Liễu Ngọc Dao mang đôi mắt đỏ hoe ra khỏi phòng bệnh của Ngư Hi, đã thật lâu cô chưa từng khó chịu như vậy, lần trước chia tay Sở Hoài cô cũng chỉ phủi mông chạy lấy người, thật lòng hay giả dối trong giới giải trí này, cô vô cùng rõ ràng, nhưng cũng bởi vì quá rõ ràng, cô mới cảm thấy khó chịu.
Vì cô biết Ngư Hi không nói dối, cũng biết Ngư Hi muốn giao vai diễn này cho mình.
Có lẽ, cô ấy thật sự không đứng dậy nổi.
Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Dao vô cớ đau đầu, điện thoại vẫn ồn ào đổ chuông, còn tưởng rằng là quản lý gọi, không ngờ lại là em trai cô.
"Chuyện gì?"
Nghe giọng chị mình không ổn, Liễu Kiện nghẹn họng: "Em xem tin tức rồi."
"Ngư Hi thật sự gặp chuyện ạ?"
Nữ chính trong lòng cậu ta, nữ thần trong lòng cậu ta! Sao có thể gặp chuyện không may thế này! Hai ngày trước cậu ta còn tràn đầy chờ mong cơ hội hợp tác, nào ngờ bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn này! Nhận được tin tức, cậu ta liền ngồi không yên, lập tức gọi cho Liễu Ngọc Dao.
Liễu Ngọc Dao ra khỏi bệnh viện, quay đầu nhìn lại: "Ừ, có chuyện."
Cô muốn Liễu Kiện ngừng mong đợi Ngư Hi làm nữ chính, cũng muốn nói cho em trai mình không cần tốn công tốn sức tìm Ngư Hi hợp tác, trong khoảng thời gian này, có lẽ Ngư Hi sẽ không xuất hiện trên màn ảnh, thậm chí --- có lẽ sẽ rút khỏi giới giải trí.
Nhưng cô không nói nên lời, bờ môi mấp máy mấy lần mới thành tiếng: "Được rồi, thế thôi, chị còn có việc, cúp máy đây."
Liễu Kiện còn muốn nói, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt.
Liễu Ngọc Dao cầm chặt điện thoại trong tay, thở dài, vừa lên xe, chuông lại vang lên, cô nhận máy, có chút nóng nảy nói: "Liễu Kiện, mày đã hết chuyện chưa?"
Chu Tử Minh bị cô làm cho nghẹn họng, gọi: "Cô Liễu?"
Liễu Ngọc Dao lập tức dời điện thoại ra xa, nhìn thấy một dãy số: "Ngài là?"
"Tôi là Chu Tử Minh, cô có tiện đến đoàn phim không?"
Nửa tiếng sau, Liễu Ngọc Dao lái xe đến phim trường thành phố.
Nhân viên đoàn phim vẫn đang bận rộn, có mấy người vừa bê đồ vừa nói chuyện.
"Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
"Không biết nữa, bỗng dưng nổ tung, nghe nói tổ đạo cụ đều bị đưa đi thẩm vấn rồi."
"Là đạo cụ có vấn đề?"
"Tám phần là vậy, nghe nói là tổ đạo cụ cất nhầm vật dễ cháy."
"Ngư Hi thì sao."
"Làm sao tôi biết được, ai dám hỏi đạo diễn Chu."
Liễu Ngọc Dao lắng nghe nhóm người nói chuyện, đôi mày nhíu chặt, cô hít sâu hai hơi mới đi đến trước phòng nghỉ, còn chưa mở cửa liền nghe thấy bên cạnh có tiếng gọi: "Cô Liễu?"
Cô quay đầu, Phó Thiên Lam đứng sau tươi cười: "Đã lâu không gặp."
Trước đây hai người từng diễn chung một cảnh phim, cũng xem như quen biết, Liễu Ngọc Dao gật đầu: "Đã lâu không gặp."
Phó Thiên Lam nhìn chằm chằm vào cô: "Sao chị lại đến đây?"
Liễu Ngọc Dao nhún vai: "Có chút việc."
Phó Thiên Lam cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, ánh mắt trầm ngâm.
Cô ả đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Dao đi vào, Ngô Triều đứng sau lo lắng, hắn thấy xung quanh vắng vẻ liền kéo Phó Thiên Lam vào phòng nghỉ bên cạnh, nhìn bốn phía mấy lần, xác nhận không có ai mới nói: "Lam Lam, làm sao bây giờ?"
"Anh không cố ý làm cô ta bị thương."
Đương nhiên hắn biết mình đã bỏ thứ gì vào, nhưng hắn chỉ là muốn cho đoàn phim một bài học, vốn dĩ thứ kia có nổ cũng sẽ không gây chết người, nào ngờ mảnh vỡ bắn lên cắt đứt dây cáp, Ngư Hi mới ngã xuống, hắn thật sự không nghĩ việc mình làm sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Vốn dĩ chỉ là sự cố nhỏ, thế nhưng đột nhiên gây ra ồn ào lớn thế này, hắn vẫn sợ hãi.
Dù sao, phía sau Ngư Hi không chỉ có Kính Âu, mà còn có nhà họ Ngư.
