Ngồi trong quán ăn, Bạch Vũ Đường nghe người đối diện hỏi: "Ăn cay được không?"
Cô gật đầu: "Cũng được."
Tiếu Tri Thu gật đầu, đọc tên vài món ăn với nhân viên phục vụ.
Bạch Vũ Đường nhìn chằm chằm góc mặt của cô ấy, vẫn chưa nghĩ ra vì sao mình lại ngồi cùng cô ấy ở quán ăn dưới nhà.
Vốn dĩ cô định đợi Tiếu Tri Thu tắm xong sẽ đuổi đi, đợi đến lúc cô ấy ra ngoài lại bị chuyển đề tài nhiều lần, cuối cùng được hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Bạch Vũ Đường cứ thế ngây ngẩn đáp lại: "Vẫn chưa."
Tiếu Tri Thu cầm túi từ trên bàn: "Đi ăn cùng nhau đi, dưới nhà, ăn xong chúng ta đến quán bar ngồi một lúc."
Bạch Vũ Đường suy nghĩ, hình như cũng không có gì không ổn, chỉ đến khi ngồi trong quán ăn nghe Tiếu Tri Thu gọi món, cô mới lấy lại tinh thần, thế này mà không ổn sao, thật sự quá không ổn, từ khi nào cô lại dễ bị lừa như vây?
Nhất định là vì thói quen nghe cô ấy dặn dò công việc ở công ty mới khiến cô chỉ cần nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia đã vô thức đầu hàng.
Xấu hổ quá thể đáng.
Bạch Vũ Đường có chút phiền chán cầm cốc nước lên uống.
Đúng giờ cao điểm ăn tối, gần hai cô có mấy cặp nam nữ đang ngồi, trong quán ồn ào, cô uống hết nước rồi hỏi Tiếu Tri Thu: "Cô nói Giang tổng cho Thư...cho cô ta quà gì?"
Tiếu Tri Thu rót đầy nước cho cô, còn chưa mở miệng, tiếng nói của em gái phía sau đã vọng lại.
Vốn dĩ khoảng cách giữa các dãy bàn trong quán đã nhỏ, người lại đông, phải ngồi gần nhau, vì thế Bạch Vũ Đường có thể nghe được em gái phía sau nói rất rõ ràng: "Đã sớm biết cô ta là loại con gái này, giả vờ trong sáng cái gì!"
"Ai chẳng biết, vừa ra mắt đã dính vào họ Sở, chỗ nào sạch cho được."
"Cũng không biết đã đi cùng bao nhiêu người."
"Không phải giải Ngọc Lan lần trước còn thề thốt là không có gì mập mờ à?"
"Không có gì mập mờ mà trao giải cho cô ta được? Mặc dù tôi không thích Liễu Ngọc Dao, nhưng ít ra Liễu Ngọc Dao cũng là diễn viên lão làng bao nhiêu năm rồi."
"Đúng đúng đúng tôi cũng muốn nói đến Liễu Ngọc Dao, dù bị mắng là bình hoa, nhưng người ta bình hoa cũng có tài năng thật sự, cái thứ gì chỉ biết bú fame, một thời gian trước còn bú fame Ngư Hi mấy người biết không?"
"Bú fame phim đồng tính đúng không? Tôi lên mạng chửi thẳng cô ta rồi, cái thứ gì không biết, Ngư Hi mà cô ta cũng có thể tùy tiện bú fame! Giải thị hậu thì mập mờ, đường đi thì được sắp đặt trước, thật sự cho là mình có năng khiếu à, buồn cười chết."
"Không có năng khiếu thì có sao đâu, biết ngủ là được."
"Ha ha ha ha..."
Bạch Vũ Đường cúi đầu lên mạng, nhìn thấy hóng hớt showbiz gửi thông báo tin mới: #Bạn trai bí ẩn số 1 2 3 4 5 6 của Thư Ẩm được tiết lộ#, #Bàn luận ngắn về vấn đề giải Ngọc Lan của Thư Ẩm có mập mờ hay không#, #Ảnh Thư Ẩm đi khách sạn cùng thành viên ban giám khảo giải Ngọc Lan#.
Cô mở từng bức ảnh, góc chụp rất rõ ràng, nhìn thoáng qua liền nhận ra là Thư Ẩm, nhưng đằng trai lại khá mờ, mặt được bôi mosaic, nhìn không thật.
Cô líu lưỡi: "Sao Giang tổng lại có được những bức ảnh này?"
Đúng lúc đó nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, Tiếu Tri Thu đưa đũa cho cô: "Nếu không muốn ai biết, trừ khi mình đừng làm."
