Phim trường, Ngư Hi ngẩng đầu nhìn về phía tàng cây Giang Tĩnh Bạch vừa đứng.
Người kia đã không còn ở đây.
Chung Thần ăn xong, thu dọn hộp cơm, hỏi: "Hi Hi, chị ăn nữa không?"
Ngư Hi quay đầu: "Không ăn."
Chung Thần thì thầm: "Nhưng chị mới ăn có hai miếng mà."
"Không đói sao? Hay là em mua món khác cho chị nhé?"
Ngư Hi ngồi xuống: "Không cần."
Cô mở tập tài liệu, Chung Thần lại gần: "Hình như vừa nãy em thấy Mạc Ninh Hoan, có phải đến tìm chị không?"
Ngư Hi vẫn chỉ tùy tiện ừ một tiếng, Chung Thần lập tức bị mẹ già nhập vào, bắt đầu căn dặn: "Hi Hi, chị chê em nói nhiều thì em vẫn phải nói, chị không thể ở gần cô ấy nữa, trong đoàn phim đã bắt đầu bàn tán linh tinh rồi, hơn nữa còn chưa đến cảnh của cô ấy, về sau diễn chung không biết sẽ bị nói thành cái gì nữa."
"Chị Bạch đã nói chị bây giờ không thể bị truyền tai tiếng nữa đấy."
Giọng điệu tận tình khuyên bảo, vẻ mặt lại suy tư, Ngư Hi lơ đãng quay lại nhìn, cười lên: "Nghĩ linh tinh."
"Yên tâm đi, chị có chừng mực."
Chung Thần bĩu môi, lẩm bẩm: "Chị có chừng mực là được rồi."
Ngư Hi bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục xem bài hát trên tay.
Ca khúc cuối phim tên là Năm Xưa, lời ca kể về quá trình quen biết - tìm hiểu - chia lìa - gặp lại của cặp đôi chính, màu sắc đượm buồn, Ngư Hi đọc lời, ý miêu tả cũng không tệ lắm.
Thời gian thu âm được quyết định vào cuối tuần, đạo diễn Triệu hy vọng trước đó có thể quay xong cảnh trong trường học nên đã hủy thời gian nghỉ trưa của mọi người, còn chưa kịp nghĩ tiếp, tiếng hô của trợ lý đạo diễn đã truyền đến: "Bắt đầu chuẩn bị."
Trợ lý nhanh chân chạy đến lều của Ngư Hi, hỏi: "Cô Ngư, đạo diễn bảo tôi hỏi cô còn cần nghỉ ngơi tiếp không?"
Ngư Hi đóng tài liệu, đưa cho Chung Thần, đứng dậy: "Không cần."
Trợ lý nở nụ cười: "Vậy tôi đi bảo mọi người chuẩn bị."
Ngư Hi vào phòng thay đồ, anh Lý nhìn thấy cô liền cất điện thoại: "Ăn xong rồi?"
"Ăn rồi, làm phiền anh Lý trang điểm lại giúp em."
Anh Lý nhỏ nhẹ: "Đừng khách sáo."
Giang Tĩnh Bạch đứng dưới một tàng cây khác nhìn về phía phim trường, trợ lý Tiếu đứng sau, nhỏ giọng nói: "Giang tổng, nửa tiếng nữa chúng ta phải về công ty họp hội đồng quản trị."
"Đã biết."
Trợ lý Tiếu cúi đầu: "Tôi về xe chờ ngài."
Giang Tĩnh Bạch hắng giọng nhỏ đến không thể nghe thấy, trợ lý Tiếu thức thời đi về phía chiếc xe màu đen.
Phim trường ồn ào, đạo diễn Triệu cầm loa to hô: "Bên trái nhường chút nào!"
"Tôi quay vai chính hay quay mấy người đây?"
"Đang nói cậu đấy, cái cậu mặc áo đỏ kia!"
"Được rồi, bắt đầu đi."
Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch đặt trên người Ngư Hi, khoảng cách quá xa, cô không nghe thấy người ấy và Kỷ Lâm Phong đang nói gì, chỉ thấy cô ấy mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, trẻ trung như một cô học sinh nhỏ.
Ngư Hi với mái tóc dài bồng bềnh đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng có ngọn gió nhấc lọn tóc lên, để lộ góc nghiêng tinh xảo, biểu cảm muốn nói mà ngượng ngùng, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.
Giang Tĩnh Bạch vẫn nhớ, Ngư Hi trước kia rất thích đứng trước mặt cô, rồi nói cô có đôi mắt ưa nhìn nhất trên đời, lúc đó, cô còn thấy cô ấy nói ngược, người có đôi mắt xinh đẹp nhất mới là Ngư Hi, mắt trong như làn nước mùa thu, con ngươi sáng ngời, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đó là một lần cô bị làm cho rung động.
