Từ trước đến nay La Thiên Như rất sợ Giang Tĩnh Bạch. Cô đã gặp Giang Tĩnh Bạch ba lần, lần đầu tiên là ở nước ngoài, khi ấy cậu của cô dẫn theo, chỉ vào Giang Tĩnh Bạch nói đây là nhân tài đã tìm kiếm suốt hai tháng, có thể giúp cậu quản lý công ty. Lúc đó Giang Tĩnh Bạch tỏ ra lạnh nhạt, không nói nhiều, mọi cử chỉ đều có vẻ uy nghiêm, tự phụ, còn có áp lực khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đó lần đầu tiên hai người gặp nhau, La Thiên Như hầu như không dám nhìn vào mắt Giang Tĩnh Bạch, cảm thấy quá sắc bén.
Lần tiếp theo là ở công ty khi Giang Tĩnh Bạch nhậm chức, đại hội cổ đông được tổ chức, cô cũng là cổ đông nhỏ, bình thường không tham gia mấy cuộc họp như vậy, ngày ấy cũng thấy thú vị mới đến, nhìn một đám cổ đông già mỉa mai Giang Tĩnh Bạch, rồi thấy cô lặng lẽ hóa giải liền càng bội phục hơn. Nhưng hôm đó cô ngồi rất xa, cũng không phát biểu gì, tất nhiên không thể bắt chuyện.
Hôm nay là lần gặp thứ ba.
Quả nhiên vẫn giống như trong tưởng tượng, ánh mắt Giang Tĩnh Bạch vẫn sắc bén dọa người, gương mặt nghiêm nghị, biểu cảm lãnh đạm, hiển nhiên không có chút phẫn nộ nào, lại khiến cô thấy ảo giác có cơn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.
Trước đấy Ngư Hi khiến anh cô phải chịu tội, cô ghét Ngư Hi.
Nhưng Giang Tĩnh Bạch điều anh cô đi, cô lại không ghét Giang Tĩnh Bạch, chỉ rất sợ cô ấy.
La Thiên Như không thể nói ra cảm giác gì, chỉ thấy hai chân mình có chút mềm nhũn. Lâm Mộc Sâm thấy bầu không khí trở nên lúng túng vội vàng đi đến bên cạnh Giang Tĩnh Bạch, nói: "Giang tổng, ngọn gió nào đưa ngài đến đây."
"Thiên Thiên không hiểu chuyện, nói năng không kiêng kỵ, nhưng thật ra em ấy không cố ý đâu."
Lời nói khách sáo lễ phép, muốn giảng hòa không muốn tiếp tục tranh chấp. Đều cùng một công ty, hơn nữa La Thiên Như trước mắt vẫn là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng, quan trọng nhất, cô ta là cháu của Hồ tổng. Giang Tĩnh Bạch im lặng vài giây, đang chuẩn bị mở miệng, Bạch Vũ Đường liền nói: "Từ lâu đã nghe nói cô La ruột để ngoài da, tính cách ngay thẳng, quả nhiên là thật."
Hai vị đại diện kẻ xướng người họa.
Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch xuyên qua hai người rơi vào La Thiên Như, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ: "Cô La, vẫn chưa gọi điện thoại sao?"
Ánh mắt những người khác cũng dồn dập chuyển sang, vốn dĩ phòng thu âm đã yên tĩnh lạ thường từ khi Giang Tĩnh Bạch xuất hiện, giờ phút này lại bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, thái độ của La Thiên Như buông xuống, nhưng biểu cảm vẫn không cam lòng như cũ.
"Gọi gì mà gọi, Thiên Thiên hay nói đùa thôi mà." Lâm Mộc Sâm tranh thủ nói với Bạch Vũ Đường: "Chị Bạch cùng mọi người dùng phòng đi, tôi đưa Thiên Thiên đi ngay đây."
Nói xong liền nhìn sang La Thiên Như, vẻ mặt thấp thỏm không yên.
Thật ra hắn cũng hoang mang, La Thiên Như không nể mặt mình chẳng phải lần một lần hai, hơn nữa dù là quản lý, nhưng thực tế hắn không khác gì trợ lý, bảo đến thì đến bảo đi thì đi, bình thường thái độ đều cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến, không cho ai mặt mũi, cũng may khi chạy thông cáo còn phối hợp mới không lộ ra gì.
