Buổi ghi hình cuối được tiến hành ở trên thuyền, phong cách khác hẳn so với trước đây.
Sau khi kết thúc, mọi người được chụp ảnh cận cảnh và phỏng vấn.
Ngư Hi đứng ở đầu thuyền, đưa tay, nghe nhiếp ảnh gia hô: "OK!"
"Tiếp theo!"
Sau đó Liễu Ngọc Dao đổi vị trí với cô, Ngư Hi được Chung Thần đỡ vào trong khoang, Diêu Thanh đang cười tủm tỉm đợi cô: "Tập cuối rồi, có cảm tưởng gì không?"
Ngư Hi ngồi đối diện Diêu Thanh, nói những lời dựa trên kịch bản.
Đây là lần đầu tiên cô tham gia chương trình tạp kỹ thế này, về sau có lẽ sẽ có càng nhiều chương trình hơn, hoặc cũng có lẽ là sẽ không còn chương trình nào.
Nhưng đối với Trái Cây Vui Vẻ, cảm xúc của cô vẫn rất phức tạp.
Phức tạp nhất chính là, cô không thể ngờ mình và Liễu Ngọc Dao sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa, tuy rằng đến bây giờ, hai cô vẫn ở trạng thái ai cũng chướng mắt ai, nhưng Ngư Hi rất rõ trong lòng, nợ cũ giữa cô và Liễu Ngọc Dao, đã được giải quyết.
Nghĩ vậy, cô cũng không khỏi bày tỏ đôi câu trong lòng, Diêu Thanh vừa nghe vừa gật đầu: "Vậy Ngư Hi, trước mắt em muốn làm gì nhất?"
Ngư Hi cười: "Muốn trở về, có tính không ạ?"
Diêu Thanh cười rạng rỡ: "Đương nhiên là tính, nghe nói em đã vào đoàn phim của đạo diễn Chu, vội trở về quay phim sao?"
Ngư Hi suy nghĩ, gật đầu: "Vâng."
Sau khi xuống bậc thang mà Diêu Thanh cho, Ngư Hi ngồi đợi một bên.
Đến khi tất cả mọi người đều đã phỏng vấn xong, chân trời đã tối đen.
Bữa liên hoan cuối cùng, mọi người đều rất thoải mái, gần như là về trạng thái xõa.
Ngư Hi cũng được mời mấy ly, rốt cuộc cô vẫn rời tiệc sớm.
Về phòng, cô gọi điện thoại cho Giang Tĩnh Bạch.
Giang Tĩnh Bạch vẫn chưa vào văn phòng, cô nhận máy, đi chậm hơn hai bước.
Tiếu Tri Thu đi bên cạnh rất thức thời cúi đầu xuống.
"Uống rượu à?" Giọng nói của Giang Tĩnh Bạch rất dịu dàng, Tiếu Tri Thu đoán nhất định là đang nói chuyện cùng Ngư Hi.
Đúng như cô nghĩ, khi nghe được hai tiếng ghi hình, cô lùi về sau hai bước.
Vào thang máy, Giang Tĩnh Bạch mới cúp điện thoại.
Thấy trên khuôn mặt cô vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, Tiếu Tri Thu hỏi: "Giang tổng, hôm nay cô Ngư sẽ về ạ?"
Giang Tĩnh Bạch cong môi: "Cậu ấy bảo là sáng mai."
"Cô để trống lịch trình cho tôi."
"Tôi muốn đi đón cậu ấy."
Tiếu Tri Thu rất hiểu chuyện gật đầu: "Tôi đã hiểu."
Sau khi về văn phòng, cô gọi bộ phận biên kịch đi họp, Tiếu Tri Thu vừa chuẩn bị đi thông báo, nghĩ đến cuộc điện thoại buổi sáng, lại nói: "Giang tổng."
Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: "Còn chuyện gì?"
Tiếu Tri Thu trả lời: "Phía cô La..."
