Khi Ngư Hi ra khỏi phòng vệ sinh, Chung Thần vẫn đang canh giữ bên ngoài, thấy gương mặt căng thẳng của Ngư Hi, cô không khỏi buồn bực: "Hi Hi chị sao thế?"
Hôm nay ngoại trừ lúc quay chị ấy vẫn luôn làm mặt lạnh, tuy rằng mọi khi cũng không thường xuyên cười, nhưng có vui hay không thì cô vẫn có thể phân biệt được.
Ngư Hi nghe thấy nghiêng đầu nhìn cô, vừa rồi ở bên trong gặp phải Phó Thiên Lam, giờ đây nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Thần trở nên lo lắng, cô lập tức dễ chịu không ít, khuôn mặt kia trông ưa mắt hơn bình thường, cô nhìn trái nhìn phải vài giây, hé môi: "Chung Thần à."
Chung Thần vẫn ngơ ngác: "Dạ?"
Ngư Hi nhíu mày: "Tết em đi sửa mặt đấy à?"
Chung Thần:...
Ý gì đây?
Khen mình xinh ra?
Chung Thần lập tức phấn khởi, đang chuẩn bị nói chuyện, Ngư Hi lại nói: "Nhìn nhầm."
"Hóa ra là ăn béo."
Chung Thần cắn răng.
Biết ngay Ngư Hi không nói được gì hay ho mà! Chờ mong cái rắm!
Ngư Hi nhìn Chung Thần mặt không khỏe bên cạnh, nhịn không được cười thành tiếng, mặt mày cong lên, tâm trạng không vui cả ngày có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, sau khi lên xe, cô còn chủ động gọi cho Giang Tĩnh Bạch: "Đang ở đâu đấy?"
Giang Tĩnh Bạch vẫn chưa hết bận, trợ lý Tiếu đã giúp cô bật đèn trong văn phòng, trên bàn bày hai bản văn kiện, cô đang điều chỉnh số liệu, lúc này nhận được điện thoại của Ngư Hi, cô không trả lời mà hỏi lại: "Quay xong rồi?"
Ngư Hi: "Ừ, cậu thì sao, vẫn đang ở công ty?"
Giang Tĩnh Bạch xoa mũi: "Cậu về nhà trước đi, mình về sau."
"Mình đến đón cậu." Không biết có phải vì vừa được Chung Thần lấy lòng, hiện giờ tâm trạng của Ngư Hi quả thật không tệ, cô nói với Giang Tĩnh Bạch: "Cũng không xa, mình đến đón cậu."
Giang Tĩnh Bạch cười: "Ừa."
Cuối cùng còn để lại ba tiếng: "Mình đợi cậu."
Cô vừa tắt điện thoại, cửa văn phòng bị gõ vang, theo sau là tiếng của Tiếu Tri Thu: "Giang tổng."
Giang Tĩnh Bạch đặt điện thoại xuống: "Vào đi."
Tiếu Tri Thu mở cửa, hỏi thăm: "Có cần đặt bữa tối cho ngài không ạ?"
"Không cần."
Tiếu Tri Thu gật đầu: "Vâng."
"Vậy ngài cần tôi đưa về không?"
Giang Tĩnh Bạch cong môi: "Trợ lý Tiếu nghỉ sớm chút đi."
Hai lời từ chối cất lên, Tiếu Tri Thu lập tức hiểu ý, cô khép cửa lại, đơn giản dọn dẹp giấy tờ rồi vào thang máy, đang cúi đầu đi liền đụng phải một người.
"Thật xin lỗi, không sao chứ." Lâm Mộc Sâm cúi xuống dọn dẹp giấy tờ, lúc ngẩng lên liền sững sờ: "Trợ lý Tiếu?"
"Anh Lâm." Tiếu Tri Thu cũng ngạc nhiên: "Sao anh đến đây?"
La Thiên Như hay giở tính đại tiểu thư hư hỏng, nhưng Lâm Mộc Sâm chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, trợ lý Tiếu còn từng nhìn thấy anh ta hướng dẫn người đại diện mới nhiều lần, so sánh hai người, cô có ấn tượng không tệ về Lâm Mộc Sâm, nên mới nói chuyện.
