Khi đến đưa bữa tối cho Ngư Hi, Tiếu Tri Thu bị gọi lại.
Ngư Hi ngẩng đầu hỏi: "Trợ lý Tiếu, Giang tổng ở công ty, rất nổi tiếng sao?"
Vấn đề này...!
Tiếu Tri Thu khó xử.
Không cần nói trong công ty, kể cả ngoài công ty, trên thương trường, mấy cậu công tử kia có ai không nghĩ đến Giang tổng.
Vừa mới hai tháng gần đây, còn có một cậu chủ ngày nào cũng tặng hoa đến lễ tân, bình thường trong văn phòng cũng có thể thỉnh thoảng thảo luận về Giang tổng, mấy đồng nghiệp kia đã buôn chuyện về đối tượng Giang tổng thích từ lâu.
Đương nhiên những chuyện đó đều xảy ra trước hôm nay.
Buổi chiều đọc được cuộc trò chuyện trong nhóm chat nói trong văn phòng của Giang tổng có một cô gái, lúc đó tim cô liền nhảy lên, lập tức nghĩ đến là Ngư Hi, cũng may giám đốc kia không nhìn thấy mặt cô ấy, chỉ suy đoán có khả năng Giang tổng thích phụ nữ.
Không nói ra suy đoán này còn tốt, vừa nói ra nhóm chat liền vỡ tổ, ví dụ như vừa rồi đã có bốn người đến nghe ngóng về "gu" của Giang tổng.
Vì thế Giang tổng không nổi tiếng, mà là rất nổi tiếng.
Nhưng cô nào dám nói thật, vì thế do dự một lúc mới trả lời: "Giang tổng ---"
Sau lưng chợt có tiếng nói: "Tôi làm sao?"
Nghe được tiếng nói, Tiếu Tri Thu lập tức quay đầu, thở phào, nói với Ngư Hi: "Giang tổng họp xong rồi, hai cô nói chuyện đi ạ."
Dứt lời, cô lập tức lách người rời khỏi văn phòng quái quỷ này.
Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên cạnh Ngư Hi, rũ mắt hỏi: "Chân còn đau không?"
Cô không đợi được trả lời liên nâng chân Ngư Hi đặt lên đùi mình, Ngư Hi rút về.
Giang Tĩnh Bạch hỏi: "Vừa rồi nói chuyện gì với trợ lý Tiếu đấy?"
Ngư Hi ngồi thẳng, còn chưa mở miệng, chuông điện thoại vang lên, cô nhìn màn hình, liếc sang Giang Tĩnh Bạch, nhận máy: "A lô."
Đầu máy bên kia, Đào Ỷ Đồng, đang ngồi trong một quán cà phê.
Cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khẽ mở môi đỏ: "Ngư Hi, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Giọng nói dịu dàng mềm mại, vẫn giống với mọi ngày.
Ngư Hi suy tư, trả lời: "Đã nghĩ kỹ."
"Nhận không?" Đào Ỷ Đồng hỏi rất nhanh, nét mặt dịu dàng quen thuộc thoáng cứng lại, tựa như đang hồi hộp.
Đầu bên kia điện thoại đáp: "Nhận."
Cô thở phào, khuôn mặt nở nụ cười một lần nữa: "Tôi nghe nói phim của cậu đã kết thúc, tối hôm nay có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa, vừa lúc tôi đưa kế hoạch và kịch bản cho cậu."
Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch, hỏi: "Tối nay đi ăn cùng Đào Ỷ Đồng, cậu đi cùng không?"
Giọng nói trong trẻo của Giang Tĩnh Bạch truyền qua điện thoại, Đào Ỷ Đồng nghe rất rõ ràng: "Đi."
Cô bưng tách cà phê, nói với Ngư Hi: "Vậy tám giờ, hẹn gặp lại."
Ngư Hi nhíu mày: "Ở đâu."
Đào Ỷ Đồng nhấp một ngụm cà phê: "Cậu quyết định."
Sau khi đặt nhà hàng, Đào Ỷ Đồng nhận được điện thoại của quản lý hỏi cô đang ở đâu, cô gửi định vị qua, không lâu sau liền nhìn thấy quản lý đến, trên tay còn cầm cặp tài liệu.
Quản lý nhìn thấy cô, tiếc nuối hỏi: "Ỷ Đồng, em đã suy nghĩ kỹ rồi?"
Đào Ỷ Đồng cười, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, hỏi: "Chị uống gì?"
Quản lý nhìn cà phê đặt trước mặt cô, lắc đầu: "Một cốc nước thôi."
Nhân viên phục vụ rời khỏi hai người.
Quản lý vẫn muốn khuyên nhủ Đào Ỷ Đồng: "Không suy nghĩ thêm một chút ư?"
Đào Ỷ Đồng lắc đầu: "Em đã nghĩ kỹ."
"Chị mang hợp đồng theo không?"
Quản lý đành mở cặp lấy hợp đồng đưa tới.
Đào Ỷ Đồng đọc kỹ nhiều lần, xác định không có gì sai rồi cúi đầu ký tên của mình.
Ký xong, cô ngẩng đầu nhìn quản lý, nở nụ cười dịu dàng không đổi: "Cảm ơn chị, chị Lý."
Chị Lý lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Đào Ỷ Đồng đến nhà hàng lúc bảy giờ năm mươi, cô vào phòng riêng trước, sau đó nhắn cho Ngư Hi số phòng.
