Hai tập cuối cùng cũng không được ghi hình liền mạch, địa điểm không giống nhau.
Hai ngày đầu Diêu Thanh để xe chở mọi người đến một địa điểm trên đảo, ngày hôm sau lại đến một nơi khác.
Ba ngày trôi qua, hôm nay không giống hôm qua, tất nhiên hạng mục cũng khác nhau.
Không biết có phải vì chương trình rất hot, hai tập này lại có thêm hạng mục mới.
Ngư Hi cùng mọi người bị chở qua chở lại, chính cô cũng rơi vào bối rối.
Thời gian ghi hình hai tập mất khoảng năm ngày, buổi chiều ngày thứ ba đã ghi hình xong cho tập năm, Diêu Thanh cho cả nhóm nghỉ nửa ngày, để mọi người tự do hoạt động.
Tuy rằng hai ngày vừa rồi bị hành hạ quá sức, nhưng vừa nghe thấy được hoạt động tự do, nhóm Trương Nhạc Nhạc vẫn mừng rỡ, lập tức muốn kéo mọi người đi chơi quanh đảo.
Ngư Hi bị mời cũng không chịu nổi, liền đi theo.
Dù sao cũng đang ở nước ngoài, số người biết các cô vẫn rất ít, nhưng nghệ sĩ luôn có khí chất khác so với người thường, nam thanh nữ tú đi cùng nhau vẫn rất nổi bật.
Trên đường đi đã có mấy người lại gần hỏi phương thức liên lạc của Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao, Trương Nhạc Nhạc thấy vậy cũng được đà ồn ào: "Chị Ngư Hi, có thể cho em phương thức liên lạc của chị không?"
Ngư Hi nhìn cô nàng, cười: "Cũng muốn à?"
Gần đây trên khuôn mặt cô luôn là vẻ lạnh nhạt, lúc cười lên dù xinh đẹp nhưng lạnh lùng, tuy rằng ở trước ống kính vẫn như thường, nhưng những lúc không ghi hình cô đều để lộ vẻ không vui như vậy.
Mọi người đều đoán là vì bộ phim mới cô chỉ diễn vai nữ phụ, nên bình thường cũng không tìm cô nói chuyện phiếm, vừa rồi Trương Nhạc Nhạc cũng là nhanh nhảu buột miệng một câu, vốn chỉ là vô tình, không ngờ Ngư Hi vẫn đáp lại.
Hơn nữa còn nhẹ nhàng cười.
Giống như hoa mẫu đơn nở rộ, cao quý ưu nhã, kiêu ngạo tự tin, Trương Nhạc Nhạc bỗng nhiên nuốt nước bọt trước nụ cười này, nếu như có thể, định mệnh, cô thật sự rất muốn!
Tuyệt sắc như vậy, ai lại không muốn?
Nhưng Trương Nhạc Nhạc không dám.
Nên cô chỉ lúng túng cười: "Chị Ngư Hi, em nói đùa với chị đấy."
Ngư Hi cong môi cười: "Trùng hợp, tôi cũng thế."
Mấy người còn lại cũng lập tức cười phá lên, tiếp tục đi về phía trước cùng nhau.
Trương Nhạc Nhạc vừa bị Ngư Hi "đùa giỡn" cũng không dám đi bên cạnh cô, kéo Vương Ngữ Xuân sang một bên thì thầm.
Chu Hiểu và Triệu Thanh Bình không biết đang thương lượng gì, không ngừng nói chuyện một giây nào.
Còn lại Liễu Ngọc Dao, hiếm khi giữ yên lặng.
Cô nhìn Trương Nhạc Nhạc đi qua, kéo khóe miệng: "Cô Ngư thật đúng là luôn có sức cuốn hút."
Nghe giọng nói kỳ quặc mà quen thuộc này, Ngư Hi quay đầu, tỏ ra như thường nói: "Là vì tôi cuốn hút."
Chậc!
Liễu Ngọc Dao lườm Ngư Hi!
