Bữa ăn được đặt tại một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, trước cửa khách sạn có đài phun nước cực lớn đang chảy ào ào, thỉnh thoảng có bọt nước bắn lên trên không trung, long lanh rực rỡ, được mặt trời chiếu vào, phát ra ánh sáng ngũ sắc.
Chung Thần sau khi xuống xe chạy nhanh đi mở cửa sau, một đôi giày cao gót màu bạc bước xuống, giày cao gót đính đầy kim sa lấp lánh, giống như đôi giày thủy tinh của nàng công chúa.
Ngư Hi đứng trước cửa khách sạn, mặc một chiếc váy dài không tay màu xanh nhạt, phía dưới xẻ tà, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp mơ hồ lộ ra, khi bước đi như ẩn như hiện, như có như không, rung động lòng người.
Chung Thần đứng phía sau thấp giọng nói: "Hi Hi, chị Bạch đến rồi."
Ngư Hi gật đầu, kính râm che khuất nửa gương mặt, tóc xoăn dài xõa sau lưng, khe khẽ nhộn nhạo theo từng bước đi, dáng người yểu điệu, phong tình vô hạn.
Chung Thần mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của Ngư Hi đều phải che lại trái tim nhỏ bé, thật sự quá ngự*! Làm cho người ta không chịu nổi!
*Ngự như trong ngự tỷ.
Ngư Hi cũng không chịu nổi ánh mắt cực nóng của trợ lý nhà mình, quay đầu, hạ kính râm xuống thấp một chút, nhìn Chung Thần, cánh môi đỏ tươi khẽ mở: "Còn nhìn nữa thì tối nay đến làm việc cho chị."
Chung Thần lập tức thu tầm mắt lại, khẽ ho mấy tiếng.
Hai người cùng vào trong.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy ra đón tiếp, Chung Thần mở miệng: "Phòng 903, cảm ơn."
"Vâng, mời hai vị theo tôi." Nhân viên phục vụ mặc đồng phục xanh trắng dẫn Ngư Hi và Chung Thần lên thang máy, sau đó đi đến trước cửa một phòng riêng: "Hai vị, mời vào trong."
Chung Thần gật đầu mở cửa, nhường nửa thân mình, Ngư Hi đi vào.
Phòng riêng rất lớn, một nửa bên trái là cửa sổ sát đất, từ nơi này nhìn ra ngoài có thể thu hết đài phun nước cực lớn vào tầm mắt, bên cạnh có một chiếc bàn tròn làm bằng gỗ lim sáng bóng, cách đó không xa còn có thiết bị karaoke, còn có sô pha vải bố cùng bàn trà được tạo hình độc đáo, Bạch Vũ Đường đang ngồi trên sô pha giật mình, nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, vẫy tay: "Hi Hi."
Ngư Hi tháo kính râm đi đến, gọi: "Chị Bạch."
Bạch Vũ Đường gật đầu, chỉ vào vị trí bên cạnh: "Ngồi trước đi, họ còn chưa đến."
Ngư Hi ngồi xuống, Bạch Vũ Đường thừa dịp người khác chưa tới dặn dò vài câu, Ngư Hi nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng mới hỏi: "Chị Bạch, những người còn lại đã được quyết định chưa ạ?"
Bạch Vũ Đường lắc đầu: "Đã quyết định, nhưng không biết là ai."
Có tổng cộng sáu người tham gia, Bạch Vũ Đường mới thu được tin tức đã tạm thời quyết định hai người, một người là tiểu hoa lưu lượng gặp thời vừa ra mắt không lâu với vai trò ca sĩ, được công ty tìm quan hệ đưa vào chương trình này, ý muốn làm marketing nhân lúc còn nhiệt, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng tạo dựng tiếng tăm trước.
Một người khác là sao nam phái thực lực đã đóng phim đã nhiều năm, nhờ diện mạo tuấn tú cùng kỹ thuật diễn tốt mà được nhiều cư dân mạng yêu thích.
Ngoài ra, vẫn chưa có tin tức về những vị trí còn lại.
Trước đấy Bạch Vũ Đường muốn đưa Đào Ỷ Đồng đến cùng, nhưng tổ chương trình nói năm người còn lại đã được quyết định, hiện giờ chỉ thiếu một người, cô liền đưa Ngư Hi đi.
"Lát nữa họ tới em chủ động một chút."
"Nay đâu bằng xưa, có thể tham gia chương trình này hay không, chủ yếu vẫn phải xem thái độ của em."
"Em hiểu rồi chị Bạch." Ngư Hi nói xong lại bỏ thêm một câu: "Em biết nên làm như thế nào"
Dù sao đây cũng không phải ngày đầu tiên cô tiến vào cái vòng này, cô hiểu rất rõ, khi nào nên làm bộ làm tịch, khi nào nên yếu thế.
Bạch Vũ Đường nhìn dáng vẻ tự hiểu của cô, thở phào.
Hai người vừa nói chuyện xong, bên ngoài có tiếng động truyền đến, Ngư Hi quay đầu, cửa phòng mở ra, Giang Tĩnh Bạch cùng trợ lý Tiếu đang đứng trước cửa.
Bạch Vũ Đường lập tức đứng dậy nghênh đón, dáng vẻ cung kính: "Giang tổng."