Nhận được tin nhắn của cô, Ngư Hi vừa xuống xe, võ trang kín đáo chỉ để lộ đôi mắt.
Nghe thấy âm báo điện thoại có tin nhắn mới, cô nhìn xuống, nói với Giang Tĩnh Bạch: "Vào thôi, phòng số ba."
Giang Tĩnh Bạch thoáng gật đầu: "Sao Ỷ Đồng bỗng dưng lại hẹn chúng ta ăn cơm?"
Ngư Hi hé môi, cô vẫn chưa nói với Giang Tĩnh Bạch mình sẽ quay phim ngắn đồng tính.
Hai người đi vào trong, Ngư Hi lên tiếng: "Vì mình nhận được lời mời của cậu ấy."
Giang Tĩnh Bạch: "Lời mời gì?"
Ngư Hi đáp: "Quay phim ngắn."
Dứt lời, cô nhìn Giang Tĩnh Bạch, nắm chặt tay cô ấy: "Mình muốn công khai."
......!
Đào Ỷ Đồng đã gầy hơn năm trước.
Ngư Hi chỉ gặp cô ấy vào dịp Tết khi đến nhà Giang Tĩnh Bạch, rất hiếm khi ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm, ngay cả Đào Ỷ Đồng cũng tự giễu không nghĩ đến cảnh tượng này.
Cô cũng không biết vì sao bản thân lại nghĩ như vậy.
Ngư Hi cứ ngỡ khi mình và Giang Tĩnh Bạch trở lại bên nhau, thì tám năm hoặc Đào Ỷ Đồng, vẫn sẽ luôn là cái gai trong lòng, là khoảng cách không thể nào vượt qua.
Thế nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô mới hiểu ra, các cô đều cần thời gian để trưởng thành, mà cái gai lớn nhất trong lòng cô, không phải tám năm kia, cũng không phải Đào Ỷ Đồng, mà chính là bản thân cô.
May mắn, hiện giờ cái gai kia đã bị Giang Tĩnh Bạch rút ra hoàn toàn.
Ngư Hi nắm tay Giang Tĩnh Bạch đi vào phòng.
Đào Ỷ Đồng kéo ghế: "Ngồi đi."
Cô nói rồi ấn chuông trên bàn, nhân viên lập tức đi vào, Đào Ỷ Đồng hỏi: "Muốn ăn gì?"
Ngư Hi cởi mũ: "Cậu chọn đi, chúng tôi thoải mái."
Đào Ỷ Đồng nhìn Giang Tĩnh Bạch, thấy cô ấy khẽ gật đầu, cô gọi mấy món ăn gia đình.
Nhân viên phục vụ khom lưng lùi ra ngoài.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Đào Ỷ Đồng hỏi: "Uống rượu được không?"
Giang Tĩnh Bạch lái xe, Ngư Hi xua tay: "Thôi."
Đào Ỷ Đồng tự rót cho mình nửa ly, thấy Ngư Hi nhìn qua, cô cười: "Chúc mừng sớm."
Ngư Hi mím môi, chỉ là quay phim ngắn mà thôi, có gì để chúc mừng, nhưng cô cũng không ngăn cản, chỉ hỏi: "Kế hoạch đâu?"
Đào Ỷ Đồng nhấp rượu, lấy kế hoạch và kịch bản từ trong túi đưa sang.
Ngư Hi cúi đầu đọc.
Trên bìa kế hoạch viết tên của bộ phim --- Tôi yêu cô ấy.
Cô mở ra đọc.
Một câu chuyện nhỏ về một đôi thiếu nữ trẻ tuổi, một người tên Sở Dương, người kia tên Hạ Thu.
Hai cô gái gặp nhau ở cao trung, dần dần nảy sinh tình cảm, đôi bên đều có cảm tình với nhau, nhưng không ai mở lời, cứ vậy cho đến khi tốt nghiệp.
Lên đại học, hai người không học cùng trường, nhưng cách nhau không xa, quan hệ vẫn luôn sâu đậm hơn bạn bè bình thường, song vẫn chưa đến ngưỡng người yêu, có mấy lần tiếp xúc mập mờ, rồi mỗi người lại nhanh chóng lùi về vỏ bọc của riêng mình.
Sau đó trong lớp của Sở Dương có một cặp đôi đồng tính.
Mọi người chỉ trích, chế nhạo, dùng ánh mắt khác thường bức một trong hai nữ sinh phải nghỉ học, người còn lại cũng trở nên suy sụp, cuối cùng mắc chứng trầm cảm, được người nhà đón về.
Sở Dương lo lắng hoàn cảnh như vậy sẽ rơi vào người mình, vì thế ngày càng né tránh tiếp xúc với Hạ Thu, cuối cùng còn từ chối gặp mặt.
Hạ Thu bất lực nhìn người kia thay đổi thái độ, cố gắng tìm mọi cơ hội đến gần, thế nhưng mỗi lần họp lớp gặp nhau, cô ấy hoặc luôn nói những lời lạnh nhạt, hoặc sẽ quay lưng đi khỏi.
Lâu dần, Hạ Thu không còn dám làm phiền cô ấy.
Người kia không tìm đến mình, Sở Dương hẳn phải nên nhẹ nhõm, nhưng càng ngày cô lại càng khó chịu.
Vốn dĩ khi muốn