Giang Tĩnh Bạch đứng ngoài suốt năm phút, cửa nhà Ngư Hi một mực không mở, ở lần năm phút thứ hai, cô xoay người rời đi, lấy thẻ trong túi, mở cửa vào nhà.
Trong phòng trống rỗng, lúc đi không đóng cửa ban công, gió lạnh thổi vào, bức rèm giương nanh múa vuốt trong màn đêm, toàn bộ phòng khách tĩnh lặng, Giang Tĩnh Bạch bỗng nhiên ý thức được, căn phòng này quá mức đơn điệu.
Trước kia cô đều sống đâu tiện đấy, phòng ở gọn gàng sạch sẽ thoải mái dễ chịu là được, cũng không suy xét những nhân tố khác, vì bận công việc, nơi chốn nghỉ ngơi liền tùy tiện, nhưng nghĩ đến hình ảnh Ngư Hi lười biếng nằm dài trên sô pha, cô đột nhiên cảm thấy, căn phòng này thiếu một chút mềm mại.
Phải, căn phòng này cũng giống cô, lạnh lẽo, không thú vị, nhàm chán, trống rỗng, khiến người ta không tình nguyện bước vào, cô nghĩ đến mấy lần nhìn qua phòng khách của Ngư Hi, trang trí thanh lịch mà ấm áp, ngay cả đèn thủy tinh dường như cũng đẹp hơn nhà mình.
Giang Tĩnh Bạch không biết có phải uống nhiều rồi, đêm chưa đến đã suy nghĩ miên man, cô không bật đèn, ngồi một mình trên sô pha, nhìn chằm chằm bức rèm nhảy múa rất lâu, một ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Ngày mai sẽ thay rèm khác.
Ngư Hi tắm xong đi ra ngoài, nghĩ đến khi nãy Giang Tĩnh Bạch nói để quên chìa khóa trên xe, cô cầm khăn bông lau khô mái tóc dài ẩm ướt, đi đến ban công, nhìn sang bên cạnh, quả thật không thấy ánh sáng.
Để quên trên xe thật?
Cô hoài nghi nhíu mày, đáy mắt tràn đầy không tin, ý thức được suy nghĩ của mình, cô sửng sốt, từ khi nào hình tượng Giang Tĩnh Bạch không nói dối đã thay đổi trong lòng mình?
Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ không do dự lựa chọn tin rằng, Giang Tĩnh Bạch nhất định đã để quên chìa khóa trên xe, nhưng lúc ấy phản ứng đầu tiên của cô lại là, cậu ta đang nói dối.
Thật sự là phản ứng đầu tiên, lẩn tránh cùng những ý niệm trong đầu.
Hay là bởi vì, cô đã không còn tin tưởng Giang Tĩnh Bạch?
Ý thức được điểm này, Ngư Hi cất ánh mắt thăm dò, đứng bên cửa sổ một lát, quay vào, vừa nằm xuống giường, điện thoại báo có tin nhắn.
Vào nhà rồi, ngủ ngon.
Người gửi là Giang Tĩnh Bạch.
Cô nghĩ ngợi, xóa cái tên được lưu.
Ngư Hi không trả lời, tắt điện thoại chui vào chăn, mùi hương quen thuộc làm cô thả lỏng tinh thần rất nhanh, rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, trăng lưỡi liềm treo trên nhánh cây cao, Giang Tĩnh Bạch bị gió lạnh thổi bừng tỉnh, gửi cho Ngư Hi dòng tin ngắn, lại chậm chạp không được trả lời, đợi đến lúc tắm xong ra ngoài bật điện thoại, vẫn không có tin nhắn mới nào, đầu ngón tay của cô đặt trên tên Ngư Hi, một lúc sau, màn hình tự tắt.
Một đêm không mộng.
Có lẽ vì uống rượu, Ngư Hi ngủ rất say, báo thức ngày hôm sau cũng không gọi được cô, vẫn là liên hoàn call của Chung Thần bắt cô phải mở đôi mắt mơ màng, có chút đau xót, Ngư Hi xoa mắt, đi lấy điện thoại.
"A lô." Giọng nói trầm thấp, không còn trong trẻo như mọi khi.
Chung Thần đi vào thang máy: "Hi Hi, chị vẫn chưa dậy à?"
"Sáng nay có cảnh quay đấy."
Ngư Hi ấn cái đầu hơi đau: "Biết rồi, dậy ngay."