Cô không nói lần này Giang Tĩnh Bạch trở về không chỉ mang theo quà cho Thư Ẩm, mà còn có quà cho Tinh Diệu.
Bắt đầu từ giải Ngọc Lan năm ngoái, cô ấy đã luôn đi theo hướng này.
Thư Ẩm làm việc quả thật rất cẩn thận, chỉ là con người một khi nôn nóng căng thẳng sẽ tự làm loạn vị trí.
Nửa năm nay Ngư Hi thường xuyên thông báo tin tốt, Thư Ẩm vốn muốn giẫm lên Ngư Hi sao có thể dễ chịu, cô ta luống cuống rồi tự làm loạn trật tự, cũng không chú ý cẩn thận, lúc này bắt nhược điểm của cô ta dễ hơn nhiều.
Còn về Tinh Diệu.
Tự tạo nghiệp thì không cứu nổi.
Nghe đến đây, Bạch Vũ Đường hiểu ra ý đối phương muốn nói, cảm thấy tinh thần được thả lỏng.
Không còn Thư Ẩm thật sự là thoải mái cực kì, ngay cả nhìn Tiếu Tri Thu nói chuyện cũng thấy cảnh đẹp ý vui, vốn định cơm nước xong sẽ ai về nhà nấy ai tìm mẹ nấy, lúc này nghe cô ấy nói đến quán bar, Bạch Vũ Đường giơ tay: "Đi! Tôi mời!"
Tiếu Tri Thu mỉm cười.
Chuyện của Thư Ẩm vừa lên mạng đã bị dìm xuống, đương nhiên không phải Tinh Diệu dìm, mà là chính cô ta dìm.
Nhìn thấy những tên đàn ông trong ảnh, Sở Hoài bừng bừng phẫn nộ gọi tới chửi cô ta một trận, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô ta liền cúp máy.
Gọi lại, đã chặn số, Thư Ẩm tức giận hận không thể lật bàn!
Quản lý đứng bên cạnh gọi điện thoại: "Đạo diễn Trương, đạo diễn Trương..."
Điện thoại bị cúp, hắn thở dài gọi cuộc tiếp theo: "Chủ tịch Lưu lần trước ngài..."
"Ôi, chủ tịch Lưu!"
Sau khi nói chuyện điện thoại với người cuối cùng, quản lý lắc đầu ngồi xuống một bên.
Thư Ẩm vẫn đang nghiến răng nghiến lợi: "Không ai nhận?"
Quản lý lắc đầu: "Không ai."
Thư Ẩm căm tức ném cốc nước trên bàn trà, một tiếng choang vang lên trong phòng khách!
"Tiếp tục gọi, nếu không gọi được, nói cho bọn hắn biết, đừng trách tôi vô tình."
Cá chết lưới rách, đến lúc đó ai cũng khó coi, quản lý nghe vậy bất lực lắc đầu: "Tiểu Ẩm, sao em còn chưa nhìn rõ, chúng ta có thể tung tin của ai trong số những người này đây?"
Bức ảnh bị làm mosaic kia, tuy rằng người ngoài xem không biết là ai, nhưng người quen vừa nhìn liền nhận ra, vì sao ư, chính là vì người phát tán muốn cho những kẻ này một lời cảnh cáo, để bọn họ lập tức cắt đứt quan hệ với Thư Ẩm.
Không sai, trong tay Thư Ẩm có nhược điểm của bọn họ, nhưng cô ta chỉ là một lính mới vừa ra mắt, sao có thể đấu lại mấy tên cáo già? Một tên bất kì đều có thể chơi chết cô ta!
Lần này đã xác định! Còn xác định là không thể đứng dậy nổi!
Nghe quản lý nói, Thư Ẩm ngã ngồi xuống sô pha: "Vậy tôi còn có thể làm gì đây?"
"Tôi còn có thể làm gì đây?"
Giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Tại sao lại làm vậy với tôi! Tại sao!"
Quản lý vốn đang định tránh đi, thấy cô ta như vậy lại thoáng không đánh lòng nói: "Tiểu Ẩm, chuyện này chỉ có thể đè xuống, còn những việc khác, đừng nghĩ nhiều."
Muốn trở lại giới giải trí, căn bản là chuyện nực cười.
Dù fans của cô ta không để ý, dù có thể tẩy trắng, nhưng những người kia không có khả năng cho Thư Ẩm trở lại.
Ảnh của bọn họ và Thư Ẩm vẫn ở kia, đây là sự uy hiếp trắng trợn! Quá ác! Quá tuyệt!!
Thư Ẩm ngẩng đầu: "Không phải anh nói sẽ không bị lộ sao?"
Cô ta đứng dậy nắm cổ áo của quản lý: "Anh nói sẽ không bị lộ mà!"
Thấy