Ngư Hi bị Hàn Nghi Tư đào lên, cô kéo tay Ngư Hi: "Sao lại thế này, ngủ ở nhà rồi đến đây vẫn ngủ, cậu là thần ngủ đầu thai hả!"
"Hôm nay bảo cậu trang điểm xinh đẹp đến đây là để cậu làm gương mặt đại diện cho trường số một chúng ta, không phải để cậu lãng phí sắc đẹp!"
Ngư Hi bị tóm lên còn ngáp một cái: "Không cho tôi ngủ yên một lúc được."
Trước khi ngủ cô đã khóc, tỉnh lại khóe mắt hơi hồng, giống như vừa trang điểm, không chỉ không đột ngột, mà ngược lại càng xinh đẹp.
Giang Tĩnh Bạch ngồi tựa bên cạnh cô, Hàn Nghi Tư khách sáo hỏi: "Học ủy muốn qua chơi cùng nhau không?"
Giang Tĩnh Bạch còn chưa kịp nói đã nghe được Lư Tiểu Vĩ gọi: "Học ủy, bên này!"
Ngư Hi bĩu môi, Giang Tĩnh Bạch cũng đứng dậy theo.
Trong số các bạn học đến tham gia buổi giao lưu, nữ sinh chiếm phần đông hơn, tất cả đều chú ý đến cậu trai được gọi là hot boy của trường số hai.
Ngư Hi còn chưa đi đến đã nhìn thấy mọi người vây quanh một nam sinh như một dàn sao tôn trăng sáng.
Cô ngẩng đầu nhìn, nam sinh kia cao gầy, mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, đầu húi cua, mặt mày khôi ngô, da trắng, mắt cười rất đẹp, chỉ nhìn ngoại hình cũng thấy quả thật là vượt xa các bạn đồng trang lứa rất nhiều, chưa cần nói đến trên người cậu ta có một loại khí chất sạch sẽ, càng làm người ta có thiện cảm.
Những nữ sinh vây quanh cậu ta không ngừng đặt câu hỏi: "Bạn học Đỗ, bình thường cậu thích làm gì?"
"Bạn học Đỗ, nghe nói cậu chơi bóng rổ rất giỏi đúng không?"
Trước những câu hỏi của các fangirl, Đỗ Lệ Chí chỉ cười nhẹ: "Cũng không có gì, chỉ vậy thôi."
Tính cách khiêm tốn như vậy càng khiến nai con trong lòng các bạn nữ chạy loạn, các bạn nữ xô xô đẩy đẩy nhau, muốn gây được ấn tượng.
Ngư Hi không có tâm tư tranh sủng với các fangirl thế này, cô đi qua ngồi xuống vị trí ngoài cùng, nghe Lư Tiểu Vĩ giới thiệu: "Đến đây đến đây, xin được giới thiệu, đây là người đẹp của lớp một chúng tôi --- Ngư Hi!"
Các nữ sinh nhìn qua một cách chướng mắt, vừa cực kì hâm mộ vừa ghen ghét.
Ngư Hi lúng túng cười, vẫy tay, tỏ ý mọi người đừng để ý đến mình.
Còn chưa kịp buông tay, bên cạnh đã có một người ngồi xuống.
Giang Tĩnh Bạch ngồi sát bên cạnh cô.
Lư Tiểu Vĩ càng phấn khích nói: "Ngoại hình và tài năng số một, bạn học Giang!"
Không giống Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch không chào hỏi cùng mọi người, cô lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lư Tiểu Vĩ đang nói, cũng không buồn để ý.
Lư Tiểu Vĩ phải diễn vở kịch một vai, có chút xấu hổ.
Nhìn biểu cảm nứt da của cậu ta, Ngư Hi không nhịn được khẽ cười thành tiếng, sau đó lại nghiêm mặt.
Giang Tĩnh Bạch liếc qua vẻ mặt kia, không đoán ra tính khí của Ngư Hi, rốt cuộc vì sao lại vui, rồi vì sao lại không vui?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, Đỗ Lệ Chí đã đi xuyên qua các fangirl đến gần Ngư Hi, rất ga lăng hỏi: "Mình có thể ngồi đây được không?"