Chẳng qua cô ta gần đây dựa vào giá trị bản thân mà được đà lấn tới, trong công ty lại có lời đồn nên muốn khoe khoang, mới dẫn tới vừa rồi muốn tranh chấp cùng Ngư Hi.
Trước kia, cô ta cũng giống anh mình, nhìn thấy Ngư Hi liền đi đường vòng.
Lâm Mộc Sâm thở dài, hắn cũng từng muốn đi ăn máng khác, nhưng lại sợ không có tiền.
Người nghèo chí cũng ngắn.
La Thiên Như thấy ánh mắt mọi người vẫn nhìn mình, đâm lao phải theo lao, Lâm Mộc Sâm cũng tươi cười lấy lòng đầy mong chờ, cô đành phất tay: "Được rồi, hôm nay không hát nữa."
Nói xong còn muốn để lại mấy câu tàn nhẫn, nhưng thấy vẻ mặt không gợn sóng của Giang Tĩnh Bạch vẫn đang nhìn mình, La Thiên Như cắn môi: "Đi thôi."
Đại tiểu thư đi rồi, nhân viên đều thở phào, hận không thể ăn mừng ngay lập tức, hôm nay ai cũng bị vật lộn đến thảm.
Ngư Hi đến bên cạnh Bạch Vũ Đường, hỏi: "Chị Bạch, cần chuẩn bị gì không ạ."
Bạch Vũ Đường gật đầu, La Thiên Như rời đi để lại một đống lộn xộn, cô nói với Ngư Hi: "Em đợi một lát, bọn chị dọn dẹp đã."
Nói xong quay sang Giang Tĩnh Bạch, tươi cười: "Giang tổng, vừa rồi cảm ơn ngài."
Nếu không nhờ Giang Tĩnh Bạch, La Thiên Như vẫn còn ở đây ồn ào.
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Đừng khách khí."
Nói xong nhìn sang Ngư Hi, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ngư Hi dời ánh mắt đi trước.
Phòng thu âm lại một lần nữa lu bù, trợ lý Tiếu đứng sau Giang TĨnh Bạch thấp giọng nói: "Giang tổng, chúng ta phải đi rồi."
Vốn dĩ lúc xuống lầu, cô nhớ ra chiều nay Ngư Hi có buổi thu âm, dựa vào nguyên tắc chức trách của trợ lý là làm bà chủ vui vẻ, cô muốn dẫn Giang Tĩnh Bạch qua nhìn một lát, không nghĩ bên này lại đang cãi nhau.
Cô liếc nhìn, thời gian có vẻ đã hơi lâu.
Giang Tĩnh Bạch nghe vậy khẽ gật đầu, đứng bên Bạch Vũ Đường nói: "Cô Bạch, chúng tôi đi trước đây."
"Giang tổng đi thong thả."
Bạch Vũ Đường nói xong nhìn về phía Ngư Hi, không mong đợi cô sẽ nói gì, nhưng nếu không chào hỏi câu nào thì có vẻ không hay. Ngư Hi nhận được ánh mắt của Bạch Vũ Đường, đi tới cửa, nhỏ giọng: "Vừa rồi cảm ơn Giang tổng, ngài đi thong thả."
Khiêm nhường lễ phép, tiến lui thỏa đáng.
Điều duy nhất không ổn chính là quá xa lạ.
Đôi tay chắp sau lưng của Giang Tĩnh Bạch nắm chặt, vẻ mặt vẫn như cũ: "Ừ."
Trợ lý Tiếu cúi đầu đi theo Giang Tĩnh Bạch rời khỏi phòng thu âm.
Hai người lên xe, trợ lý Tiếu hỏi: "Giang tổng, bây giờ đưa ngài về nhà thay đồ ạ?"
Năm giờ có một bữa tiệc mừng thọ, nhưng Giang Tĩnh Bạch hiếm khi mặc lễ phục trừ trường hợp cần thiết, nên trợ lý Tiếu mới lắm miệng hỏi một câu. Giang Tĩnh Bạch tựa lưng vào ghế, vài giây sau nói: "Không cần, cứ đi thôi."
Trợ lý Tiếu gật đầu: "Vâng."
