Ngư Hi cùng Kỷ Lâm Phong đi trên con đường nhỏ trong sân trường, vẻ mặt bình thản, tuy rằng đều biết lát nữa phải nói chia tay, nhưng ai cũng ăn ý không hề nhắc đến.
Máy quay ở phía sau, từ từ đuổi theo hai người.
Ngư Hi nắm tay Kỷ Lâm Phong, lúc đi ngang qua quầy bán quà vặt, cô cười, nói: "Còn nhớ mình đã đâm vào cậu ở chỗ này không?"
Kỷ Lâm Phong nhìn theo ánh mắt của cô, dường như đang nhớ lại cảnh tượng khi ấy, gương mặt tuấn tú nở nụ cười không quá rõ ràng, lại hơi chua xót: "Nhớ."
Hai người như đang hồi tưởng, một lúc sau lại nhìn nhau cười, Ngư Hi đứng cạnh quầy bán quà vặt, từ từ buông tay Kỷ Lâm Phong, nhẹ nhàng nói: "Quên đi."
Kỷ Lâm Phong nhìn cô, gương mặt vừa mới tươi cười đột nhiên cứng đờ, Ngư Hi lùi về phía sau một bước, ánh mắt ngấn nước nhìn Kỷ Lâm Phong, lung lay như sắp ngã, mở miệng: "Chúng ta chia tay đi."
"Cắt!"
Đạo diễn Triệu đứng dậy: "Kỷ Lâm Phong, Ngư Hi, lại đây một chút."
Năm giờ chiều, phân cảnh vẫn chưa hoàn thành, không phải tâm trạng Kỷ Lâm Phong không đúng thì chính là Ngư Hi không thể hiện được tình cảm, tính soi mói của đạo diễn Triệu lại lộ ra, mọi người xem đi xem lại cảnh này đến bảy, tám lần, đều đã thuộc lòng lời thoại rồi.
Ngư Hi đến bên cạnh đạo diễn, thấy ông đang nói với Kỷ Lâm Phong: "Vừa rồi lúc cô ấy nói chia tay, ánh mắt của cậu không đúng."
"Ánh mắt của cậu không phải là khiếp sợ, trong kịch bản cậu đã sớm đoán được cô ấy sẽ nói chia tay, cậu hẳn nên dùng ánh mắt hiểu rõ, hiểu rõ nhưng không muốn bỏ qua, tiếc nuối nhưng không thể không buông tay."
"Hiểu chưa?"
Kỷ Lâm Phong gật đầu: "Em sẽ cân nhắc ạ."
Đạo diễn Triệu hắng giọng, quay lại nhìn Ngư Hi: "Cảm xúc của em vừa rồi cũng không đúng."
"Ánh mắt em nhìn Kỷ Lâm Phong khi nãy không có tình cảm gì."
"Có phải hơi mệt không?"
Gần đây vì đuổi kịp tiến độ mà thời gian quay phim quả thật phải tăng lên, đôi khi cả ngày phải đợi trong đoàn phim, thần kinh căng thẳng không thể thả lỏng cũng là chuyện thường, đạo diễn Triệu nói: "Nếu mệt, chúng ta nghỉ mười phút vậy, lát nữa quay lại."
"Hai người thử tìm cảm giác đi."
Ngư Hi cùng Kỷ Lâm Phong nhìn nhau: "Vâng."
Chờ đạo diễn rời đi, Kỷ Lâm Phong lập tức đọc kịch bản, cố gắng nghiên cứu tâm trạng hiểu rõ nhưng không muốn bỏ qua, ánh mắt tiếc nuối nhưng không thể không buông, suýt nữa trợn trừng mắt, Ngư Hi nhìn bộ dạng kỳ quặc hiếm thấy của cậu ta, khẽ cười một tiếng.
Kỷ Lâm Phong đặt kịch bản xuống, quay đầu hỏi: "Chị Hi, rốt cuộc chị cũng cười rồi, mấy hôm nay em còn không dám nói chuyện với chị."
