"Action!"
Thư ký trường quay gõ bảng, Ngư Hi ôm văn kiện đi vào sảnh công ty, nghe thấy tiếng bàn luận xôn xao.
"Biết vì sao kế hoạch của Tiểu Khả lại được thông qua không? Nghe nói là nhờ quản lý Trần đấy."
"Không thể nào? Quản lý Trần đã hơn bốn mươi rồi mà!"
"Thì sao nào, có người nhìn thấy hai người đấy cùng đi ra từ một khách sạn."
"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"Hừ --- đến rồi kìa."
Ngư Hi cắn môi, cúi đầu đi qua đám người. Cô không tự tin, tính cách thì khác người, từ lúc mới đi làm vẫn luôn bị xa lánh, giờ đây còn có lời đồn bay đầy trời nói cô dây dưa với quản lý.
Cô muốn phản bác, muốn chất vấn những người lan truyền lời đồn này, nhưng khi đứng trước mặt mọi người, đối diện với ánh mắt ghét bỏ của họ, cô không thể nói được lời nào.
Việc của cô đúng là có liên quan đến quản lý.
Nhưng các cô không phải loại quan hệ kiểu kia.
Cô muốn làm sáng tỏ.
Ngư Hi đi xuyên qua đám người, bước chân bỗng nhiên dừng lại, đôi tay nắm chặt cặp văn kiện, quay đầu.
"Đừng nói nữa, Cố tổng đến rồi."
"Hôm nay Cố tổng đến?"
"Vô nghĩa, không xem thông báo à?"
Ngư Hi dừng bước, ngẩng đầu, nhìn một người con trai đang cất bước tiến vào từ cửa lớn, dáng người cao ráo, trên người là bộ âu phục màu xanh, áo sơ mi trắng, cà vạt xanh, kẹp cà vạt vàng lóe sáng dưới ánh mặt trời, nhìn thật lóa mắt.
Cô gái bên cạnh mặc một chiếc váy cùng màu, tà váy dài qua gối, eo bó, ôm người, làm nổi bật làn da trắng như tuyết cùng dáng người yểu điệu.
Đôi mắt Ngư Hi như bị cái gì chọc vào, cô chớp mắt, nhìn rõ hai người kia là ai, lập tức cúi đầu, bên tai còn nghe được lời giới thiệu: "Cố tổng..."
Từ biệt nhiều năm...
Hóa ra cậu ta đã đứng ở vị trí cao thế này.
"OK! Chuẩn bị cảnh tiếp theo!" Mọi người trong phim trường lập tức thở phào, bắt đầu lại lu bù làm việc, anh Lý đến bổ trang cho Ngư Hi, không quên khen ngợi: "Cô Ngư diễn hay lắm."
Dáng vẻ muốn nói nhưng không dám nói, không nói thì nuốt không trôi của anh ta thật sự rất ấn tượng.
Ngư Hi cười: "Anh Lý quá khen rồi."
Anh Lý giúp Ngư Hi xong liền quay sang bổ trang cho Đào Ỷ Đồng, Chung Thần đứng cạnh Ngư Hi hỏi: "Hi Hi, cần nghỉ không?"
"Không cần, mấy giờ rồi."
Chung Thần nhìn đồng hồ: "Bốn giờ ba mươi."
"Sao thế ạ?"
Hôm nay Lan lão sư có việc riêng nên không thu âm, Ngư Hi cũng không thể về sớm, cô rũ mắt, nghĩ đến tin nhắn hôm qua của Thịnh Nhàn.
Sáu giờ --- Khách sạn Triều Dương.
Ngư Hi lắc đầu: "Không có gì."
Bên kia, Kỷ Lâm Phong đang nghe trợ lý nói.
"Em đã nói với đạo diễn Triệu, quay xong cảnh sau liền đi, nhà quảng cáo bên kia đang giục rồi."
Kỷ Lâm Phong uống hớp nước: "Ờm."
Nói xong đứng dậy vung vẩy tay, thấy Ngư Hi nhìn mình liền cười: "Quỳ xuống cầu lát nữa không bị NG."
Hôm nay tính khí của đạo diễn Triệu đã dịu đi rất nhiều, cứ như hai người khác nhau so với ngày hôm qua. Ngư Hi cũng đứng dậy: "Lát nữa có việc sao? Có cần quay sớm không?"