Ngư Hi nhún vai: "Tùy tiện."
Đỗ Lệ Chí ngồi xuống bên cạnh cô: "Mình mời cậu uống gì nhé?"
Các fangirl cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi, coi trọng Giang Tĩnh Bạch thì không có gì để nói, ai bảo người ta ưu tú, không thể bới móc được tí tật xấu nào, đằng này lại khăng khăng để ý một học sinh kém như Ngư Hi, thật khó chịu.
Trần Hảo Linh ngồi trên thảm mỉa mai: "Hừ --- Người dựa vào mặt kiếm cơm thì đi đâu cũng dựa vào mặt kiếm cơm."
Cảnh Sắc hùa theo: "Không có tài, chỉ có thể dựa vào mặt kiếm cơm."
"Đúng."
"Hồ ly tinh!"
Fangirl trường số hai cũng khó chịu, nhưng vì tự thấy mình không bằng Ngư Hi nên cũng không tức giận.
Ngư Hi nhìn đám fangirl thay đổi sắc mặt, không khỏi nói: "Bạn học không đi an ủi các fans nhỏ của mình sao?"
Đỗ Lệ Chí cười với cô: "Mình thích nói chuyện với cậu hơn."
Lời nói quen miệng cất lên, Ngư Hi liếc mắt nhìn qua, xem ra cậu ta cũng không phải nam sinh sạch sẽ như mình nghĩ, cô mím môi cười: "Tôi lại không thích nói chuyện với cậu cho lắm."
Ngồi một bên nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Giang Tĩnh Bạch không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, uống một ngụm nước.
Lư Tiểu Vĩ cách đó không xa vỗ tay: "Đến đây đến đây, đủ người rồi chúng ta liền bắt đầu chơi trò chơi đi!"
Lật qua lật lại cũng chỉ có vài loại trò chơi, mọi người đề nghị chơi thật hay thách, nhưng khi đổ xúc xắc lại bị phủ quyết.
Lư Tiểu Vĩ suy nghĩ: "Chơi bài đi, cũng có thể thật hay thách!"
Mọi người ngồi vây quanh thành một vòng tròn lớn, hai người một cặp, rút bài, hai người rút được bài có tổng hơn mười được qua, nhỏ hơn mười sẽ phải chịu phạt, hoặc nói thật hoặc chấp nhận thử thách.
Mọi người không có ý kiến với đề nghị này của Lư Tiểu Vĩ, lập tức bắt đầu rút bài.
Mọi người tương đối có hứng thú với nói thật, nhất là muốn đào được bí mật từ miệng của những bạn thường ngày không nói nhiều.
Đáng tiếc đa số mọi người đều chọn thử thách.
Đến lượt Ngư Hi, những người ở trước đã thực hiện n thử thách, dán bài hôn môi đều đã làm.
Nhìn xấp bài đã đến bên tay, Ngư Hi do dự hai giây, vẫn đành rút một lá, số rất nhỏ, 2.
Cộng sự của cô không phải Giang Tĩnh Bạch, mà là Đỗ Lệ Chí, cô nhìn sang Đỗ Lệ Chí, thầm mong cậu ta có thể rút được lá bài lớn hơn, kết quả vừa nhìn, con mẹ nó lại là 2, không thể qua được.
Ngư Hi ném lá bài xuống mặt cỏ.
Lư Tiểu Vĩ cười tủm tỉm nói: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua! Thật hay thách."
Ngư Hi không thể chọn nói thật, cô không hề do dự nói: "Thách."
Lư Tiểu Vĩ nhướng mày: "Để tôi nghĩ xem còn thử thách nào chưa được làm."
Giang Tĩnh Bạch ngồi một bên nghiêng đầu nhìn Ngư Hi, chân mày Ngư Hi thấp thoáng có một tia không vui, khác với cảm giác không vui khi nãy, cũng không phải do trò chơi gây ra, mà dường như là đột nhiên dâng lên, cô có thể cảm giác được, Ngư Hi thật sự khó chịu.