Lâm Mộc Sâm vò đầu: "Thiên Thiên vừa xuống máy bay, vừa vặn tiện đường đến công ty lấy đĩa nhạc mới, cô thì sao?"
Tiếu Tri Thu dùng cằm chỉ vào văn kiện: "Hợp đồng."
"Trợ lý Tiếu thật chuyên nghiệp."
"Tôi chuyên nghiệp gì đâu." Tiếu Tri Thu cười: "Giang tổng mới chuyên nghiệp."
"Đến giờ này vẫn chưa nghỉ làm."
Lâm Mộc Sâm cau mày: "Giang tổng?"
"Giang tổng không nghỉ ngơi sao?"
Tiếu Tri Thu lắc đầu: "Không nói nữa, tôi về trước đây, nói chuyện sau."
Lâm Mộc Sâm: "Nói chuyện sau."
Lúc Tiếu Tri Thu đi ra khỏi cửa lớn công ty, La Thiên Như đang ngồi trên xe thấy bóng dáng của cô liền chăm chú nhìn thật kỹ, suy nghĩ sâu xa, cũng không mở cửa xe.
Lâm Mộc Sâm cầm đĩa nhạc mới trở lại trên xe chủ động nói: "Thiên Thiên, em đoán xem anh vừa gặp được ai."
La Thiên Như bực mình trừng anh ta: "Anh chán lắm đúng không?"
Sau hai ngày không được nghỉ ngơi tốt, tính khí của cô đã lên đến đỉnh điểm, lúc này Lâm Mộc Sâm còn kể một câu chuyện mình tự cho là thú vị buồn cười, La Thiên Như lạnh lùng liếc mắt, Lâm Mộc Sâm lập tức im bặt.
Xe từ từ nổ máy rời khỏi công ty.
Nghĩ đến Tiếu Tri Thu, La Thiên Như lại chủ động hỏi: "Gặp Tiếu Tri Thu phải không?"
Cô không thích Tiếu Tri Thu, chưa từng gọi một tiếng trợ lý Tiếu đúng quy tắc trước mặt Lâm Mộc Sâm.
Lâm Mộc Sâm cúi đầu, cũng không cảm thấy câu hỏi vừa nãy của mình kỳ quái, biết em ấy không thích Tiếu Tri Thu còn hỏi vậy, chẳng trách bị mắng nhàm chán.
"Ừ, vừa gặp." Ánh mắt của La Thiên Như từ đầu đến cuối đều đặt trên người Lâm Mộc Sâm, anh ta kiên trì nói: "Xin lỗi Thiên Thiên, về sau anh sẽ không..."
"Nói chuyện gì?" La Thiên Như ngắt lời anh ta, trong ấn tượng của cô, cô gái kia bảo thủ đến không tưởng, hoàn toàn không tưởng tượng nổi dáng vẻ cô ta khi trò chuyện, cô cười một tiếng: "Công việc?"
Lâm Mộc Sâm lắc đầu: "Không phải, cô ấy đến lấy giấy tờ."
La Thiên Như gật đầu, tỏ vẻ biết ngay: "Còn gì nữa không?"
Lâm Mộc Sâm dọa Diêm Vương: "Cô ấy còn nói Giang tổng cũng ở công ty."
Vốn dĩ muốn ngăn không cho La Thiên Như hỏi tiếp, không ngờ vừa dứt lời liền nghe thấy La Thiên Như thay đổi giọng điệu: "Cái gì?"
"Anh nói Giang tổng, ở công ty?"
"Bây giờ?"
Lâm Mộc Sâm khó hiểu trước thay đổi đột ngột của cô, gật đầu: "Đúng."
"Sao thế?"
Mí mắt vốn mệt mỏi của La Thiên Như nâng lên, trong ánh mắt phát ra tia sáng, cười: "Không có gì, quay lại."
Lâm Mộc Sâm ngạc nhiên: "Gì cơ?"
"Em bảo anh quay lại!"
"Ngay bây giờ!"
Nói dứt lời, La Thiên Như nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại bổ sung thêm một câu: "Vẫn là đợi một chút, anh xuống xe mua cái bánh ngọt đi."
Đầu năm mới, đến chiều tất cả các cửa hàng đã mở, bên cạnh có một cửa hàng bánh ngọt, mùi thơm bay ra ngoài.
