Ngư Hi nói chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch xong liền thở phào, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Giang Tĩnh Bạch cũng đứng lên: "Cậu ăn tối chưa?"
"Muốn ăn cùng nhau không?"
Ngư Hi muốn từ chối, lại nghĩ tới tối hôm qua cô ấy đã chăm sóc mình, cùng ăn một bữa cũng không có gì quá đáng, gật đầu: "Tôi mời."
Giang Tĩnh Bạch không chần chừ: "Ừa."
Hai người cùng ra ngoài, trợ lý Tiếu không đi theo, vì xung quanh đều có khách sạn, hai cô cũng không lái xe, mà nhàn nhã đi bộ trên đường. Ngư Hi cũng không che chắn gì, chỉ đeo khẩu trang.
Giang Tĩnh Bạch đi sau Ngư Hi, nhìn mái tóc dài của cô bị gió thổi lên, khuôn mặt bị giấu trong khẩu trang, chỉ loáng thoáng thấy được đường nét, ánh mắt càng dịu dàng hơn.
"Cậu muốn ăn gì?"
"Đi quán nào?"
Hai người hỏi cùng lúc. Ngư Hi ngượng ngùng cười cười, cô nhớ lại những lần đi chơi cùng Giang Tĩnh Bạch trước kia, hai người đôi khi không nói gì cả buổi, sau đó đột nhiên mở miệng cùng lúc, khi ấy cô luôn cười tươi dựa vào người Giang Tĩnh Bạch, nói chúng mình thật ăn ý, đúng là rất xứng đôi.
Ngư Hi rũ mắt.
Giang Tĩnh Bạch đi cạnh cô, sắc mặt vẫn như thường: "Cậu muốn ăn gì?"
Ngư Hi lấy lại tinh thần: "Tôi thế nào cũng được."
Giang Tĩnh Bạch: "Vậy thì vào đây đi."
Ngư Hi nhìn khách sạn kiểu Trung Hoa bên cạnh, gật đầu: "Ừ."
Hai người cùng đi vào.
Phòng riêng không lớn, trang trí thanh lịch theo phong cách hiện đại tối giản, Ngư Hi cùng Giang Tĩnh Bạch ngồi đối diện bên bàn ăn: "Giang tổng gọi món đi, tôi mời, cậu làm chủ."
Giang Tĩnh Bạch cầm thực đơn: "Ừ."
Ngư Hi suy nghĩ, lại nói thêm một câu: "Cứ gọi theo cậu thích là được."
Giang Tĩnh Bạch cầm chặt thực đơn, đầu ngón tay bấu vào góc, cúi đầu: "Mình không kén ăn."
Ngư Hi im lặng, chuông điện thoại vang lên, cô nhận máy.
"Hi Hi, chị về chưa? Em vừa xong việc rồi." Giọng Chung Thần có vẻ mệt mỏi.
Ngư Hi cười: "Xong rồi, em về nghỉ đi."
"Vâng." Chung Thần đáp ứng: "Ngày mai em nhất định phải bảo chị Bạch tìm trợ lý khác cho Đào Ỷ Đồng!"
"Chị ta như thế là trả thù trắng trợn!"
Ngư Hi nghe cô nghiến răng nghiến lợi nói, không khỏi thấy vui vẻ: "Được rồi, mai nói sau, chị còn chút việc, cúp đây."
Chung Thần nhỏ nhẹ: "Ngủ ngon."
Ngư Hi dịu dàng: "Ngủ ngon."
Giang Tĩnh Bạch ngước mắt nhìn cô nói chuyện, Ngư Hi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, gương mặt đã rút đi vẻ kiêu căng, dịu dàng hơn rất nhiều, xinh đẹp động lòng người.
Cô ngẩn người vài giây.
Ngư Hi cúp điện thoại, Giang Tĩnh Bạch đã gọi món xong, người phục vụ cầm thực đơn ra ngoài, Giang Tĩnh Bạch hỏi: "Bạn sao?"
