Lần đầu giành vị trí thứ nhất, Liễu Ngọc Dao rất phấn khởi, cô bấm điện thoại gửi Wechat cho quản lý khoe mình biểu hiện không tồi trong chương trình, thế nhưng gửi xong lại rút tin nhắn về.
Đến khi quản lý hỏi lại cô đã nhắn gì, cô chỉ thản nhiên đánh chữ: Không có gì.
Cô vừa cất điện thoại liền thấy có hai người ra khỏi cửa động, là Chu Hiểu và Triệu Thanh Bình, trên mặt hai người đầy bụi, không còn vẻ đẹp trai cuốn hút như lúc mới đi vào.
Liễu Ngọc Dao nhìn bọn họ, lại cúi xuống nhìn chính mình, đôi giày vô cùng bẩn, ngay cả chiếc quần mới cũng có vết đất.
Ngư Hi ngồi cạnh cũng chật vật giống cô, nhưng vẫn tỏ ra bình thản.
Liễu Ngọc Dao nhìn chằm chằm góc mặt của Ngư Hi, đột nhiên muốn hỏi cô ấy đang nghĩ gì.
Đúng là điên rồi.
Cô nghĩ, để tránh cho bản thân dở hơi nói ra lời gì kỳ lạ, nên chủ động bắt chuyện với Triệu Thanh Binh.
"Thầy Triệu, lại đây ngồi."
Triệu Thanh Bình cùng Chu Hiểu nhìn nhau, nhanh chóng đi qua: "Hai người nhanh thật, ra từ lúc nào?"
Khuôn mặt đẹp trai của Chu Hiểu cũng tươi cười.
Liễu Ngọc Dao đưa nước cho hai người, trả lời: "Mới ra không bao lâu."
"Hai em ấy đâu?"
Biết cô đang hỏi về Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân, Chu Hiểu đáp: "Vẫn đang ở bên trong tìm đường."
Nửa tiếng sau, Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân vẫn chưa tìm được cửa hang, được nhân viên công tác vào trong dẫn ra ngoài.
Không nghi ngờ gì, vòng đầu tiên Liễu Ngọc Dao và Ngư Hi thắng.
Liễu Ngọc Dao nhận phần thưởng từ Diêu Thanh, quay đầu nhìn Ngư Hi, không ngờ Ngư Hi cũng đang nhìn mình cười.
Liễu Ngọc Dao kéo khóe miệng thành một nụ cười, Ngư Hi liền quay đi, thu ánh mắt về.
Liễu Ngọc Dao đứng sau cắn răng, nhìn thêm một tí thì chết người à!
Bữa trưa ăn ở nhà hàng gần đấy.
Phạm vi hoạt động buổi chiều vẫn ở xung quanh ngọn núi nọ, đương nhiên là có những hạng mục khác.
Thái độ của Liễu Ngọc Dao cũng khác, cô chủ động tiếp chuyện rồi yêu cầu hợp tác cùng mọi người trong đoàn.
Được cô yêu cầu, Diêu Thanh thật sự rất mừng, lập tức để Trương Nhạc Nhạc làm đồng đội của cô.
Trương Nhạc Nhạc nghẹn lời, bực bội mà không dám nói gì, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt cầu cứu về phía Ngư Hi.
Ngư Hi bị dáng vẻ đáng thương của cô ấy chọc cười, đáp lại bằng ánh mắt bất lực.
Trương Nhạc Nhạc sụp vai, không còn quyến luyến gì cuộc đời này.
Buổi ghi hình ngày hôm đó kết thúc mỹ mãn.
Buổi tối khi xe của tổ chương trình đến đón, mọi người đều đã kiệt sức.
Ngư Hi cảm thấy thám hiểm là chủ đề mùa này thật không sai, đối với cô đâu đâu cũng là mạo hiểm, còn cực kỳ mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
Ngư Hi tưởng rằng mang trạng thái này trở về tắm rửa là có thể nhanh chóng ngủ say, nào ngờ lăn qua lộn lại trên giường rất lâu vẫn chưa ngủ được.
