Đã rất lâu Ngư Hi không liên lạc cùng người trong nhà, khi còn học cao trung giữa cô và gia đình đã xuất hiện khoảng cách, khi vào đại học thì ở trong trường cả tuần, căn bản không về nhà, sau này muốn vào giới nghệ sĩ liền bị ông nội ra lệnh cưỡng chế quay về, quỳ ở từ đường hết nửa đêm, rốt cuộc vẫn kiên trì theo nghiệp diễn, ông nội tức giận cầm gậy đập vào lưng cô, nói cô cả đời này đừng quay lại, cũng không cần nói mình là người nhà họ Ngư nữa.
Ông nội nói, cô không có tư cách làm người nhà họ Ngư.
Ai cũng biết ông lão chỉ mượn chuyện để nói, nhưng từ trước đến nay ở nhà họ Ngư, ông ta chỉ nói một không nói hai, không ai dám phản bác.
Sau ngày đó Ngư Hi cũng bí mật chuyển đi, rốt cuộc không quay lại nhà cũ, mấy năm trước ăn Tết cùng cha mẹ cũng đều là lén lút, sợ ông lão phát hiện sẽ tức đến phát bệnh.
Có một lần, Ngư Hi dự tiệc rượu gặp phải ông lão, ông ta cũng chỉ liếc cô một cái rồi xoay người rời đi, không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Người ngoài đều đồn đãi, cô có thể thuận buồm xuôi gió ở giới giải trí như vậy, hoàn toàn là nhờ nhà họ Ngư chống lưng. Nhưng họ không biết sự thật rằng, cô và nhà họ Ngư, đã sớm không còn liên quan đến nhau.
Nhưng hiện giờ --- Ngư Hi cúi đầu nhìn cái tên trên màn hình di động, ánh mắt trống rỗng.
"Hi Hi!" Bạch Vũ Đường chạy vào bệnh viện, nhìn thấy Ngư Hi ở cửa phòng cấp cứu, vội hoảng hốt xem cô từ trên xuống dưới: "Chuyện gì xảy ra thế? Em không sao chứ?"
Chung Thần đứng bên cạnh Ngư Hi, sắc mặt hai người rất khó coi, Chung Thần thấy Bạch Vũ Đường chưa kịp thở, giải thích: "Lúc tối đạo diễn Triệu mời cơm, bọn em đụng phải La tổng."
Bạch Vũ Đường nhíu mày: "La tổng?"
Nghe được câu đụng phải hắn đã thấy không tốt, quả nhiên Chung Thần gật đầu: "Hắn kéo Ngư Hi vào phòng riêng."
"Còn bắt nạt Ngư Hi."
Bạch Vũ Đường ấn cái đầu đau nhức: "Vậy Giang tổng thì sao?"
Vì sao trên đường cô lại nghe được Giang Tĩnh Bạch mới là người được đưa vào phòng cấp cứu?
Chung Thần liếc nhìn Ngư Hi, sắc mặt chuyển trắng, thì thào: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Bạch Vũ Đường còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cửa phòng cấp cứu liền mở ra, mấy người bác sĩ lần lượt ra ngoài, Ngư Hi lập tức đứng dậy đến trước mặt bác sĩ, muốn hỏi lại phát hiện không nói nên lời, vẫn là Bạch Vũ Đường lên tiếng: "Bác sĩ, thế nào rồi ạ?"
Ngư Hi không tự giác nắm chặt tay, thân mình run rẩy, mặt trắng bệch, ù tai trong chốc lát.
Bác sĩ cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh rồi quay sang Bạch Vũ Đường: "Ai là người nhà bệnh nhân?"
Chung Thần vô thức nhìn về phía Ngư Hi, Bạch Vũ Đường tiến lên một bước, che chắn Ngư Hi sau lưng mình: "Bệnh nhân là cấp trên của tôi, xin hỏi hiện giờ thế nào?"
Bác sĩ nhìn cô: "Bệnh nhân không có trở ngại gì, sau đầu khâu năm mũi, không phát hiện xuất huyết hay chấn động não, nhưng yêu cầu phải nằm viện quan sát hai ngày."
"Phiền cô nhanh chóng liên lạc với người nhà bệnh nhân."
Bạch Vũ Đường thở phào nhẹ nhõm: "May mà ---"
Bác sĩ tức giận liếc cô: "Quả thật rất may, cái chai kia hẳn là đã bị vỡ từ trước rồi, nếu không bây giờ mấy người còn không được nghe di ngôn đâu."
Bị quở trách gay gắt, Bạch Vũ Đường cúi đầu cười gượng, bác sĩ ký hai nét lên giấy, nói: "Đi làm thủ tục nhập viện đi."