"Rượu giao bôi!"
Một nam sinh lên tiếng, mọi người nháo nhào hùa theo: "Rượu giao bôi, rượu giao bôi!"
Ngư Hi nhìn sang Đỗ Lệ Chí, thấy cậu ta khẽ cười.
Lư Tiểu Vĩ nói: "Vậy uống rượu giao bôi hay nói thật, cậu chọn đi."
Thấy cô có vẻ khó xử, Đỗ Lệ Chí nói: "Vậy đi, tôi uống hai ly, tính thành rượu giao bôi, đừng làm khó con gái nhà người ta."
"Chậc chậc chậc." Mấy bạn học khác lần lượt trêu chọc: "Bảo vệ cơ đấy!"
Ngư Hi không thích người khác đối xử ưu đãi với mình, cô không thích người khác, càng không thích mang ơn, nếu lúc này là Giang Tĩnh Bạch nói lời vô nghĩa ấy, đảm bảo cô sẽ thẹn thùng nói được, thế nhưng đây lại là Đỗ Lệ Chí, cô lập tức từ chối: "Không sao, tôi tự uống."
Lư Tiểu Vĩ rót hai cốc bia đưa cho Ngư Hi và Đỗ Lệ Chí, trước ánh mắt chờ mong của mọi người, Ngư Hi vòng tay mình qua tay Đỗ Lệ Chí, hai người ngửa đầu uống cạn.
Giang Tĩnh Bạch ngồi một bên nhìn cử chỉ của hai người, sắc mặt trầm xuống, đến khi Lư Tiểu Vĩ đưa bài đến trước mặt, Giang Tĩnh Bạch lạnh lùng nói: "Tôi không chơi, cảm ơn."
Nếu là người khác lạc đàn như vậy thì đã sớm bị chửi không còn gì, thế nhưng đây lại là Giang Tĩnh Bạch, mọi người đều cảm thấy rất hợp lý, xinh đẹp, thành tích tốt, người như vậy nên được hưởng đặc quyền.
Mấy nam sinh trường số hai cách đó không xa thì thầm: "Rất hấp dẫn."
"Rất có cá tính, có phương thức liên lạc của cậu ấy không?"
Bạn học cùng lớp của Ngư Hi vừa uống nước vừa chế giễu: "Nghĩ vớ nghĩ vẩn, phương thức liên lạc của cậu ấy sao có thể tùy tiện cho người khác."
"Cũng đúng."
Trò chơi bỏ qua Giang Tĩnh Bạch rồi tiếp tục.
Cô cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục ở đây.
Phòng vệ sinh ở trong trường, cách nơi đây một đoạn.
Cô nói với Lư Tiểu Vĩ: "Tôi đến phòng vệ sinh."
Lư Tiểu Vĩ gật đầu lia lịa, nếu cậu ta không phải là trọng tài thì đã muốn đi cùng cô.
Giang Tĩnh Bạch nói xong vô thức nhìn về phía Ngư Hi, ngày thường mình đi đâu người kia cũng đều đi theo đó, vậy mà hôm nay lại im lặng không hé môi.
Nhớ đến hình ảnh cô ấy vừa uống rượu giao bôi với Đỗ Lệ Chí, Giang Tĩnh Bạch cảm thấy trong lòng có chút không vui, cô cũng không nói được đây là cảm giác gì, chỉ biết là --- rất khó chịu.
Giang Tĩnh Bạch lắc đầu đứng dậy đi về hướng phòng vệ sinh bên kia.
Ngư Hi nhìn bóng lưng cô rời đi, thân hình cao gầy, sạch sẽ, khí chất xuất trần, ánh sáng chiếu vào tấm lưng như tạo nên một tầng hào quang, Giang Tĩnh Bạch như bước trên ánh sáng, tỏa sáng muôn phần.
Ngư Hi cảm thấy chói mắt, cô khẽ híp mắt lại.
Trò chơi kết thúc, có mấy nữ sinh ôm điện thoại xôn xao: "Này, nghe gì chưa, Tiêu Lệ Thủy lại có thể là đồng tính!"
