh Bạch biết Ngư Hi tương đối khắt khe về vóc dáng, cũng không miễn cưỡng cô.
Ăn xong không bao lâu, Chung Thần liền đến.
Ngư Hi đơn giản dọn dẹp rồi vẫy tay với Giang Tĩnh Bạch.
Thấy cô ngồi lại một mình trên sô pha phòng khách, ánh mắt lưu luyến chăm chú nhìn mình, Ngư Hi vẫn nhịn không được quay lại tặng cho cô một nụ hôn thật sâu, tựa bên tai cô nói: "Năm mới vui vẻ."
Dứt lời liền muốn đi, lại bị Giang Tĩnh Bạch nắm cổ tay kéo vào trong lòng, hai người giày vò nhau hai phút, Giang Tĩnh Bạch cũng nói: "Năm mới vui vẻ."
Nghĩ đến Chung Thần vẫn đang đợi ngoài cửa, Ngư Hi không thể ở lại, đứng dậy từ trên người Giang Tĩnh Bạch rồi chạy ra ngoài.
Ngư Hi đến địa điểm quay lúc vừa vặn một giờ chiều, Bạch Vũ Đường cũng ở đó, đang nói chuyện cùng đạo diễn, nhìn thấy Ngư Hi, cô vội ra đón: "Hi Hi."
Ngư Hi cười: "Chị Bạch."
Hai cô chào hỏi chúc mừng năm mới.
Khai máy vào ngày đầu năm, đạo diễn biết ý tặng mỗi người một bao lì xì, Ngư Hi đương nhiên cũng có phần, không nhiều tiền, đơn thuần chỉ để lấy may.
Không đến nửa tiếng sau khi Ngư Hi tới, Phó Thiên Lam cũng có mặt, cô cùng quản lý đi phía sau chạy nhanh đến, nhìn Ngư Hi liền cất tiếng chào hỏi trước: "Chị Ngư Hi!"
Thái độ rất quen thân.
Ngư Hi cười cười: "Đến rồi à."
Phó Thiên Lam gật đầu: "Có phải em đến muộn không ạ?"
"Không hề." Ngư Hi hé môi: "Là chúng tôi đến sớm."
Phó Thiên Lam nghe vậy cười: "Chị Ngư Hi thật tốt."
Vừa dứt lời, cô liền bị quản lý gọi qua chào hỏi đạo diễn cùng giám chế, cuối cùng cầm bao lì xì trở lại bên cạnh Ngư Hi.
Thấy hai diễn viên chính đều đã đến, đạo diễn dặn dò thợ trang điểm bắt đầu giúp hai người trang điểm thay quần áo.
Đây không phải lần đầu tiên Ngư Hi quay quảng cáo mỹ phẩm, nhưng lại là lần đầu tiên quay hai người, cũng may không có nội dung kịch bản gì, chỉ có vài lời thoại, cũng không tính là khó.
Ngư Hi ngẩng đầu để thợ trang điểm đánh phấn trên mặt mình, bên cạnh có nhân viên nhỏ giọng nói: "Cô Ngư, lúc quay quảng cáo phải đeo chiếc đồng hồ này, vòng tay của cô..."
Ngư Hi nghe vậy liền giật mình, lập tức hỏi lại: "Tôi đổi tay khác được không?"
Nhân viên có chút khó xử, lúng túng cười, Ngư Hi hiểu ý: "Được rồi, tôi sẽ tháo."
"Cảm ơn cô Ngư đã phối hợp."
Ngư Hi nhẹ cười: "Không sao."
Đợi nhân viên rời đi, Phó Thiên Lam ngồi cạnh bắt đầu lên tiếng: "Chị Ngư Hi, vòng tay của chị đẹp quá!"
Nghe được tiếng nói, tay phải của Ngư Hi vuốt ve chiếc vòng xanh lục, ngón tay mảnh mai trắng vô cùng, sáng thẫm phối hợp, tương phản rõ ràng, khiến đôi tay của cô càng nổi bật như ngọc.
Ngư Hi dùng tay áo che lại chiếc vòng, hé môi nói: "Cũng đẹp."
Sau khi trang điểm xong, Ngư Hi ngồi trên ghế muốn tháo vòng tay, nhưng ngoài dự liệu, đeo vào thì dễ, tháo ra lại khó, cô ngẩng đầu nói với Chung Thần: "Chị vào phòng vệ sinh."
Chỉ có thể mượn nước rửa tay.
Chung Thần lập tức đứng dậy: "Cần em đi cùng không?"
Ngư Hi lắc đầu: "Không cần, chị sẽ về ngay."
Trên đường đi, cô vẫn không quên ý định muốn tháo vòng xuống, nhưng không dám dùng sức quá mức, một là sợ làm hỏng, hai