Tin nhắn trò chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch vẫn dừng lại ở nửa tiếng trước, cô ấy hỏi cô đã xong việc chưa, cô không trả lời.
Nghĩ đến đây, Ngư Hi lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, nhắn lại cho Giang Tĩnh Bạch: Đến khách sạn rồi.
Giang Tĩnh Bạch lập tức gọi video đến: "Đến khách sạn rồi à?"
Ngư Hi nằm dài trên giường, bữa tối khi nãy cũng chỉ ăn được hai miếng, cô không thấy đói, chỉ muốn nằm lười biếng trên giường.
Vì giành được vị trí thứ nhất cùng Liễu Ngọc Dao, nên hai cô có đặc quyền, buổi tối không cần rút thăm, có thể hưởng thụ căn phòng một mình.
Giờ đây nghe Giang Tĩnh Bạch hỏi vậy, Ngư Hi cười cười: "Tự cậu nhìn đi."
Cô nói rồi cầm điện thoại quay khắp nơi, camera nhanh chóng lướt quanh.
Nhìn thấy Ngư Hi bơ phờ ỉu xìu nằm sấp, Giang Tĩnh Bạch đau lòng hỏi: "Mệt lắm không?"
Ngư Hi đặt điện thoại lên gối, lật người, nghiêng đầu nói với người bên kia: "Hơi mệt."
"Hôm nay phải leo núi."
Nói xong lại cắn môi do dự: "Tĩnh Bạch."
Giang Tĩnh Bạch đóng tài liệu, cầm điện thoại từ trên bàn trà, gương mặt xinh đẹp được phóng to, ánh mắt dịu dàng của cô cũng thấm qua màn hình tràn vào Ngư Hi, giống như ánh nắng mặt trời ấm áp.
Cô vẫn luôn đợi Ngư Hi nói, lại không ngờ bên kia chỉ gọi không nói gì, Giang Tĩnh Bạch không khỏi hỏi lại: "Sao thế?"
Ngư Hi cắn môi: "Không có gì."
Cô cười, mặt hơi tái nhợt: "Mình đột nhiên nhớ ra hôm nay vào một hang núi, bên trong không có đèn."
Ngón tay Giang Tĩnh Bạch cầm điện thoại đã hơi đau: "Sau đó thì sao?"
Nụ cười của Ngư Hi càng đậm: "Sau đó mình ra ngoài."
Giang Tĩnh Bạch thở phào: "Ừ."
Thấy người kia nóng lòng như vậy, Ngư Hi phì cười: "Giang tổng, mình dũng cảm như vậy, có phải nên khen khen mình không?"
Giang Tĩnh Bạch khẽ cười, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng trở nên tươi tỉnh: "Ngư Hi, cậu giỏi lắm."
Ngư Hi cũng cong môi: "Giỏi ngần nào?"
"Có giỏi như ở trên giường không?"
Câu chuyện bỗng nhiên phát triển theo hướng không thể đoán được, Giang Tĩnh Bạch thoáng hé môi, vành tai ửng hồng, rồi ho khẽ: "Không còn sớm, nên nghỉ thôi, ngày mai cậu phải đi ghi hình tiếp."
Thấy Giang Tĩnh Bạch trốn tránh, tâm trạng của Ngư Hi vô cớ tốt lên, cô gật đầu: "Ừ, ngủ ngon."
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu: "Ngủ ngon."
Nói rồi chuẩn bị tắt video, Ngư Hi lại đột nhiên hỏi thêm một câu: "Giỏi thật không?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn qua màn hình, thấy trong mắt Ngư Hi là nghịch ngợm, cô cười nhẹ: "Thật sự rất giỏi."
Ngư Hi gật đầu: "Vậy đợi mình về."