"Ai????" Nữ sinh cao giọng: "Định mệnh, Tiêu Lệ Thủy!"
"Tối hôm qua cô ta tự công khai, các cậu không xem chương trình à?"
"Không xem! Sao cô ta có thể là đồng tính chứ, thật ghê tởm."
"Không phải chứ, sao đồng tính lại ghê tởm, có ăn gạo nhà các cậu đâu!"
"Cậu không ghê tởm, nhưng tôi thấy ghê tởm.
Không chịu nổi, thiệt cho tôi trước đây còn thích cô ta như vậy, không được tôi phải xem!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ôm điện thoại bắt đầu lướt Weibo.
Ngư Hi vốn không có hứng thú gì với mấy chuyện trong giới giải trí, nghe thấy tên Tiêu Lệ Thủy cũng chỉ cảm thấy quen tai mà thôi, nhưng khi nghe được hai tiếng đồng tính, cả người cô lại cứng đờ, sau đó nhìn về phía nữ sinh tỏ ra chán ghét ở kia.
Bên cạnh nữ sinh nọ có mấy người, đều tỏ thái độ như cô ta: "Sao lại thế này."
"Tâm lý biến thái."
"Ghê tởm."
"Tôi cũng phải chửi!"
Cô thoáng ngỡ ngàng, vì sao thích người cùng giới lại bị chửi? Thích một người không phải là thích tính cách, thích từ trong ra ngoài của người ấy sao? Giới tính quan trọng lắm sao? Ngư Hi rơi vào mê man, bỗng chốc nghĩ đến Giang Tĩnh Bạch, nếu cô bày tỏ lòng mình với Giang Tĩnh Bạch, có phải Giang Tĩnh Bạch cũng sẽ coi cô là quái vật?
Cảm xúc mất mát ập đến, Ngư Hi không vui ngồi trên thảm.
Đỗ Lệ Chí bên cạnh mời: "Các cậu ấy đi nướng thịt, cậu có muốn qua không?"
Ngư Hi quay đầu, nét mặt càng thêm man mác buồn bã, hoàn toàn trái ngược với lúc thẳng thắn vừa rồi.
Vẻ đẹp mềm mại khác biệt hiện ra trước mắt, Đỗ Lệ Chí cảm thấy trong lòng như bị cào, lồng ngực bị cảm giác chưa bao giờ thấy chiếm cứ, giống như bị mèo cào, để lại vết xước nhàn nhạt ngưa ngứa.
Ngư Hi: "Tôi đi vệ sinh."
"Mình đi cùng cậu."
Ngư Hi khéo léo từ chối: "Không cần, tôi tự đi."
Cô vừa đứng lên, Hàn Nghi Tư cũng chạy lại: "Muốn đi nướng thịt không?"
Ngư Hi lắc đầu đi về phía phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh ở trong trường, phải đi vào từ cổng sau.
Bác bảo vệ trực ban nhận ra các cô, còn mỉm cười chào Ngư Hi.
Ngư Hi cũng cười nhẹ đáp lại, đi đến phòng vệ sinh, còn chưa đến cửa đã gặp phải hai người.
Trần Hảo Linh và Cảnh Sắc đi tới từ phía đối diện, nhìn thấy Ngư Hi không khỏi cười: "Ngư Hi à, nếu tôi mà là cậu, tôi sẽ không tham gia buổi giao lưu này đâu, có thời gian ở nhà đọc sách không tốt hơn à? Đừng trách tôi nhắc cậu, kỳ thi hàng tháng sắp đến rồi."
"Này, cậu lo lắng cho người khác làm gì, không chừng đến lúc đó cậu ta trực tiếp đi trao đổi với thầy giáo đấy."
Trần Hảo Linh phì cười: "Bán sắc?"
Cảnh Sắc tỏ vẻ vô tội: "Tôi chưa nói gì mà, lỡ đâu cậu ta đạt yêu cầu thật, người khóc chính là chúng ta."
"Nếu cậu ta thật sự đi đến bước đấy, tôi không ngại đứng dưới quốc kỳ diễn thuyết đâu.