Kỷ Lâm Phong vò đầu: "Chị Hi không mệt ư?"
Ngư Hi lắc đầu cười: "Không mệt."
Coi như mệt cũng chưa chắc không tốt, có thể làm cô quên mất những chuyện phiền lòng kia.
Cảnh tiếp theo, không biết Kỷ Lâm Phong bùng nổ hay chỉ tạm thời phát huy năng lực, quay một lần đã qua, khi đạo diễn hô OK cậu ta còn ngẩn ra, trợ lý lập tức nói: "Anh Phong, đi thôi."
Kỷ Lâm Phong đi chào đạo diễn Triệu, quay lại nhìn Ngư Hi vẫn đang đọc kịch bản, vẫy tay: "Chị Hi, em đi đây."
Ngư Hi gật đầu: "Đi cẩn thận."
Kỷ Lâm Phong chào kiểu quân đội: "Rõ!"
Tư thế kỳ quặc khiến Ngư Hi nhịn không được bật cười, khóe môi vừa nâng lên, bên cạnh chợt có người ngồi xuống, Đào Ỷ Đồng nhìn Ngư Hi nói: "Tối nay cậu rảnh không?"
Ngư Hi cảm thấy hai ngày nay mình rất được chào đón, không phải người này hẹn thì là người kia hẹn, nhưng cô không muốn.
Cô lắc đầu, thu nụ cười trên mặt lại, thanh âm càng thêm lạnh nhạt: "Không rảnh."
Đào Ỷ Đồng nhìn góc nghiêng của cô: "Tôi muốn nói cùng cậu chuyện về Tĩnh Bạch."
Ngư Hi nhìn ánh mắt dò hỏi của cô, mở miệng: "Tại sao tôi phải nghe cậu?
Nói xong đứng dậy, phía sau, Đào Ỷ Đồng nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô: "Cậu không muốn biết những năm này cậu ấy đã trải qua thế nào sao?"
Ngư Hi khẽ cười, đáy mắt lại không hề vui vẻ, vẻ mặt càng lạnh lùng: "Không muốn biết."
Đào Ỷ Đồng nhìn người kia dứt lời liền rời đi, lâm vào trầm tư.
Sau khi Kỷ Lâm Phong đi, đạo diễn Triệu quay thêm mấy cảnh khác, Ngư Hi vẫn còn một cảnh, nhưng quay mãi vẫn không qua.
"Cắt! Ánh mắt không đúng."
"Cắt cắt cắt! Cảm xúc đâu? Mấy người là đầu gỗ à? Không có cảm xúc à?"
Diễn viên phụ bị mắng có lẽ vừa đóng phim không lâu, vành mắt ửng hồng, mặt mũi thế này cũng không thể quay tiếp, đạo diễn Triệu bất đắc dĩ đỡ trán, mỗi lần làm việc với người mới đều như vậy, nói nặng một chút liền khóc sướt mướt, nhưng không nói nặng thì căn bản không biết sai ở đâu.
Ngư Hi gọi Chung Thần: "Mấy giờ rồi."
Chung Thần nhìn đồng hồ: "Năm rưỡi ạ."
Vừa nói xong, điện thoại trong túi Ngư Hi vang lên, Chung Thần thấy sắc mặt cô hơi đổi, nhất thời không biết có nên lấy điện thoại hay không. Ngư Hi thở dài: "Lấy cho chị."
Nhận điện thoại, quả nhiên là Thịnh Nhàn gọi.
"Mẹ."
Bên phía Thịnh Nhàn rất yên tĩnh, so với nơi đây ồn ào như thể hai thế giới khác nhau.
"Xong việc chưa?"
"Bố con vừa đến rồi."
Trong lòng Ngư Hi buồn bực, lời muốn nói kẹt lại trong miệng, muốn trả lời không rảnh không đi được còn phải quay phim, nhưng lời đến bờ môi lại bị nuốt trở về, cuối cùng nói: "Con biết rồi, con sẽ đến ngay."
Tắt điện thoại, Ngư Hi đến chỗ đạo diễn Triệu xin phép nghỉ.
Liên tiếp hai diễn viên xin nghỉ, sắc mặt đạo diễn Triệu không được tốt lắm, hỏi: "Có việc sao?"
Ngư Hi gật đầu: "Có chút việc riêng ạ."
Đạo diễn Triệu phất tay: "Đi đi."