Nhưng giờ đây, đôi mắt kia nhìn cô đã không còn chút dịu dàng, lạnh nhạt vô cùng, giống hệt như đang nhìn một người xa lạ.
Không, cô ấy nhìn người xa lạ ít ra vẫn sẽ lễ phép mỉm cười.
Còn cô, một nụ cười lễ phép còn không xứng đáng có được.
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt xuống, Ngư Hi nói không sai, chia xa nhiều năm như vậy, cô có tư cách gì để hỏi chuyện cô ấy? Cô ấy có thể nói chuyện với mình đã là đại phát từ bi, đáng lẽ mình không nên hy vọng quá nhiều.
Nhưng con người là loài động vật tham lam.
Khi về nước, dù rất muốn gặp người kia, cô cũng không dám đi quấy rầy, nhiều năm tự trói buộc chính mình như vậy, cô vốn nên tiếp tục im lặng như một kẻ vô hình, không cần để Ngư Hi biết được mình còn hiện hữu.
Nhưng cô đã đánh giá sai sức chịu đựng của bản thân, cô không hề lý trí hay kiên định như mình vẫn nghĩ, mà trái lại vẫn luôn nhịn không được.
Vì thế, cô ngầm đồng ý chính mình có những hành vi khác người.
Cũng tiếp tục khuyên bảo chính mình sẽ không có cơ hội.
Nhưng một khi dục vọng nổi lên, cô liền nhịn không được mà càng muốn nhiều hơn.
Dùng từ tham lam để nói về cô thật quá thích hợp.
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu, tóc dài che khuất nửa bên mặt, bên cạnh thỉnh thoảng có nhân viên dọn đồ qua lại, điện thoại rung lên, là trợ lý nhắc nhở sắp đến giờ.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, đối diện có hai cô gái trẻ mặc váy hoa đi tới, mùi nước hoa hơi nồng, vừa đi vừa dựa vào nhau nói chuyện.
"Ôi, cậu nói xem Đào Ỷ Đồng với Giang tổng có phải là loại quan hệ kia không?"
"Thế mà cũng hỏi? Người trong đoàn không phải đều nói hai người đấy có một chân sao?"
"Nhưng họ đều là nữ mà!"
"Nữ thì sao? Ngư Hi còn thích con gái kia kìa, chậc, tôi nói này, hai người kia mà không có quan hệ gì, Giang tổng sao có thể vừa về nước liền kéo người ta về công ty mình? Còn sắp xếp cho Bạch Vũ Đường, rõ ràng là nuôi tình nhân."
"Đúng rồi, mấy hôm trước tôi còn nghe nói có người thấy Giang tổng đến phim trường, cậu nói xem có phải đến thăm Đào Ỷ Đồng không?"
"Không thăm cô ta chẳng lẽ thăm chúng ta? Nhưng thật ra tôi lại thích được cô ấy bao nuôi, tôi cũng bị người ta chướng mắt kia kìa."
"Chậc, chí khí!"
"Sao nào, nói thử xem nếu Giang tổng có hứng thú với cậu, còn cho cậu cơ hội bò lên cao, cậu sẽ bỏ lỡ sao? Hầu hạ một người đẹp như vậy tốt hơn nhiều so với mấy lão đầu trọc bụng bia, tôi còn thấy kiếm được lời nữa kìa!"
Giang Tĩnh Bạch nhàn nhạt liếc nhìn hai cô gái trẻ kia, quay đầu rời khỏi phim trường, bóng dáng tinh tế bị ánh mặt trời kéo dài trên mặt đất.
Đào Ỷ Đồng chớp mắt nhìn thân ảnh rời đi, lại chuyển ánh mắt sang Ngư Hi đang diễn.
"Vậy --- một lần cuối được không?"
Kỷ Lâm Phong cúi đầu, cười dịu dàng, giọng điệu cưng chiều: "Được."
"OK! Chuẩn bị cảnh tiếp theo!"
Đạo diễn đứng lên, người phụ trách chung lập tức dẫn nhân viên đi vào, Chung Thần che ô cho Ngư Hi, còn tiện tay đưa cốc đến, giữa trưa nắng lớn, thời tiết oi bức, Ngư Hi uống vài hớp nước, ngồi nghỉ trong lều.
Cách đó không xa, Kỷ Lâm Phong và Đào Ỷ Đồng đang đứng cạnh nhau, đạo diễn Triệu đang hướng dẫn cho hai người họ,