Quả nhiên không được động vào rượu, kể cả bia cũng không được, Ngư Hi rửa mặt xong, Chung Thần vừa vặn gõ cửa, trên tay cầm bữa sáng đặt lên bàn trà, nhìn sắc mặt khó coi của Ngư Hi, hỏi: "Không ngủ được sao?"
"Hay là ngủ nhiều quá? Không phải chị vẫn chưa tỉnh đấy chứ?"
Càng nghĩ càng cảm thấy là khả năng này, rốt cuộc hôm qua không nhận được tin nhắn từ Ngư Hi, bình thường đều là cô chuẩn bị bữa tối.
Ngư Hi ngẩng đầu: "Tối hôm qua ra ngoài."
"Ra ngoài?" Chung Thần líu lưỡi, vừa chuẩn bị nói tiếp liền thấy ánh mắt Ngư Hi liếc qua, cô đè thấp giọng mình: "Sao lại ra ngoài? Cũng không nói một tiếng, nhỡ gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?"
Ngư Hi bình tĩnh mở hộp đồ ăn sáng: "Có thể xảy ra chuyện gì, truyền thông bây giờ còn để ý đến chị sao?"
"Đúng rồi, hai ngày tới giúp chị nhìn xem nhà bên kia có còn chó săn không."
Chung Thần khó hiểu: "Sao thế Hi Hi, chị muốn chuyển về đấy à?"
"Em sợ chị Bạch không đồng ý."
Ngư Hi quay đầu nhìn cô: "Thế mới bảo em về xem trước cho chị."
Chung Thần: "Được."
Ăn xong bữa sáng, Ngư Hi bật TV, trên TV đang phát chương trình giải trí, đến lúc quảng cáo, cô liền bắt gặp khuôn mặt không muốn nhìn thấy nhất, Liễu Ngọc Dao.
Là quảng cáo cô đã từng ký, sau lại bị giải ước.
Khéo thật.
Ngư Hi bình tĩnh xem hết, Chung Thần ngồi cạnh, trong lòng run sợ cô sẽ nổi giận, ngoài dự liệu, Ngư Hi xem xong chỉ ăn thêm hai thìa cháo, Chung Thần hỏi: "Hi Hi, chị có ổn không?"
"Vì sao không ổn?" Ngư Hi quay sang nhìn cô: "Rất ổn."
Dù sao Liễu Ngọc Dao hiện giờ coi như có lưu lượng rất nóng, cô muốn tránh cũng không tránh được, không bằng sớm luyện tinh thần kim cương, Chung Thần nhìn cô ăn xong bữa sáng liền thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp bàn trà, Ngư Hi chuyển mấy kênh đều không thấy gì thú vị, tắt TV.
Nửa tiếng sau, Chung Thần gọi cô đi.
Hai người ra cửa.
Lên xe, Ngư Hi dựa vào lưng ghế, không có tâm tình nghịch điện thoại, nhưng nhìn thấy tin tức được đẩy lên trên Weibo, cô nhíu mày, ấn mở.
--- Liễu Ngọc Dao tham gia chương trình thực tế Trái Cây Vui Vẻ mùa thứ tư.
Chủ đề lập tức nổ tung.
--- Dao Dao tham gia show thực tế? Thật sao? Chờ mong chờ mong!
--- Chúc mừng Dao Dao nhà mình hợp tác cùng Trái Cây Vui Vẻ.
--- YES! Dao Dao cố lên xông về phía trước, chị là giỏi nhất! Em đã xem show tạp kỹ của chị năm lần!
--- Trái Cây Vui Vẻ mời sáu người nhỉ? Những người khác được công bố chưa? Tôi muốn sang Weibo những người còn lại nhờ họ chăm sóc Dao Dao hê hê.
--- Mới công bố hai người, còn lại hình như chưa?
--- Dao Dao càng ngày càng tuyệt, mẹ đẻ rất vui mừng!
Ngư Hi đọc đến đây ngồi thẳng dậy, Chung Thần ngồi cạnh thấy sắc mặt của cô không đúng, dò hỏi: "Sao thế Hi Hi?"
Màn hình lóe lên, Ngư Hi nghiêm túc mở tin nhắn, Chung Thần cũng không dám nhìn đến điện thoại của mình, chỉ cầm lên, nhìn thấy tin tức liền trợn tròn mắt.
Liễu Ngọc Dao cũng tham gia chương trình thực tế?
Thế này chẳng phải sẽ chạm mặt Ngư Hi sao?
Còn