Nói xong gọi nhân viên: "Hôm nay kết thúc ở đây thôi."
"Dạ? Kết thúc luôn ạ?"
Đạo diễn Triệu quát: "Hai diễn viên chính đều không ở đây thì quay ai? Quay anh à?"
Nhân viên bị mắng quay đầu nhìn Ngư Hi, thấy ánh mắt áy náy của Ngư Hi cũng lúng túng cười với cô, Ngư Hi mím môi, xách túi rời khỏi đoàn phim.
Chung Thần đứng sau thấy cảnh này, trong lòng tràn ngập cảm giác khó chịu.
Trước kia Ngư Hi có bao giờ bị đãi ngộ như vậy, dù đạo diễn vẫn không nỡ nhưng cũng không bao giờ ra mặt, nói gì đến bênh vực cô. Chung Thần lên xe rồi đôi mắt vẫn đỏ hoe, một mực cúi đầu, vẫn là Ngư Hi phát hiện cô có vẻ không ổn, hỏi: "Sao thế?"
Chung Thần cắn môi: "Không sao ạ."
Không phải người trong cuộc như cô nhìn thấy cảnh kia còn khó chịu như vậy, không biết Ngư Hi còn đau lòng thế nào, chưa kể dạo này trong đoàn phim đang xôn xao về chuyện rút vốn, mọi người đều cố ý hoặc vô tình nói có liên quan đến Ngư Hi, chị ấy nghe mấy lời đồn này hẳn là rất khó chịu.
Chung Thần không nín được chảy nước mắt, hít mũi lấy một tờ giấy từ trong túi, Ngư Hi khó hiểu nhìn cô: "Rốt cuộc em làm sao thế?"
"Em khó chịu ---" Chung Thần vừa nói vừa lau khóe mắt: "Em khó chịu thay cho chị, nếu chị không gọi cuộc điện thoại kia trên show thì tốt rồi, chị vẫn sẽ có thông cáo, vẫn sẽ có phim đóng, mọi người thấy chị cũng không dám tùy tiện bàn tán, đều do em không tốt, em không kịp thời ngăn cản chị, Hi Hi, nếu chị khó chịu thì đừng nhịn, cùng lắm thì..."
Nói xong dùng ánh mắt anh dũng hy sinh nhìn Ngư Hi: "Cùng lắm thì đêm nay em không về, em ở cùng với chị!"
Ngư Hi bị biểu tình nghiêm túc của cô chọc cười đến khóe mắt nở hoa, thấy Chung Thần vẫn chân thành nhìn mình, Ngư Hi vươn một ngón tay chọc lên trán cô: "Em đây là chuẩn bị leo lên giường hả?"
"Đừng có mơ!"
Chung Thần vò đầu: "Em muốn làm chị vui."
Giọt nước trên khóe mắt Ngư Hi càng rõ hơn, cô dùng lòng bàn tay lau đi: "Thôi đi, bây giờ chị cũng không có hứng."
"Lát nữa em về trước đi, chị vào một mình."
Chung Thần kinh ngạc: "Một mình chị sao?"
Ngư Hi nghiêm túc: "Một mình chị."
Chung Thần không biết cô có hẹn với ai, cũng không dám hỏi, giờ đây Ngư Hi đã nói vậy, cô đành dặn dò: "Vậy bao giờ về phải gọi cho em đấy."
Ngư Hi gật đầu: "Được rồi."
Hai người tạm biệt nhau ở cửa khách sạn. Ngư Hi mặc một chiếc váy dài, bước trên giày cao gót mười phân, đội mũ đeo khẩu trang, tóc dài xõa ra che khuất ngũ quan xinh đẹp.
Cô đi theo người phục vụ vào trong, đến trước cửa phòng, người phục vụ lùi về sau hai bước, khom lưng, cung kính mở cửa, Ngư Hi cởi khẩu trang đi vào.
Thịnh Nhàn và Ngư Kinh Đào đang ngồi bên bàn nói chuyện, nghe thấy tiếng cửa mở liền cùng nhìn qua, Thịnh Nhàn đứng dậy: "Hi Hi."
"Đến rồi à."
"Bố con còn đang lo con sẽ không đến đây."
Ngư Kinh Đào cũng cười hiền từ: "Hi Hi."
Có lẽ vì làm việc quanh năm, giọng của bố hơi trầm, nhả chữ rất rõ ràng, Ngư Hi cười: "Bố, mẹ."