"Cho cậu thấy mình giỏi thế nào."
Giang Tĩnh Bạch cố nén ý cười sâu sắc nơi khóe miệng, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, khuôn mặt đã sớm mất đi vẻ trong trẻo lạnh lùng, chỉ còn lại đường nét của hạnh phúc.
Nếu không phải thời gian eo hẹp, cô thật sự muốn tiếp tục nói chuyện cùng Ngư Hi thế này.
Nhưng ngày mai vẫn phải ghi hình, Giang Tĩnh Bạch suy tư thật lâu, thả xuống một câu: "Ừa."
"Mình đợi cậu về."
Ngư Hi tắt video, cầm điện thoại trên tay, ấn vào khung tin nhắn, khi nhìn thấy tên người gửi, vẻ hạnh phúc trên đôi mày đột nhiên không còn, đôi mi thanh tú khép lại thật chặt, chỉ còn lại nỗi lo lắng thấp thoáng.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng Ngư Hi đã tỉnh.
Cô mặc đồ thể thao, buộc tóc lên, đội mũ, một mình xuống dưới chạy bộ, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới dừng bước, thở dốc nhận máy.
"A lô." Ngư Hi cầm khăn bông màu trắng lau mồ hôi trên mặt, chạy một vòng, trong người thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Đầu bên kia điện thoại, Chung Thần gọi: "Hi Hi?"
"Chị đâu rồi?"
"Em gõ cửa không thấy ai."
Ngư Hi nói: "Quay lại ngay đây."
Cô nói rồi nhét lại điện thoại vào túi áo, cất bước chạy về, lúc lên tầng liền gặp Chu Hiểu và Triệu Thanh Bình.
Nhìn Ngư Hi tràn đầy năng lượng, hai người họ không khỏi kinh ngạc.
"Vừa chạy bộ ư?"
Chu Hiểu cũng lắm miệng: "Chị Ngư Hi, chị siêu thật, cường độ hoạt động mạnh như thế vẫn có thể vận động tiếp được?"
Nhìn vẻ kinh ngạc của hai người họ, Ngư Hi cười nhạt: "Chạy bộ buổi sáng rất tốt."
Chu Hiểu thở dài: "Chạy bộ buổi sáng rất tốt, nhưng ngủ quan trọng hơn."
Triệu Thanh Bình nâng tay đánh vào đầu cậu ta: "Chỉ biết ba hoa."
"Ngư Hi, bọn anh đi xuống trước đây."
Ngư Hi vẫy tay chào hai người họ trên hành lang.
Trên tầng, Chung Thần đang ngồi thu lu trước cửa phòng, nhìn thấy Ngư Hi ăn mặc như vậy, cô cũng sốc không kém gì Chu Hiểu vừa rồi, ngón tay run run hỏi: "Hi Hi, chị còn ra ngoài chạy bộ được?"
"Chị bị cái gì kích thích ư?"
Ngư Hi cúi đầu mở cửa đi vào, Chung Thần ở lại phía sau dụi mắt, mặt mũi không thể tin nổi, miệng còn lẩm bẩm: "Có phải cãi nhau với Giang tổng không? Chị nói với em đi, đừng chịu đựng một mình, em đã bảo cứ chịu đựng một mình là sẽ thành bệnh rồi, hơn nữa..."
Lải nhải như con muỗi vo ve bên tai, Ngư Hi đột nhiên dừng lại, quay người, cầm khăn thắt cổ Chung Thần, hằn học nói: "Còn lắm mồm, chị cắt lưỡi em thật đấy!"
Chung Thần sợ hãi lập tức giơ hai tay che miệng, nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn quanh, lại không dám phát ra tiếng gì.
Ngư Hi thỏa mãn, nới lỏng khăn, vỗ vai Chung Thần, nở nụ cười cực kỳ hài lòng.