Đảo khá lớn, các cô dọc theo đường mòn đi hết một vòng.
Lúc trở lại, Chu Hiểu đi mua đồ uống lạnh, quay về đưa cho mỗi người một cốc rồi cùng ngồi nghỉ bên bàn.
Vì tuần sau Vương Ngữ Xuân sẽ ra nước ngoài biểu diễn, nên sau khi ngồi xuống mọi người vẫn luôn trò chuyện về đề tài này, từ các buổi biểu diễn cho đến các giải thưởng lớn hiện giờ, rồi lại từ từng nghệ sĩ đến các diễn viên khác nhau.
Nghe mọi người buôn chuyện, nhìn ánh mắt hào hứng của họ, Ngư Hi không khỏi buồn cười.
Ai nói ngôi sao sẽ không hít drama, họ mà hít thì mũi còn thính hơn cả chó săn.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Trương Nhạc Nhạc xuất trận trước, ngồi lên vị trí chủ trì ổn định nhóm hóng hớt, bắt đầu kể từ chuyện xấu của ảnh đế ảnh hậu đến chuyện yêu đương của tiểu hoa lưu lượng mới nổi, có thể nói là không có chuyện gì không biết, ngay cả Ngư Hi cũng quăng ánh mắt tò mò qua.
Trương Nhạc Nhạc bị mọi người nhìn, nhấp một hớp nước lạnh, nói: "Không nói nữa không nói nữa."
Chu Hiểu giơ ngón cái với cô: "Siêu quá!"
"Cơ mà ảnh đế Phó có bạn gái bí mật thật sao?"
Thấy cậu ta không tin, Trương Nhạc Nhạc nhếch miệng: "Có gì lạ đâu, anh ấy sắp năm mươi rồi, nói vẫn chưa có bạn gái thì cậu có tin không?"
Chu Hiểu bị nói như vậy, sờ lên mũi: "Cũng đúng."
Trương Nhạc Nhạc thấy cậu ta vẫn tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, cười nói: "Quan tâm ảnh đế Phó như vậy? Cậu thích anh ấy à?"
Chu Hiểu vỗ đầu cô một cái: "Cậu nói gì thối thế!"
Hai người bằng tuổi nhau, đã cùng ghi hình nhiều tập, bình thường cũng luôn quen đùa giỡn trong nhóm, chọc ngoáy trêu ghẹo nhau thế này không phải chuyện bất ngờ.
Nếu vừa rồi là Ngư Hi hỏi, Trương Nhạc Nhạc có chết cũng không dám trả lời như vậy.
Hai người đùa giỡn quanh bàn, Triệu Thanh Bình bị xô đẩy, giơ tay: "Được rồi được rồi đừng nghịch nữa."
"Ngốc nghếch."
Trương Nhạc Nhạc và Chu Hiểu nhìn nhau, cười: "Vậy thầy Triệu nói ít chuyện không ngốc nghếch được không."
Triệu Thanh Bình không biết mình đang bị hai cô cậu này đào hố, anh ta nhảy vào: "Chuyện gì?"
Trương Nhạc Nhạc ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Nói chút chuyện về anh và cô Tiêu được không ạ?"
"Cô Tiêu?" Triệu Thanh Bình cau mày: "Cô Tiêu nào?"
Chu Hiểu cũng ngồi xuống: "Cô Tiêu Lệ Thủy đó anh."
"Nghe nói anh và chị ấy là bạn tốt nhiều năm ạ?"
Nghe được cái tên này, Ngư Hi không khỏi quay đầu lại nhìn Triệu Thanh Bình.
Đối với các cô, Tiêu Lệ Thủy vẫn luôn là nhân vật huyền thoại, năm đó sự nghiệp của cô ấy cũng xem như đang trong thời kỳ lên ngôi, doanh thu phòng vé ba phim điện ảnh đều cực kì cao, còn nhận được giải thưởng lớn hai năm liên tiếp, thu hút vô số người hâm mộ, từ trung lão niên đến thanh thiếu niên đều biết cái tên này, phim truyền hình có tên cô ấy đại biểu cho ratings, phim điện ảnh có tên cô ấy liền đại biểu cho doanh thu phòng vé.