Ha ha ha ha ha ha!" Tiếng cười chói tai ở ngay bên tai, Ngư Hi trợn trắng mắt với hai người kia: "Yên tâm, tôi không phải các cậu, không có tài làm loại chuyện bỉ ổi kia, tôi sẽ đạt yêu cầu vào kỳ thi tháng!"
Cảnh Sắc vừa định mắng Ngư Hi liền bị Trần Hảo Linh kéo lại: "Vậy rửa mắt mong chờ."
Hai người kia rời khỏi, Ngư Hi mới đi vào phòng vệ sinh, trong lúc cúi đầu liền đụng phải một người.
Cô ngẩng lên, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch lạnh lùng đứng trước mặt mình.
Bắt gặp khuôn mặt lạnh nhạt kia, Ngư Hi tê cả da đầu: "Học ủy."
Giang Tĩnh Bạch nói bằng giọng không vui: "Những lời hai người kia vừa nói là sao? Kỳ thi hàng tháng là sao?"
Ngư Hi cắn môi: "Cậu đều nghe được rồi."
Tâm trạng Giang Tĩnh Bạch vốn đã không tốt, biết được nguyên nhân hậu quả lại càng không vui: "Vì thế học tập là dùng để đánh cược? Ngư Hi cậu!" Cô không thường trách cứ người khác, dù không vui cũng chỉ không quan tâm, nhưng đối với Ngư Hi, trong lòng cô vẫn luôn có một ngọn lửa không thể dập tắt.
Ngư Hi tự biết mình đuối lý, áy náy nói: "Xin lỗi."
"Quên đi." Giang Tĩnh Bạch không muốn nhiều lời: "Nếu không thật lòng muốn học thì không cần học nữa."
Ai không muốn học chứ! Cậu ta không thấy mình đang từng bước đuổi sát theo sao? Là cậu ấy ngay từ đầu đã ưu tú, nên mình mới có vẻ chật vật như vậy.
Ngư Hi vốn đã khó chịu, bị trách mắng như vậy càng muốn khóc.
Giang Tĩnh Bạch nói xong liền đi lên trước không ngoảnh lại.
Ngư Hi ở lại phía sau lấy hết can đảm gọi: "Giang Tĩnh Bạch!"
Giang Tĩnh Bạch đứng lại trong giây lát, phía sau không có tiếng gì.
Ngư Hi cắn môi, hai mắt nóng rực, cô cố gắng kiềm chế không cho cảm xúc của mình phát ra ngoài.
Nhưng Giang Tĩnh Bạch không thấy được, cô chỉ nghĩ đến hình ảnh Ngư Hi và Đỗ Lệ Chí vừa uống rượu giao bôi cùng nhau, chỉ nghĩ đến chuyện người kia xem học tập như trò đùa mà đánh cược.
Nỗi khó chịu trong lòng càng lúc càng nặng nề, Giang Tĩnh Bạch cất bước rời đi, cô về thẳng nhà mình, thậm chí không nói một tiếng với Lư Tiểu Vĩ.
Bố mẹ đều ở nhà, thấy cô về còn ngạc nhiên: "Tĩnh Bạch, không phải con đi chơi cùng các bạn à? Sớm vậy đã về rồi?"
Vẻ mặt Giang Tĩnh Bạch không còn lạnh nhạt như mọi khi, thay vào đó dường như có chút bực bội.
Cô khẽ vâng một tiếng đi qua bố mẹ về thẳng phòng mình.
Cửa đóng lại, bố mẹ dưới lầu hai mặt nhìn nhau.
"Đứa bé này sao thế?"
"Hình như giận?"
"Có vẻ vậy."
Bố mẹ Giang Tĩnh Bạch không chỉ không muốn đi an ủi con gái, mà ngược lại còn như vừa phát hiện được lục địa mới.
Hai ông bà nói xong lại ngẩng đầu, không dám tin tưởng đồng thanh nói: "Vậy mà lại có người có thể làm nó nổi giận?!"
Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch chiến tranh lạnh, có điều các