Ngư Hi nghiêng đầu: "Hả? Tại sao?"
Kỷ Lâm Phong nhún vai: "Tâm tình chị không tốt."
"Em thấy thế."
Ngư Hi chỉ cười không nói gì, Kỷ Lâm Phong ho nhẹ, chuyển để tài: "Chúng ta diễn thử đi."
"Đạo diễn Triệu nói ánh mắt của em không đúng, chị giúp em nhìn với."
Ngư Hi hắng giọng ngẩng đầu, Kỷ Lâm Phong có đôi mắt hoa đào điển hình, khóe mắt hơi xếch, bình thường nhìn vào cũng cảm thấy cậu ta đang phóng điện, diễn cảnh đau khổ quả thật không dễ.
Khó trách đạo diễn Triệu không hài lòng.
Kỷ Lâm Phong nhìn Ngư Hi đầy chờ mong, đổi lại một cái lắc đầu, bả vai cậu ta gục xuống: "Xong, em không diễn được!"
Ngư Hi bật cười: "Cậu chưa từng yêu đương sao?"
"Tưởng tượng đến cảnh chia tay xem."
Nói đến đây, biểu tình của cô sững sờ vài giây, Kỷ Lâm Phong không phát hiện cô khác thường, gật đầu nói: "Để em thử."
Ngư Hi yếu ớt ừ một tiếng, ngồi xuống.
Cô cũng phải tìm cảm giác.
Câu nói kia của Kỷ Lâm Phong cũng đánh thức chính cô, mấy lần NG trước, chẳng phải vì cô cũng không nhập vai được sao, cô vẫn coi mình là Ngư Hi, tiềm thức vẫn kháng cự diễn cảnh chia tay.
Thật ra dù xuất đạo đã nhiều năm, cô rất hiếm khi diễn những cảnh như vậy, thỉnh thoảng có diễn cũng sẽ không gặp khó khăn khi nhập vai thế này, mọi người đều tán thành thực lực của cô, cô không cho phép sự tình không chuyên nghiệp như vậy phát sinh.
Chỉ là hiện giờ --- điều đó lại xảy ra hết lần này đến lần khác.
Hoặc có thể vì đạo diễn Triệu chọn đúng địa điểm, để cô trở lại chốn cũ.
Ngư Hi ngẩng đầu, nhìn quầy bán quà vặt cách đó không xa, trước mắt bỗng hiện lên gương mặt còn hơi non nớt mà lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch, đôi môi mỏng đã từng mang lại cho cô biết bao vui sướng, rồi trong nháy mắt lại có bao nhiêu đau xót, lạnh như băng không còn chút độ ấm nào đánh vào người cô, đau đớn đến bây giờ vẫn khó chịu nổi, trong lòng càng thêm buồn phiền.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Đạo diễn và phó đạo diễn đi tới, nói với Ngư Hi và Kỷ Lâm Phong: "Chúng ta quay lại một lần, sắp muộn rồi, không được thì ngày mai lại quay."
"Chú ý thay đổi ánh mắt."
Kỷ Lâm Phong hít sâu, gật đầu, nhìn sang Ngư Hi: "Chị Hi, chuẩn bị xong chưa?"
Ngư Hi nhìn cậu ta, gật đầu: "Đi thôi."
"Bổ trang!" đạo diễn Triệu hô một tiếng, anh Lý nhanh chóng tiến lên bổ trang cho Ngư Hi, thư ký trường quay gõ bảng, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía hai diễn viên trước máy quay, Đào Ỷ Đồng cầm cốc cà phê trên tay, nhấp miệng, vị đắng làm cô khẽ nhíu mày, cúi mặt nhìn cốc, một lát sau quay đầu về phía Chung Thần.
Chắc chắn lại cố ý không bỏ đường.
Vẫn chưa chán mấy trò trẻ con này sao.