Lâm Mộc Sâm hết sức khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, anh ta xuống mua bánh ngọt và đồ uống nóng trở lại trên xe, hỏi La Thiên Như: "Thiên Thiên, em muốn làm gì?"
La Thiên Như cười: "Về công ty đi."
Đầu óc Lâm Mộc Sâm quay cuồng một hồi: "Tìm Giang tổng?"
La Thiên Như gật đầu: "Lần trước cậu em bảo phải học tập Giang tổng điều hành công ty nhiều hơn, em liền đi học tập."
Thấy La Thiên Như bỗng dưng thay đổi, Lâm Mộc Sâm do dự: "Hả?"
Bị nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, La Thiên Như lập tức trừng mắt: "Đừng nói linh tinh nữa, lái xe đi."
Lái xe đến công ty, Lâm Mộc Sâm vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tính cách của La Thiên Như luôn luôn khó hiểu, cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện nóng vội thế này, anh ta cũng đã quen.
Tự an ủi bản thân, Lâm Mộc Sâm thở phào, nhìn La Thiên Như xuống xe vẫn không quên cầm theo bánh ngọt, anh ta cũng chuẩn bị xuống theo, lại bị La Thiên Như quát lớn: "Anh ở lại trên xe."
Nói xong cau mày: "Được rồi, anh cứ về đi."
Lâm Mộc Sâm: "Vậy em về kiểu gì?"
La Thiên Như nghĩ vài giây: "Em tự lái xe về."
Cô có hai chiếc xe ở công ty, nhưng bình thường cực kỳ ít đi, nên Lâm Mộc Sâm cũng không nghi ngờ, đành gật đầu: "Ừ, vậy anh về trước đây."
La Thiên Như không cho anh ta cơ hội vẫy tay liền đi vào công ty, vui vẻ lên thang máy, gương mặt không nhịn được nở nụ cười.
Ở nước ngoài mấy ngày, cô phát hiện người mình muốn gặp nhất khi về nước là Giang Tĩnh Bạch, không biết là tâm trạng gì, chỉ biết là muốn gặp cô ấy, khi về nước đã định hẹn gặp, nhưng lại không có lý do chính đáng, Giang Tĩnh Bạch đã nghỉ Tết, cô cũng không thể lại dùng danh nghĩa của cậu để hẹn được.
Nhưng hiện giờ tốt rồi, cô ấy ở công ty, vậy là có lý do chính đáng.
La Thiên Như cầm bánh ngọt ngâm nga khúc hát lên tầng của tổng giám đốc, đi qua phòng thư ký đến văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa, bên trong có giọng nói mềm mại cất lên: "Vào đi."
Không giống như giọng điệu thường ngày.
La Thiên Như nghe được âm thanh này, mặt vô cớ ửng đỏ, ngón tay cầm bánh ngọt thật chặt, cô điều chỉnh hơi thở, vừa chuẩn bị mở cửa liền thấy cửa bị mở ra từ bên trong, Giang Tĩnh Bạch cười nhẹ xuất hiện trước mặt.
"Không phải..."
Đường nét mềm mại, ánh mắt hiền hòa, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm nghị giờ phút này lại nở nụ cười nhẹ nhàng, chỉ là khi hai ánh mắt va phải nhau, Giang Tĩnh Bạch giấu sắc mặt này đi, cau mày: "Cô La?"
Dường như rất bất ngờ khi nhìn thấy cô.
La Thiên Như bị vẻ mặt dịu dàng của Giang Tĩnh Bạch mê hoặc, tự động xem nhẹ thay đổi trên khuôn mặt của cô ấy, mê mẩn nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: "Giang tổng."
Giang Tĩnh Bạch còn tưởng là Ngư Hi đã đến, mở cửa mới phát hiện không phải, khuôn mặt nhăn lại, khí thế nghiêm túc được khôi phục: "Cô La có việc gì không?"
La Thiên Như cắn môi: "Không có gì, nghe trợ lý Tiếu nói Giang tổng lại tăng ca, cảm thấy cô rất vất vả nên mua ít bánh ngọt đến."
Nhiều lần được La Thiên Như lấy lòng, Giang Tĩnh Bạch có chút nghi ngờ, chỉ là không biểu