Hai người chỉ đến muộn vài phút, nhưng ở khách sạn đã có không ít người. Giang Tĩnh Bạch cùng trợ lý Tiếu đi vào đại sảnh, nhìn thấy Sở tổng đang cười tươi chào hỏi cùng mọi người.
Sở tổng chính là ông chủ của Tinh Diệu, Sở Trường Viễn.
Tinh Diệu khởi nghiệp từ kinh doanh thực phẩm, về sau làm ăn phát đạt liền tiến quân vào giới giải trí, những năm ấy là thời điểm giới giải trí đang bùng nổ, khắp nơi đều là hoàng kim, bọn họ liền nhanh chóng đứng vững, mở ra thị trường này với đà phát triển vượt bậc.
Khi ấy đâu đâu cũng có các công ty quản lý, nhưng xuất hiện sớm nhất chỉ có bốn năm nhà.
Tinh Diệu là một, Kính Âu cũng là một.
Nghiêm túc mà nói, hai nhà này còn ở thế đối đầu với nhau, trước kia vì tranh đoạt tài nguyên, các nghệ sĩ gây ồn ào không ít, thế nhưng đều là người dưới làm, còn phía trên ai cũng sẽ không trực tiếp đánh mặt đối phương. Vậy nên đại thọ của Sở Trường Viễn hôm nay, Giang Tĩnh Bạch vẫn thay mặt Hồ tổng đến chúc mừng.
"Giang tổng." Sở Trường Viễn đã nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch từ khi cô tiến vào, dù cô chỉ mặc đồ công sở, nhưng khí thế của rất mạnh mẽ, không thua kém các cô gái xinh đẹp khác ở đây, khiến người ta không muốn để ý cũng khó.
Giang Tĩnh Bạch đi đến, cầm lễ vật từ trên tay trợ lý Tiếu đưa cho người bên cạnh Sở Trường Viễn: "Hồ tổng gần đây sức khỏe không tốt, đang ở nước ngoài an dưỡng, đặc biệt dặn dò tôi đến đây mừng thọ ngài."
"Lão Hồ khách khí rồi." Sở Trường Viễn tươi cười: "Ông ấy dạo này thế nào?"
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Vẫn như cũ."
Sở Trường Viễn cảm khái: "Nhớ năm đó chúng tôi cùng tranh giành thiên hạ, hiện tại đều già rồi, bây giờ là thời đại của người trẻ các cô."
Giang Tĩnh Bạch khẽ cười: "Sở tổng nhìn vẫn rất trẻ."
"Được rồi, tiểu bối các cô chỉ biết nói ngọt thôi." Sở tổng được khen mà vui vẻ.
"Sở tổng!" Các đó không xa lại truyền tới tiếng gọi, Giang Tĩnh Bạch thức thời nói: "Vậy Sở tổng cứ giải quyết công việc, chúng tôi đi vào trước."
Sở Trường Viễn gật đầu: "Được rồi, Lão Lâm, phục vụ Giang tổng thật tốt."
Lão Lâm cúi lưng: "Vâng, Sở tổng."
Đợi đến lúc Sở Trường Viễn đi rồi, Lão Lâm nói với Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, mời vào trong."
Khi Giang Tĩnh Bạch đi vào một phòng riêng, bên trong liền yên lặng. Cô mặc bộ đồ công sở màu vàng nhạt, quần dài áo dài, bên trong là sơ mi trắng có hoa văn, tóc dài xõa sau lưng, trang điểm nhẹ nhàng mà khéo léo, thân hình cao gầy, đường cong lả lướt, tuy rằng đã bị quần áo giấu đi, nhưng dáng người xinh đẹp vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, mình gầy mà không kiều, ngũ quan đẹp mà không diễm, lông mày như núi xa con ngươi như ngọc đen, gương mặt lạnh nhạt đứng ở cửa ra vào, ánh mắt quét qua đám người ở bên trong, khiến rất nhiều gã đàn ông cảm thấy rục rịch.
Có điều họ đều e ngại khí thế người sống chớ gần xung quanh Giang Tĩnh Bạch, không dám tiến đến.
Lão Lâm giơ tay: "Giang tổng, mời vào trong nghỉ ngơi."
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, nhìn sang trợ lý Tiếu, trợ lý Tiếu hiểu ý, cười với Lão Lâm: "Xin cứ đi làm việc, Giang tổng có tôi rồi."