Đến khi ra khỏi phòng vệ sinh, Ngư Hi đã vui vẻ xuống dưới ăn sáng.
Buổi sáng vẫn ghi hình ở chỗ cũ, có thêm không ít thiết bị.
Ngư Hi đã quen với việc tổ chương trình thích gây bất ngờ, hơn nữa hiện giờ cô còn có kịch bản riêng, nên đối mặt với mọi vấn đề đều tỏ ra rất thành thạo, còn có thể dẫn dắt nhịp điệu của cả nhóm một cách dễ dàng, giúp Diêu Thanh tiết kiệm được không ít công sức.
Như thường lệ, nội dung cuối cùng là phỏng vấn, bầu không khí lần này hoàn toàn không còn cứng nhắc như khi mới quen.
Vì Liễu Ngọc Dao đã chủ động, hơn nữa còn vừa tham dự lễ trao giải Danh Nhã, tất cả mọi người đều ném đủ loại vấn đề qua cho cô ấy.
Liễu Ngọc Dao không từ chối bất kỳ ai, nhận hết tất cả.
Ghi hình kết thúc vào giữa trưa, thấy bầu không khí rất tốt, Diêu Thanh đề nghị mọi người dùng bữa ở nơi này rồi mới về, thế nhưng đang là Tết, thời gian eo hẹp, không ai rảnh, chỉ còn lại Diêu Thanh và Ngư Hi trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng Ngư Hi nói: "Nên về thôi ạ."
Diêu Thanh bất lực: "Cũng được."
Xe lắc lư mấy tiếng trên đường, lúc đến đài truyền hình chỉ còn Ngư Hi và Chung Thần, Diêu Thanh mời cô ăn trưa cùng nhau, Ngư Hi từ chối, thoái thác đã có hẹn, đối phương đã đợi lâu, không đi thì không được, chỉ có vậy Diêu Thanh mới thả cô đi.
Ngư Hi không nói dối, quả thật cô đã có hẹn.
Lúc sắp về đến đài truyền hình, cô đã gọi cho Tiền Thải Hà, hai người hẹn gặp ở một quán trà gần nhà Tiền Thải Hà.
Ngư Hi đứng bên ngoài quán trà, đã nhiều năm như vậy, nơi này lại vẫn giống như trước đây, không thay đổi chút nào.
Ngư Hi đeo khẩu trang kính mũ đầy đủ, đè thấp vành mũ hết mức.
Chung Thần bên cạnh cũng võ trang một nửa.
Sau khi vào trong, chủ quán đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần mới để các cô vào phòng riêng.
Phòng riêng ở tầng hai, gian phòng khá trang nhã, Ngư Hi ngồi ở trong, sau khi nhân viên phục vụ vào rót trà, Ngư Hi phất tay, người nọ hiểu ý liền đi ra ngoài.
Hẹn Tiền Thải Hà vào ba rưỡi, nhưng ba giờ Ngư Hi đã đến, cô không muốn để Tiền Thải Hà đợi, không ngờ mười phút sau liền nhận được điện thoại của bà nói đã đến, cũng quan tâm bảo cô không cần vội, bà sẽ vào trước chờ.
Nghe vậy, mũi Ngư Hi bỗng nhiên đau xót, cô nói bằng giọng khàn khàn: "Dì vào đi ạ."
Tiền Thải Hà nhìn quán trà, sau khi đi vào, Ngư Hi bảo Chung Thần ra đón.
Đến lúc hai người ngồi đối diện nhau đã là chuyện của năm phút sau.
Chung Thần đặt trà cùng vài món ăn nhẹ lên bàn cho hai người rồi rời khỏi phòng riêng, đứng ngoài cửa ra vào.
Tiền Thải Hà nhìn Ngư Hi, lần trước ở chung cư vì quá giận nên bà vẫn chưa nhìn Ngư Hi thật kỹ, nghĩ lại, đó là lần đầu tiên gặp lại sau