"Tôi có sắp xếp." Giang Tĩnh Bạch phất tay: "Thông báo cho họ đi họp."
Tiếu Tri Thu đành ôm văn kiện đi ra.
Nội dung cuộc họp vẫn xoay quanh việc chuẩn bị làm phim chất lượng cao.
Mấy năm nay vì lệnh hạn chế, rất nhiều phim truyền hình và phim điện ảnh đều không được trình chiếu.
Số phim truyền hình gây được tiếng vang lớn đều vô cùng ít ỏi, năm ngoái cũng chỉ có một bộ phim dân quốc cùng một phim đô thị trở nên hot.
Mảng điện ảnh xem như không ế ẩm, song vẫn chậm chạp.
Vậy nên Giang Tĩnh Bạch mới giải tán nhóm sản xuất cũ, đổi lại làm phim chất lượng cao.
Nhưng muốn thực hiện cũng không phải chuyện dễ dàng, thế nên mới dẫn đến chuyện mỗi lần họp đều có những ý kiến khác biệt, song lại không có nhiều ý kiến thật sự hữu ích.
Trước kia Giang Tĩnh Bạch không ở trong ngành này, cô chỉ nhạy cảm với đầu tư, còn liên quan đến phim truyền hình, cô vẫn phải bù lại không ít kiến thức từ khi về nước.
Bộ phim mới nhất cũng là quyết định từ khi La tổng còn ở đây, cô không thể phản đối, lần này đổi mới làm phim chất lượng cao, cũng là suy tính kỹ càng mới đưa ra quyết định.
"Tôi vẫn đề nghị làm phim cổ trang, không phải đạo diễn Chu vừa bắt đầu khởi quay sao? Nhất định sẽ gây dậy sóng, chúng ta chỉ cần làm phù hợp với lịch sử."
"Anh có đảm bảo là sẽ được lên sóng không?"
"Không phải có tin sang năm sẽ hủy bỏ lệnh hạn chế sao?"
"Tin ở đâu ra? Nếu không hủy thì lại phải cất ở đây đúng không? Mặt khác, tôi cảm thấy phim gián điệp chiến tranh cũng được."
Tiếng thảo luận từ bảy miệng tám lưỡi vang lên trong phòng họp, Giang Tĩnh Bạch cau mày nhìn lựa chọn của mọi người.
Mọi người thấy vẻ mặt không vui của cô, cũng dần dần không dám lên tiếng, dồn dập nhìn nhau, ngậm miệng.
Thấy thảo luận không có kết quả, Tiếu Tri Thu cúi đầu nói: "Giang tổng, bằng không hôm nay cứ như vậy, để mọi người giao phương án ra trước?"
Giang Tĩnh Bạch lạnh nhạt đảo mắt qua những người trong phòng, yên lặng vài giây, gật đầu: "Cứ như vậy đi."
Cô đứng dậy: "Cuộc họp kết thúc."
Mọi người lại bảy miệng tám lưỡi giải tán.
Giang Tĩnh Bạch ngồi lại phòng họp thêm mấy phút.
Tiếu Tri Thu đang dọn dẹp giấy tờ, còn chưa dọn xong đã nhận được điện thoại, cô nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, cô Bạch hỏi cô có thời gian không, cô ấy có chuyện tìm cô."
Bạch Vũ Đường?
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Bảo cô ấy đến văn phòng của tôi."
Tiếu Tri Thu trả lời đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại.
Trong văn phòng, Bạch Vũ Đường đang cầm kịch bản trên tay, nghe được tiếng mở cửa, cô lập tức đứng dậy: "Giang tổng!"
"Ngồi đi." Giang Tĩnh Bạch đi qua: "Có chuyện gì?"
Bạch Vũ Đường đưa kịch bản: "Có người tìm Ngư Hi quay phim điện ảnh."
"Chi phí thấp, có điều kịch bản không tệ lắm, tôi muốn để cô xem thử."