Đang chuẩn bị ngồi, cô nhìn thấy giữa bố mẹ là vị trí trống, hẳn là để lại cho mình, Ngư Hi rũ mắt, đi đến bên Thịnh Nhàn, ngồi xuống.
Thịnh Nhàn cùng Ngư Kinh Đào nhìn nhau, rất nhanh cười hỏi: "Dạo này bận lắm không?"
Ngư Hi vẫn cười: "Con có bận, cũng không bận bằng bố mẹ."
Thịnh Nhàn kéo tay cô: "Có phải vẫn giận mẹ không?"
"Hay là giận bố?"
"Xin lỗi Hi Hi, là bố mẹ không tốt, không quan tâm đủ đến con."
Ngư Hi rút tay về, cụp mắt: "Con không giận."
Nhưng vẫn chưa nguôi ngoai.
Từ nhỏ mọi người đều cực kỳ hâm mộ cô có gia thế tốt, có bố mẹ kiệt xuất tài giỏi. Cô được hưởng những thứ mà các bạn cùng trang lứa không được hưởng, nhưng cũng mất đi những gì các bạn cùng trang lứa được có.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần họp phụ huynh đều không có ai đi cho cô, thỉnh thoảng trường học có việc cần xin chữ ký, vẫn luôn là hai người trợ lý ký thay, khi còn ở tiểu học, giáo viên còn nghi hoặc hỏi cô rốt cuộc vì sao chữ ký lại thế này.
Cô như một nàng công chúa có được tất cả, lại mất đi niềm hạnh phúc bình thường nhất.
Thời điểm sơ trung là lần đầu tiên cô phản nghịch, không vào trường Thịnh Nhàn đã sắp xếp, ngược lại vào một trường thuộc loại bình thường nhất trong thành phố. Cô dùng hành động để phản đối sự không quan tâm của họ, nhưng kết quả đương nhiên, là cô không quan trọng như vậy.
Hết học kỳ đầu tiên, Thịnh Nhàn mới phát hiện con gái không học ở trường do mình chọn. Hai mẹ con thậm chí không nói gì với nhau, Thịnh Nhàn tự chủ trương chuyển cô sang trường khác, cô liều mạng phản đối, Thịnh Nhàn không còn cách nào, không lay chuyển được con gái, chưa kể khoảng thời gian ấy còn bề bộn công việc, mấy tháng mới về được một lần, đợi đến lúc bà về, Ngư Hi đã học hết năm hai sơ trung rồi.
Thịnh Nhàn nhìn thái độ kháng cự của Ngư Hi, đành thu tay lại, cùng Ngư Kinh Đào nhìn nhau, trong mắt hai người đều là áy náy.
Khi Ngư Hi vừa ra đời, công ty xảy ra chút chuyện, bà không ngừng bôn ba từ trong nước đến nước ngoài, đợi đến lúc sự việc công ty được xử lý xong, Ngư Hi đã tròn tuổi, bà khi ấy tuổi trẻ nôn nóng muốn theo đuổi sự nghiệp, hơn nữa suốt một thời gian dài không ở bên Ngư Hi, đứa bé này vừa nhìn thấy bà sẽ khóc ầm lên, dường như rất sợ bà, bà vốn đã suy nhược thần kinh, không nghe được tiếng ồn, vậy nên thời gian ở cùng Ngư Hi ngày càng ít.
Sau này công ty dần được mở rộng, bà cũng ngày càng bận hơn, mỗi lần gặp Ngư Hi đều rất vội vàng.
Đứa bé này lại lớn hơn.
Xinh hơn.
Lần sau về là có thể dắt đi khu vui chơi rồi.
Mỗi lần nhìn thấy Ngư Hi bà đều sẽ nghĩ tới điều này, nhưng vì công việc, ý nghĩ ấy lại một lần nữa không thực hiện được.
Ngư Hi cũng không bám mẹ.
Kỳ nghỉ hè trước khi lên sơ trung, Ngư Kinh Đào trúng tuyển cử, không rảnh chăm sóc con gái, liền đưa cô ra nước ngoài ở cạnh mình, cả nhà cùng nhau trải qua trọn vẹn một mùa hè, sau khi trở về, Ngư Hi rõ ràng bám mẹ hơn, thích nhắn tin cho mẹ, hay gọi điện cho mẹ.