Lão Lâm nhìn Giang Tĩnh Bạch, thấy cô gật đầu, lúc này mới rời khỏi phòng.
Trợ lý Tiếu dẫn Giang Tĩnh Bạch vào, đứng trước một loạt rượu vang đỏ, cô mới nhỏ giọng nói: "Hầu như đều là người của nhà họ Sở."
Khác với Kính Âu, Tinh Diệu là công ty gia tộc, các chức vụ cao thường đều do người trong nhà đảm nhiệm, Giang Tĩnh Bạch hắng giọng, lấy một ly rượu trước mặt, tỏ ý với những người đang nhìn mình, giơ ly nhấp một ngụm.
Nhưng người khác cũng nhiệt tình nâng ly, bầu không khí lại một lần nữa khôi phục như thường.
"Đây là ai thế?"
"Giang tổng, vừa mới về nước hai tháng trước."
"Giang tổng? Giang tổng nào?"
"Ôi chao, chính là bà chủ mới của Kính Âu đấy."
"Không phải nói bà chủ mới của Kính Âu là phụ nữ trung niên sao?"
"Phụ nữ trung niên? So với phụ nữ trung niên thì đẹp quá, các người không thấy mấy tên đàn ông kia đều nhìn thẳng sao?"
Chỗ đông người vĩnh viễn không thiếu bát quái và chuyện phiếm, Giang Tĩnh Bạch xưa nay không tham gia, chỉ tìm vị trí yên tĩnh ngồi xuống, thỉnh thoảng có người tới gần đều bị trợ lý Tiếu nói đôi câu ngăn trở về.
Mọi người lập tức càng tò mò về cô hơn.
Vài phút sau, cửa ra vào một lần nữa có động tĩnh, Giang Tĩnh Bạch nhìn sang, nhìn thấy hay người đi tới.
Trợ lý Tiếu bên cạnh làm hết phận sự nói: "Giang tổng, đây là cậu chủ của Tinh Diệu, Sở Hoài, bên cạnh là..."
"Tôi biết."
Cô biết Liễu Ngọc Dao.
Trợ lý Tiếu im bặt, không nói gì đứng bên cạnh.
Sở Hoài mặc bộ âu phục thẳng màu ghi nhạt, dáng người cao ráo, gương mặt khôi ngô, có lời đồn mẹ hắn là người nước ngoài, hắn mang gen con lai, mày rậm mắt to mũi cao, nước da màu lúa mạch, hay cười, thoạt nhìn có vẻ giống tính cách của Sở Trường Viễn.
Đều là khẩu Phật tâm xà.
Sờ Hoài dẫn Liễu Ngọc Dao vào trong, liền bị mọi người vây quanh.
"Cậu chủ Sở đến rồi."
"Cô Liễu vẫn luôn xinh đẹp như vậy."
"Cậu chủ Sở gần đây bận rộn gì sao?"
Sở Hoài cười chào hỏi mọi người, bên cạnh, Liễu Ngọc Dao rất ra dáng Sở phu nhân nhận được ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người ngoài, thỉnh thoảng cười ngã vào lòng Sở Hoài, tư thế yêu kiều, thân mật có chừng mực vừa vặn.
Giang Tĩnh Bạch cũng nhìn qua, trợ lý Tiếu hỏi: "Giang tổng, chúng ta có cần qua chào một câu không ạ?"
"Không vội."
Giang Tĩnh Bạch uống rượu, hôm nay cô là thay mặt Hồ tổng đến, muốn chào, cũng nên là Sở Hoài đến chào trước. Quả nhiên vài phút sau, Sở Hoài kết thúc cuộc nói chuyện với mọi người, ôm Liễu Ngọc Dao đi về phía Giang Tĩnh Bạch.
Khí chất tương đương, ngược lại cũng xứng đôi.
Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, mở miệng: "Sở tổng, cô Liễu."
Sở Hoài cười tươi: "Vừa nãy bố tôi nói Giang tổng tới, tôi tìm một vòng cũng không thấy, hóa ra Giang tổng đang nghỉ ngơi ở đây."
Liễu Ngọc Dao cũng chào hỏi: "Giang tổng."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Sở tổng nói đùa."