Bạch Vũ Đường: "Vâng."
"Bệnh nhân hiện giờ đang ở phòng theo dõi, nếu không có vấn đề gì thì một tiếng sau có thể ra ngoài."
Bạch Vũ Đường đáp ứng: "Tôi đã biết, làm phiền ngài."
Ngư Hi một mực đứng sau lưng Bạch Vũ Đường, đầu cúi xuống, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, đợi đến khi bác sĩ rời đi, cô lùi về sau vài bước, đặt mông ngã xuống ghế dài.
Chung Thần đến gần, hỏi: "Hi Hi, chị không sao chứ?"
Sắc mặt Ngư Hi trắng nhợt, lắc đầu: "Không sao."
Đạo diễn Triệu từ cuối hành lang đi tới, hỏi: "Giang tổng vẫn chưa được ra sao?"
Sau khi đến bệnh viện mấy người họ liền chia ra, Ngư Hi cùng Chung Thần chờ Giang Tĩnh Bạch, đạo diễn chờ La Khải Hào, cũng may người nhà họ La vừa đến, ông mới có thể chạy sang đây.
"Giang tổng đang ở phòng theo dõi, lát nữa sẽ được ra ngoài." Bạch Vũ Đường quay sang Chung Thần: "Em đi làm thủ tục nhập viện đi."
Chung Thần đứng dậy: "Vâng."
Đợi đến khi Chung Thần đi khỏi, Bạch Vũ Đường thấy sắc mặt Ngư Hi vẫn tái nhợt như cũ, cô hít sâu một hơi, nói với đạo diễn Triệu: "Đạo diễn Triệu, tìm chỗ nào nói chuyện được không?"
Sự việc hôm nay sợ là không thể kết thúc dễ dàng như vậy, không nói Giang tổng còn chưa được ra ngoài, bên phía La Khải Hào, Ngư Hi cũng làm người ta bị thương, cũng may cô có lý do chính đáng, chỉ là chuyện này nếu bị truyền ra, sẽ chẳng khác gì vũ khí hạt nhân đối với Ngư Hi.
Hiện tại bên ngoài đang đồn đãi về cô thế nào, mọi người đều hiểu rõ, nếu như chuyện này bị phơi bày, các cô không có khả năng gánh vác hậu quả.
Vậy nên nhất định phải xử lý kín.
Ngư Hi cũng biết Bạch Vũ Đường e ngại chuyện gì, lý trí đã trở lại từ lúc nghe được Giang Tĩnh Bạch không sao, cô đứng dậy nói với Bạch Vũ Đường: "Chị Bạch, đạo diễn Triệu, hai người cứ nói chuyện, em đến phòng vệ sinh."
"Cần chị đi cùng không?" Bạch Vũ Đường hỏi.
Ngư Hi lắc đầu: "Không cần, em sẽ quay lại ngay."
Bạch Vũ Đường căn dặn: "Đừng để người khác nhìn thấy."
Ngư Hi miễn cưỡng cười lên: "Em biết rồi."
Giờ này bệnh viện không còn nhiều người, hành lang vắng vẻ, trong phòng vệ sinh cũng chỉ còn ngọn đèn chiếu sáng, Ngư Hi đứng trước gương, giữa ngón tay còn vết máu đã chuyển màu nâu, tản ra mùi khiến người ta buồn nôn, cô vô thức nhớ lại cảnh tượng Giang Tĩnh Bạch đẩy mình ra, ngũ quan người ấy từ từ hiện rõ trước mặt, trong đôi mắt còn có hình ảnh của mình, dường như có ý cười yếu ớt, dường như có thở phào nhẹ nhõm.
Ngư Hi hung hăng nhắm mắt lại, đầu như muốn nứt ra, trái tim đau đớn khiến cô suýt không thể đứng thẳng.
Cô dựa vào bồn rửa tay, ngẩng đầu, nhìn vào chính mình trong gương, gương mặt trắng bệch, khóe mắt ửng đỏ, tư thế yếu ớt, giờ phút này còn đâu vẻ ngoài bình tĩnh, chỉ còn lại một đứa trẻ hoảng loạn đang không biết làm gì mà thôi.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, theo sau là tiếng lải nhải của cô lao công, Ngư Hi cúi đầu mở nước ấm, rửa hai tay thật sạch.
Tay đã sạch sẽ, nhưng trong lòng vẫn còn một vết đen.
Ngư Hi ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng không lập tức quay lại phòng phẫu thuật, cô biết Bạch Vũ Đường và đạo diễn Triệu chắc chắn chưa nói chuyện xong, nếu đã xong, chị ấy đã