Nhưng khi ấy bà rất bận.
Thịnh Nhàn chớp mắt, dường như chữ bận này đã nói hết cả đời bà.
Giờ đây muốn bù đắp, lại không biết nên làm thế nào.
Bà bừng tỉnh phát hiện, mình hoàn toàn không biết gì về Ngư Hi.
Cửa phòng mở ra, người phục vụ bê món vào, Ngư Hi nhìn từng món ăn tinh xảo trên bàn, bỗng nhiên không có khẩu vị.
"Hi Hi, ăn đi."
"Món này trước kia con thích nhất đấy."
Thịnh Nhàn chuyển một món ăn đến trước mặt Ngư Hi, Ngư Hi nhìn đĩa đồ ăn, im lặng trong chốc lát, nói: "Con đang giảm béo, không được ăn đồ dầu mỡ."
Ngư Kinh Đào chuyển cổ tay: "Vậy thì ăn món này, món này không có dầu mỡ."
Ngư Hi nghiêng đầu nhìn bố: "Con không thích món này."
Ngư Kinh Đào khẽ gật đầu, cổ tay xoay bàn tròn dừng lại, bầu không khí trở nên lúng túng, Thịnh Nhàn cười: "Hi Hi, hôm nay con không vui sao?"
"Có phải vì chuyện công việc không?"
Trước kia cô rời khỏi nhà họ Ngư cố chấp muốn vào giới giải trí, mặc kệ lời khuyên bảo của tất cả mọi người, ông lão còn bị cô chọc tức đến phát bệnh một cơn, sau đó tuyên bố không ai được giúp đỡ cô, không cho phép cô dùng bất cứ tài nguyên gì của nhà họ Ngư.
Thịnh Nhàn từng lén lút giúp cô, sau này Ngư Hi phát hiện ra, cơ hội duy nhất để hai mẹ con gặp nhau năm ấy, đã bị Ngư Hi hủy bỏ.
Từ đó bà để con gái một mình bước tiếp.
Đến khi con gái trở thành Tam Liệu Thị Hậu trẻ nhất trong vòng, trợ lý đều chúc mừng bà, khen Ngư Hi vô cùng giỏi, rất có phong độ của bà. Nhưng chưa đến hai ngày, scandal đã nổ ra.
Thịnh Nhàn ấn lên cái đầu hơi đau: "Hi Hi, con có khó khăn gì, có thể tìm bố mẹ."
Ngư Hi giấu vẻ mặt không vui đi, khôi phục vẻ lãnh đạm: "Cảm ơn mẹ."
"Cũng cảm ơn bố, nhưng con không gặp khó khăn gì."
Ngư Kinh Đào mở miệng: "Hi Hi à..."
Ngư Hi cắt ngang: "Ăn đi ạ."
"Con đói rồi."
Ngư Kinh Đào còn muốn nói gì, Thịnh Nhàn đè lại cổ tay chồng, hai người nhìn nhau, rồi cúi đầu ăn cơm.
Bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng, Ngư Hi nhìn một bàn món ngon đầy đủ sắc hương vị trước mặt, rồi nhìn hai người thân nhất đang ngồi bên mình, bỗng nhiên có chút hối hận.
Cô không nên đến đây.
Cô cùng Thịnh Nhàn và Ngư Kinh Đào đã không còn gì để nói, nếu cô không đến, có lẽ bố mẹ đã có thể ăn ngon hơn, nhưng giờ đây vì cô, tâm tình hai người họ lại bị quấy nhiễu.
Ngư Hi rũ mắt, ăn thêm một miếng.
Thịnh Nhàn thường xuyên gắp đồ ăn cho cô: "Hi Hi, ăn thử món này đi, mẹ vừa mới ăn, mùi vị rất ngon."
"Không phải con thích đồ ngọt sao? Lát nữa mẹ gọi mấy món tráng miệng cho con nhé?"
Ngư Hi lắc đầu: "Không cần đâu ạ, lát nữa ăn xong con sẽ đi luôn."
Thịnh Nhàn kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"
Ngư Hi: "Vâng, còn có chút việc."
Thịnh Nhàn đành nói: "Được rồi, hai bố con ăn đi, mẹ đi vệ sinh."
Nói xong nhìn Ngư Kinh Đào, người kia nhận được ánh mắt ra hiệu, gật đầu.