Đào Ỷ Đồng đặt cốc xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh Mạc Ninh Hoan, Mạc Ninh Hoan nắm hai tay trước ngực, ánh mắt đầy sao sùng bái đến mù quáng, nhìn Ngư Hi như đang nhìn một nữ thần.
Trước máy quay, Ngư Hi ngẩng đầu, trong mắt ngấn lệ, có thoải mái, có kiên định, cô chớp mắt, bình thản nói: "Chúng ta chia tay đi."
Nói xong, cô cười với Kỷ Lâm Phong, giọt lệ trên khóe mắt trái lăn xuống, gương mặt vẫn mang nụ cười như cũ.
Biểu cảm của Mạc Ninh Hoan cũng đầy bi thương, như thể bị Ngư Hi lây qua, khóe mắt đỏ hoe, cái mũi hít hít, muốn khóc lại không thể khóc, Đào Ỷ Đồng nhìn cô, cười dịu dàng: "Hoan Hoan."
Nghe được tiếng gọi, Mạc Ninh Hoan hít mũi, xoa mắt quay lại nhìn Đào Ỷ Đồng, cười: "Ỷ Đồng."
Trong đoàn phim chỉ có vài người cho cô sắc mặt tốt, trong đó có Đào Ỷ Đồng, vậy nên Mạc Ninh Hoan rất thích cô ấy.
Đào Ỷ Đồng đứng bên cạnh, giúp cô vuốt lại cổ áo, nói: "Xem em nôn nôn nóng nóng kìa, quần áo bị lệch cũng không nhận ra."
Phong thái như chị gái thân thiết, Mạc Ninh Hoan vò đầu: "Cảm ơn chị."
Tươi cười chân thành, không làm bộ chút nào, Đào Ỷ Đồng nhìn nụ cười trong sáng đơn thuần, ánh mắt thoáng tối lại, nói: "Em rất thích Ngư Hi?"
"Thích!" Mạc Ninh Hoan mê muội: "Em thích Ngư lão sư nhất!"
Đào Ỷ Đồng gật đầu: "Vậy chắc em biết dạo này cậu ấy không ổn lắm."
Sắc mặt Mạc Ninh Hoan cứng lại: "A? Vì sao ạ?"
Quả nhiên là một cô bé đơn thuần, vui buồn đều viết ở trên mặt. Đào Ỷ Đồng thật ra không chán ghét Mạc Ninh Hoan, cô thích cô ấy ngay thẳng, cũng thích cô ấy ngây thơ, nhưng trong cái vòng này, sự tồn tại của một số thứ lại là tội lỗi.
Vì người ngây thơ sẽ bị kẻ có ý đồ lợi dụng.
Đào Ỷ Đồng cúi đầu nói: "Sự tình trên chương trình lúc trước, em còn nhớ chứ?"
Mạc Ninh Hoan gật đầu: "Nhớ ạ."
Cô còn vì Ngư Hi thừa nhận thích con gái mà vui vẻ hết mấy buổi tối, tuy rằng biết bản thân không có cơ hội, nhưng cô vẫn nhịn không được mơ mộng. Đào Ỷ Đồng nhìn gương mặt ngây thơ kia, nói: "Nên là, nếu em thật sự thích Ngư Hi, bây giờ không nên tỏ ra quá thân thiết với cậu ấy."
"Nếu lại bị truyền tai tiếng, công ty sẽ không cần cậu ấy nữa."
Mạc Ninh Hoan ngây như phỗng, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đào Ỷ Đồng nói xong liền quay người đi, để lại Mạc Ninh Hoan đứng một mình từ từ suy nghĩ.
Ngư Hi diễn xong không thấy Mạc Ninh Hoan chạy đến còn có chút kinh ngạc, nghiêng đầu liền nhìn thấy cô bé ngồi một mình dưới tàng cây cách đó không xa, dường như đang ngẩn người, Ngư Hi quay lại nói với Chung Thần: "Em lại nói gì với em ấy đó?"
Chung Thần lắc đầu: "Đâu có. Em không nói