Giang Tĩnh Bạch nhận kịch bản, cúi đầu nhìn: "Đạo diễn nào?"
"Liễu Kiện." Bạch Vũ Đường nói: "Là một đạo diễn mới, trước kia chưa có tác phẩm nào."
Nói xong, cô liếc nhìn Giang Tĩnh Bạch, thành thật nói: "Em trai của Liễu Ngọc Dao."
Bàn tay cầm kịch bản ngừng lại, Giang Tĩnh Bạch ngước mắt nhìn Bạch Vũ Đường, cuối cùng mang kịch bản đến trước bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy một tập kịch bản khác ra ngoài, trên đó cũng viết tên --- Liễu Kiện.
Trước kia đã từng đến tìm cô, có điều khi ấy cô không đồng ý, bởi đề tài của cậu ta, thật sự quá táo bạo.
Không có khả năng qua được xét duyệt.
Bạch Vũ Đường nhìn hành động của cô liền hỏi: "Giang tổng, đây là gì?"
Giang Tĩnh Bạch cầm cả hai kịch bản đưa đến trước mặt Bạch Vũ Đường: "Trước kia đã đến tìm tôi, nhưng tôi từ chối."
"Đề tài của cậu ta không thích hợp."
Bạch Vũ Đường cầm kịch bản kia lên, hé môi: "Sao lại thế..."
Đến lúc nhìn thấy cái tên trên kịch bản, cô đổi giọng: "Đúng là không thích hợp."
Cô nhanh chóng đọc qua hai lần, cũng thoáng nghi ngờ kịch bản vừa đưa Giang Tĩnh Bạch liệu có vấn đề gì hay không, nghĩ vậy, cô cầm lấy kịch bản mình vừa mang đến, nói: "Tôi mang về đọc kỹ lại."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, không nói gì thêm.
Đợi Bạch Vũ Đường rời đi, phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh trống trải, cô cầm kịch bản lúc trước đọc lại, cuối cùng khép vào, một lần nữa trở lại bàn làm việc, khóa vào trong ngăn kéo.
Thời gian trôi nhanh, văn phòng bận rộn, khi tan sở, trên bàn làm việc của Giang Tĩnh Bạch vẫn chồng chất văn kiện.
Cô cau mày, nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ, nghĩ đến tám giờ phải gặp La Thiên Như, cô không khỏi trầm mặt xuống, ảm đạm lạnh lùng.
Dường như La Thiên Như rất sợ cô quên thời gian, còn nửa tiếng liền nhắn tin: Giang tổng, đừng quên hẹn.
Giang Tĩnh Bạch nghiêm mặt không trả lời, thay vào đó là nhắn tin buổi sáng tốt lành đến Ngư Hi.
Điện thoại không có hồi âm, cô đã đoán trước khả năng Ngư Hi vẫn đang ngủ, cũng không để ý, đứng dậy bấm nút gọi nội tuyến: "Trợ lý Tiếu, đi cùng tôi ra ngoài một chuyến."
Nhận được điện thoại, Tiếu Tri Thu lập tức đặt văn kiện trên tay xuống.
Hai người ra khỏi công ty lúc bảy giờ bốn mươi.
Ngư Hi vừa xuống máy bay.
Ghi hình đã sớm kết thúc, cô liền theo tổ chương trình trở về, biết tối nay Giang Tĩnh Bạch có hẹn, cô không muốn quấy rầy cô ấy làm việc nên không nói.
Lịch trình khi về thay đổi, cũng không có nhiều người hâm mộ biết để đến đón, so với lúc đi, sân bay lạnh lẽo buồn tẻ hơn nhiều.
Ngư Hi đi sau tổ chương trình, bật điện thoại.
Nhận được tin nhắn của Giang Tĩnh Bạch, cô mỉm cười, vừa chuẩn bị trả lời liền thấy một cái tên lóe lên trên