Có thể xem như là cái tên mọi nhà đều biết.
Ngay cả Ngư Hi trước kia không theo đuổi thần tượng cũng biết, có điều cô chỉ hoàn toàn biết rõ câu chuyện của Tiêu Lệ Thủy sau khi cô ấy tự sát.
Tin tức liên quan đến cô ấy cứ như thác đổ mỗi ngày, hóng hớt showbiz, tuần san gần trường, ngay cả tin nóng cũng lên rất nhiều lần.
Cũng bắt đầu từ khi đó, đề tài đồng tính nổi lên, dần dần trở nên sôi sục.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cô không thể không thừa nhận, chính cô cũng từng nằm trong số những người bỏ thêm dầu vào lửa.
Nghiêm khắc suy nghĩ, cô và Tiêu Lệ Thủy, có mấy điểm rất giống nhau.
Nhưng cô may mắn hơn cô ấy, không đi đến bước từ bỏ.
Ngư Hi cúi đầu nhìn lòng bàn tay, đường vân hỗn loạn, cô nhìn kỹ mấy lần rồi nắm chặt tay, bên tai vẫn là tiếng Triệu Thanh Bình đang nói về Tiêu Lệ Thủy, cô vô cớ phiền lòng, dứt khoát đứng dậy đi về phía bãi biển.
Bãi biển ban ngày rất đông người, Ngư Hi cũng không đến gần, chỉ đứng ở nơi không xa đón gió, thỉnh thoảng có cơn gió nóng vỗ đến, cô lau mặt mình, có mồ hôi rịn.
Khi đi đến phiến đá hay ngồi, cô ngạc nhiên phát hiện bà lão vẫn còn ở đây.
Hai ngày nay khi không ngủ được Ngư Hi đều sẽ đi dạo, mỗi tối đều có thể gặp được bà lão, chẳng qua cô không còn chủ động đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn về nơi xa xăm.
Đang suy nghĩ, thấy bà lão chỉ ở một mình, Ngư Hi tiến lên hai bước, còn chưa mở miệng đã nghe thấy có tiếng gọi: "Mẹ!"
"Sao mẹ lại đến đây?"
Là một đôi nam nữ trẻ tuổi, cô gái nhìn bà lão, lo lắng hỏi: "Không phải bảo mẹ đừng nên đi lung tung sao?"
Bà lão nhìn cô gái: "Ai đi lung tung? Phong cảnh ở đây đẹp, ngồi đón gió rất dễ chịu."
"Đúng rồi, bố con đâu? Sao vẫn chưa trở lại?"
"Lại lề mề ở đâu?"
Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau, Ngư Hi nhìn cô gái kéo tay bà lão: "Chúng ta về trước đi mẹ."
Bà lão đẩy tay cô gái: "Thế sao được? Bố con vẫn chưa trở lại, chúng ta cùng đợi ông ấy."
Cô gái giậm chân, cắn răng: "Mẹ!"
"Mẹ đợi ông ấy làm gì?"
Bà lão kiên quyết: "Mẹ có lời muốn nói với ông ấy."
"Nói cái gì mà nói! Bố đã đi nhiều năm rồi, mẹ có lời gì về nói với chúng con!"
Nghe đến đây, trái tim Ngư Hi đập chậm hơn nửa nhịp, cô đứng ngây tại chỗ, tiếng đôi vợ chồng cùng bà lão trò chuyện cách đó không xa vẫn có thể truyền đến, cô lại cảm thấy tai như ù đi, trong đầu oang oang rối bời.
"Bà không đi một mình, lát nữa bạn già của bà sẽ đến."
"Ông ấy à, thích nhất là được ngắm cảnh biển ban đêm, nói không có ai, rất thanh tĩnh."
"Cháu giống bà