Thịnh Nhàn rời đi, Ngư Kinh Đào buông đũa, đôi tay giao nhau đặt trên bàn, tư thế như muốn đàm phán, ông đã quen với phương thức nói chuyện này, dù ở bên vợ hay con gái cũng không sửa được.
Ngư Hi nhìn tư thế của bố, rũ mắt, không hé miệng.
Ngư Kinh Đào nhận ra động tác vô thức của mình, ho khẽ, buông một bàn tay, nói: "Hi Hi à, chuyện của con, mẹ con hai ngày trước đã nói với bố rồi."
"Hiện giờ con có tính toán gì không?"
Ngư Hi ăn một miếng: "Không có tính toán gì ạ."
"Sao thế ạ?"
Thật ra thời gian Ngư Kinh Đào tiếp xúc với Ngư Hi nhiều hơn Thịnh Nhàn, phần lớn ký ức của Ngư Hi khi còn nhỏ đều là ở cùng với bố.
Ông có thói quen ra lệnh, ở nhà cũng có thái độ nói một không nói hai, với chuyện gì của Ngư Hi cũng chỉ quyết định tốt hay không tốt, được làm hay không được làm, chưa bao giờ giải thích cùng con gái vì sao lại phải như vậy.
Ông không có kiên nhẫn, cũng không có thời gian, chỉ cần Ngư Hi nghe lời là được.
Dưới áp lực như vậy, chống đối là chuyện sớm hay muộn.
Đôi khi Ngư Hi cảm thấy mình thật lợi hại, sống trong một gia đình như vậy mà không bị làm sao cũng là một loại năng lực.
Ngư Kinh Đào bị thái độ hờ hững của Ngư Hi làm kích động, ông không nghe được tin tức về Ngư Hi đã nửa năm, lúc về mới được Thịnh Nhàn kể tình hình gần đây của Ngư Hi, nghĩ đến chuyện Ngư Hi công khai thích con gái trên chương trình, tất nhiên ông rất giận, nhưng giận cũng không giải quyết được vấn đề gì.
"Hi Hi à, bố và mẹ con đã thương lượng rồi, con vẫn nên trở về làm việc thôi."
"Đến công ty của mẹ con..."
Vẫn tự quyết định như trước kia, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nói.
Ngư Hi đặt đũa xuống: "Con không cần."
"Bố và mẹ không cần nhọc lòng, chuyện của con, tự con sẽ xử lý."
Ngư Kinh Đào đặt hai tay lên bàn: "Con sẽ xử lý thế nào?"
"Khiến mọi chuyện trở nên hỏng bét sao?"
Ngư Hi mím môi: "Vậy cũng là chuyện của con, không liên quan đến bố mẹ."
Sắc mặt Ngư Kinh Đào trầm xuống: "Con là con gái của bố mẹ, vì sao lại không liên quan đến chúng ta?"
Ngư Hi khẽ cười: "À --- vâng, bố không nói con cũng quên mất, hóa ra con là con gái của hai người."
"Ngư Hi."
Ngư Hi ngẩng đầu: "Bố, con no rồi, không có việc gì con đi trước."
Nói xong đứng lên, Ngư Kinh Đào cũng đứng dậy: "Đứng lại!"
Ngư Hi dừng lại, phía sau rất lâu không có thanh âm, cô ngừng vài giây, quay đầu lại, cười: "Suýt nữa con quên là vẫn chưa chào mẹ, con đến phòng vệ sinh."
Nói xong bước giày cao gót ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sống mũi lập tức đau xót, Ngư Hi chớp mắt, trước khi đến còn hy vọng sẽ được an ủi một chút dù chỉ đôi câu vài lời, bây giờ nghĩ lại, mới thấy mình thật nực cười.
Ngư Hi hít sâu, đi về hướng phòng vệ sinh.
Thịnh Nhàn đang nghe điện thoại.
"Chuyện gì? Hạng mục bốn có vấn đề? Tôi biết rồi, nửa tiếng sau tôi sẽ về, bảo họ chuẩn bị trước đi."
"Thông báo với nhóm một, có thể phát hành."
"Hiện tại là bao nhiêu, đừng vội..."
Giang Tĩnh Bạch vào phòng vệ sinh liền nhìn thấy có người đang đứng trước gương, cô ngẩng đầu lên, lập tức sửng sốt, là Thịnh Nhàn.
Thịnh Nhàn cũng