Mặc dù nghe nói Ngư Hi đã cắt đứt với nhà họ Ngư, nhưng ai dám đảm bảo, người nhà họ Ngư sẽ không tìm ra hắn?
Ngô Triều rất hoảng loạn, Phó Thiên Lam nhìn dáng vẻ cuống quýt của hắn, tức giận nói: "Anh sợ cái gì?"
"Có người nhìn thấy anh bỏ vào à?"
"Tất cả đều nổ hết rồi, có thể tìm thấy vân tay của anh sao?"
"Còn nữa, nếu bọn họ thật sự có chứng cứ, thì đã đưa anh đi từ lâu rồi."
Ngay sau khi vụ nổ xảy ra, Chu Tử Minh đã lập tức liên hệ với họ, Phó Thiên Lam còn tưởng rằng sẽ liên lụy đến mình, thậm chí cô ả còn nghĩ đến những lời phải nói, muốn đẩy Ngô Triều ra, nhưng đến nơi mới phát hiện chỉ là xét hỏi theo thông lệ, hơn nữa vì phía tổ đạo cụ không có camera, khi ấy lại đông người, nên cũng không có ai để ý Ngô Triều làm gì, chỉ hỏi hắn và ả vài câu liền đưa người ở tổ đạo cụ đi.
Nhìn thấy những người kia đi khỏi, Ngô Triều vẫn không ngừng sợ hãi, hắn muốn Phó Thiên Lam rời khỏi đây, thế nhưng Phó Thiên Lam vẫn muốn lấy vai diễn, vì Ngư Hi đã bị thương, chắc chắn không còn cách tìm người khác, mà cô ả phù hợp, nên mới ở lại đợi để gặp đạo diễn Chu.
Nào ngờ lại gặp Liễu Ngọc Dao trước.
Nghĩ đến Liễu Ngọc Dao, Phó Thiên Lam không khỏi cau mày, cô ả đã từng đóng phim cùng, biết cô ấy hận Ngư Hi đến thấu xương, còn từng nghe cô ấy ở trong phòng vệ sinh gọi quản lý của mình tung tin xấu về Ngư Hi, thế nên, Liễu Ngọc Dao cũng không thích Ngư Hi.
Giống cô ả.
Bộ phim này có hai nhân vật chính, lần này coi như Liễu Ngọc Dao diễn vai chính, cô ả cũng có thể được vai nữ phụ, hợp tác với Liễu Ngọc Dao vẫn may mắn hơn nhiều so với hợp tác cùng Ngư Hi, dù gì hiện giờ Liễu Ngọc Dao đang rất hot.
Nghĩ vậy, Phó Thiên Lam một lần nữa treo nụ cười lên mặt.
Liễu Ngọc Dao ra khỏi phòng nghỉ liền bị chặn đường.
"Cô Liễu." Phó Thiên Lam đứng bên cạnh: "Em có thể gọi chị là Ngọc Dao không? Chúng ta đã từng hợp tác, cứ gọi cô Liễu xa lạ quá."
Liễu Ngọc Dao không biết cô ả đang tính toán gì, cũng không có tâm trạng dây dưa với cô ả, lập tức hỏi: "Có chuyện gì không?"
Phó Thiên Lam cười: "Vừa đi vừa nói được không ạ?"
Cô ả đưa tay, Liễu Ngọc Dao nhìn vào mắt cô ả thật sâu, cúi đầu bước đi.
Hai người đi về phía bãi đỗ xe, trên đường, Phó Thiên Lam vòng vo hỏi Liễu Ngọc Dao về tình hình gần đây, lúc sắp đến bãi đỗ xe mới vào vấn đề chính: "Ngọc Dao, đạo diễn Chu gọi chị đến đây, là nói về chuyện quay Lã Hậu sao?"
Liễu Ngọc Dao liếc mắt nhìn cô ả, gật đầu.
Phó Thiên Lam lập tức cong môi: "Chúc mừng chị nha, Ngọc Dao."
Liễu Ngọc Dao nhướng mày: "Chúc mừng tôi cái gì?"
Phó Thiên Lam không chần chừ nói: "Đương nhiên là chúc mừng chị lấy được tài nguyên từ tay Ngư Hi rồi, không phải bộ phim đầu tiên của Ngư Hi là đoạt của chị sao? Nói mới nhớ, đây là Ngư Hi nợ chị mà."
"Cũng xem như Ngư Hi xui xẻo, ai biết được đột nhiên..."
"Câm miệng!" Liễu Ngọc Dao ngắt lời cô ả, lạnh lùng nói: "Phó Thiên Lam, cô là cái thá gì?"
"Ngư Hi là người mà cô có thể nghị luận?"
"Cô xứng à?"
Phó Thiên Lam sợ hãi trước vẻ thô bạo đột ngột của cô, chớp mắt mấy cái, nghi ngờ có phải mình vừa nói gì sai.
Không phải lúc này Liễu Ngọc Dao nên vui mừng sao? Cô ấy rốt cuộc đã vượt qua Ngư Hi, còn đoạt được tài nguyên từ trong tay đối phương, hẳn là phải kiêu ngạo mắng Ngư Hi cùng mình, tiện đà giẫm mấy cái, vì sao giờ đây lại dùng giọng điệu này chỉ trích mình?
Câu chuyện vượt quá phạm vi bản thân có thể