Ba người ngồi xuống, trợ lý Tiếu lấy hai ly rượu cho Sở Hoài và Liễu Ngọc Dao. Sau khi cạn ly, Sở Hoài nói: "Nghe nói Giang tổng về nước không bao lâu liền được tiếp nhận công ty, chuẩn bị đầu tư và quản lý tài chính, chúc mừng."
Trợ lý Tiếu theo bản năng nhìn sang Giang Tĩnh Bạch, trừ nội bộ cấp cao của công ty, những người khác đều không biết về hạng mục này, chưa được xác thực nên tất nhiên tin tức vẫn chưa được tung ra, vậy mà giờ đây Sở Hoài đã biết?
Cô nhíu mày, nhìn qua Giang Tĩnh Bạch vẫn đang cầm ly, lắc lư vài cái: "Sở tổng, hôm nay là tiệc mừng thọ, chúng ta không cần nói chuyện công việc làm ảnh hưởng đến tâm tình."
"Đúng đúng đúng Giang tổng nói rất phải." Sở Hoài nâng ly: "Tôi kính Giang tổng một lý."
Giang Tĩnh Bạch cụng ly cùng hắn, rượu đỏ lay động va vào thành ly phát ra tiếng thanh thúy. Sở Hoài cũng không ngồi lâu, trò chuyện mấy câu liền đứng dậy, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, lát nữa có một vị khách quý sẽ đến, Giang tổng không ngại thì đoán xem là ai."
Nói xong cười lên, đợi đến lúc hắn đi, sắc mặt Giang Tĩnh Bạch liền lạnh xuống. Cô từng giao thiệp với Sở Trường Viên hai lần, nhưng không quen Sở Hoài, vậy nên không rõ lần này hắn ra vẻ bí ẩn là muốn làm gì.
Phía sau, trợ lý Tiếu nghiêng đến, cúi đầu: "Giang tổng, vừa rồi anh Sở nói ---"
Giang Tĩnh Bạch nhấp rượu: "Cô tìm hiểu xem, là ai tiết lộ."
Trợ lý Tiếu: "Tôi đã biết, Giang tổng."
Gương mặt của Giang Tĩnh Bạch căng lên, biểu cảm ngưng trọng.
Người vào phòng ngày càng nhiều. Công ty Sở Trường Viễn như cành cao, đâu cũng thấy đồng bọn hợp tác hay chính khách qua lại. Giang Tĩnh Bạch cũng không còn cách nào tiếp tục ngồi ở đây, liền đứng dậy cùng trợ lý Tiếu đi về phía trung tâm.
Có một số việc, không thích thì không cần làm.
Ví dụ như uống rượu.
Lại ví dụ như tán gẫu.
Giang Tĩnh Bạch cầm ly đứng giữa phòng, gật đầu chào hỏi cùng mọi người, thỉnh thoảng chạm ly, trên mặt mang nụ cười nhạt, không nhìn ra dáng vẻ cao ngạo như lúc ngồi trên sô pha. Trợ lý Tiếu một mực theo sau, nói bên tai cô: "Giang tổng, vị kia chính là thị trưởng, họ Lâm."
"Phía sau là trợ lý đặc biệt Dư, bên cạnh chính là phu nhân của ông ta."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, cầm ly đi tới, còn chưa kịp chào hỏi liền phát hiện ngoài cửa chợt xôn xao, cô nhìn qua, đoán chừng là khách quý Sở Hoài nói.
"Thịnh tổng?"
"Còn ai vào đây nữa, lần cuối tôi gặp bà ấy là ba năm trước, nghe nói bà ấy đã sớm không tham gia mấy hoạt động thế này, vẫn là Sở tổng có mặt mũi mới mời được bà ấy tới."
"Vẫn đẹp như vậy, chẳng trách sinh ra con gái cũng là mỹ nữ."
"Hừ --- mấy người không nghe nói gì sao, họ bất hòa với nhau."
"Thật hay giả đấy?"
"Thật giả cái gì? Mấy người không biết sao? Trước kia Ngư Hi muốn vào giới giải trí còn cãi nhau với nhà họ Ngư, bây giờ người nhà họ Ngư đều không nhận cô ta, bằng không sao bây giờ cô ta có thể thảm như vậy?"
......
Giang Tĩnh Bạch đứng trong