Tuy rằng cô biết rõ quan hệ trước kia của Giang Tĩnh Bạch cùng Ngư Hi, thế nhưng mọi chuyện đều đã qua, việc trước mắt quan trọng hơn, dù sao bây giờ Giang Tĩnh Bạch vẫn nắm quyền sinh sát đối với Ngư Hi.
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu với Bạch Vũ Đường coi như chào hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt.
Vẫn là trợ lý Tiếu lên tiếng trước: "Vẫn chưa đến sao?"
Biết cô ấy đang hỏi mấy người ở tổ chương trình, Bạch Vũ Đường lắc đầu: "Vẫn chưa đến."
Trợ lý Tiếu suy tư vài giây: "Đã liên lạc chưa?"
Bạch Vũ Đường nhún vai: "Đã gọi, nói là phải một lúc nữa."
"Giang tổng, tôi lấy tách trà cho ngài nhé?"
Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống cạnh Ngư Hi, vẻ mặt thản nhiên: "Cô Bạch không cần khách khí."
Bạch Vũ Đường nghe vậy đành cười, không đáp lại.
Giang Tĩnh Bạch tiến vào, không khí trong phòng đột nhiên ngượng ngùng hơn.
Ngư Hi vốn đang tựa vào lưng ghế bấm điện thoại, giờ đây cũng từ từ ngồi thẳng lên, thuận tay tắt di động.
Người trong giấc mơ buổi sáng đang ngồi bên cạnh, tuy rằng trong mơ chưa làm gì, vẻ mặt cô vẫn có chút mất tự nhiên, ánh mắt rơi thẳng vào chiếc tách trên bàn trà không hề rời đi, Giang Tĩnh Bạch lại dùng dư quang nhìn cô rất nhiều lần.
Ngư Hi mặc váy hơi bó, dáng người nuột nà, đường cong lả lướt, đôi chân dài chợt ẩn chợt hiện dưới làn váy xẻ tà, hấp dẫn người nhìn tưởng tượng.
Giang Tĩnh Bạch thu hồi ánh mắt, bên kia, Bạch Vũ Đường đang gọi điện thoại.
"Anh Thủy, bao giờ các anh đến được?"
"Không không, chúng em cũng vừa mới đến, mọi người không cần vội, đi từ từ."
"À vâng, chúng em sẽ chờ, vâng vâng vâng, à đúng rồi anh Thủy, Giang tổng cũng ở đây."
"Vâng, gặp lại."
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Bạch Vũ Đường liền biến mất, trợ lý Tiếu hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Vũ Đường ngước mắt, miễn cưỡng tươi cười: "Không có gì, họ nói đang tắc đường, lập tức đến ngay."
Còn không thèm nghĩ lý do nào mới hơn.
Bên kia điện thoại là tiếng mời rượu liên tiếp, vừa nghe liền biết đang làm gì, còn nói dối là tắc đường, chẳng những nói dối, rõ ràng còn không e dè để cô nghe được động tĩnh bên kia, Bạch Vũ Đường cắn răng.
Phải cố nhịn!
Ngư Hi nhìn sắc mặt không ổn nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười của Bạch Vũ Đường, cúi đầu suy tư, tám phần là vì Giang Tĩnh Bạch đang ở đây, chị ấy mới không nói thật.
Kỳ thật cô đã nghĩ bữa ăn hôm nay sẽ không thuận lợi, nên đã kiên nhẫn chuẩn bị ứng đối thật tốt, thậm chí cũng cân nhắc đến kết quả xấu nhất, vậy nên lý do tắc đường lúc này vẫn nằm trong phạm vi cô có thể tiếp nhận.
Nghĩ vậy, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Bạch Vũ Đường.
Điện thoại Bạch Vũ Đường rung lên, cô nhìn xuống, thấy Ngư Hi gửi đến một hình mặt cười, tâm tình u ám khi nãy đột nhiên sáng lên không ít, Bạch Vũ Đường ngước mắt, thấy Ngư Hi ngồi đối diện cong môi khẽ cười, tư thái thanh tao lịch sự, cô yên tâm nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Tĩnh Bạch ngồi giữa, thu hết vào mắt tương tác nhỏ giữa hai người, thoáng nhìn thấy Ngư Hi nhẹ nhàng mỉm cười, khóe môi của cô cũng không tự giác cong lên.
Sự cố "tắc đường" của tổ chương trình được giải quyết rất nhanh, nửa tiếng sau, cửa phòng được mở ra một lần nữa, người đàn ông đi đầu dẫn theo vài người phía sau, gương mặt mỗi người đều đỏ ửng, quanh thân đầy mùi rượu, không cần nghĩ cũng biết trước đó họ đã làm gì.
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, rõ ràng không thể chọc phá.
Hiện giờ là các cô có việc cầu người, đừng nói là ra oai phủ đầu, kể cả phải chờ tiếp, các cô cũng phải chịu.
Bạch Vũ Đường thấy người đến lập tức cười tươi: "Anh Thủy!"
Hà Mộc Thủy phất tay: "Cô Bạch khách khí quá."
"Thật có lỗi, vừa nãy tắc đường, lúc đi gần đến phòng này lại gặp người quen, bị mời vài ly, xin cô Bạch và Giang tổng đừng để ý."
Bạch Vũ Đường nở nụ cười: "Sao có thể để ý, ai chẳng biết anh Thủy là người bận rộn, lần này có thể tranh thủ tới