"Chung Thần." Ngư Hi giải thích: "Trợ lý của tôi."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Hôm nay cô ấy không đi theo cậu sao?"
Ngư Hi cười, thản nhiên trả lời: "Em ấy đưa cô Đào đi quay quảng cáo rồi."
Giang Tĩnh Bạch lại ngước mắt nhìn Ngư Hi.
Cửa phòng mở ra, người phục vụ đặt rau trộn lên bàn. Ngư Hi ở đoàn phim không ăn được mấy miếng, lúc thu âm đã thấy đói, giờ đây thấy đồ ăn lên cũng chỉ mời Giang Tĩnh Bạch một câu liền cúi xuống bắt đầu ăn.
Trên bàn rất yên tĩnh, Giang Tĩnh Bạch nhiều lần muốn nói chuyện, nhưng thấy Ngư Hi tập trung ăn, cô chỉ có thể yên lặng cúi đầu.
Nửa tiếng sau, hai người đều buông đũa xuống.
Vẻ mặt Ngư Hi thoải mái như vừa trả nợ xong, Giang Tĩnh Bạch nhìn biểu cảm của cô, trái tim cảm thấy đau đớn, sắc mặt cũng tái nhợt.
Thanh toán xong, Ngư Hi đang định đi về, Giang Tĩnh Bạch giữ cổ tay cô lại: "Cùng đi dạo một lát không?"
Thấy Ngư Hi kinh ngạc nhìn mình, cô giải thích: "Vừa ăn xong, vận động tốt cho tiêu hóa."
Ngư Hi nhìn bàn tay đang nắm tay mình, Giang Tĩnh Bạch rút về: "Xin lỗi."
"Không sao." Ngư Hi bước giày cao gót ra khỏi khách sạn: "Vậy đi một lát."
Thân mình Giang Tĩnh Bạch lúc này mới hơi thả lỏng.
Hai người ra khỏi khách sạn đi về hướng công ty, vì Ngư Hi, hai cô không đi đường lớn, mà đi dọc theo con đường hẹp nhỏ phía trước.
Trên đường này không có nhiều người, thỉnh thoảng chỉ có mấy người uống say đi lướt qua hai cô, để lại hơi men nhàn nhạt.
"Mưa rồi, đi nhanh lên."
"Mưa thật rồi."
Hai người nào đó vội vàng bước sát qua Ngư Hi, cô ngẩng đầu, hạt mưa rơi xuống gò má.
Mưa thật.
Cô nhíu mày, nói với người bên cạnh: "Giang tổng, chúng ta đi nhanh chút, mưa rồi."
Vừa dứt lời, mưa rơi nặng hạt hơn, Ngư Hi cảm giác như khí lạnh hóa thành nước đổ xuống người mình, cô rùng mình một cái, Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn quanh, phía trước có một tòa nhà, cô nói: "Chúng ta qua bên kia trú một lát được không?"
Ngư Hi nhìn theo ngón tay cô chỉ, gật đầu: "Ừ."
Vừa dứt lời, bên cạnh chợt có hai người vụt qua, tầm mắt Ngư Hi bị màn mưa ngăn trở, không kịp tránh, Giang Tĩnh Bạch thấy vậy nắm cổ tay cô kéo về phía mình.
Hai người kia đã chạy qua.
Ngư Hi vẫn còn ở trong lòng Giang Tĩnh Bạch.
Mưa ào ào đổ xuống, trong nháy mắt quần áo hai người đều bị ướt thành mảng lớn, Ngư Hi phát hiện tay Giang Tĩnh Bạch đang ôm eo mình, cô ngẩng đầu, thấy người kia đang nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh mà nóng rực.
Trái tim đập nhanh hơn hai nhịp, cô mím môi đẩy ra.
Giang Tĩnh Bạch cũng buông tay, áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi bên cạnh cậu..."
"Tôi biết." Ngư Hi hờ hững đáp lại: "Cảm ơn."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Không có gì."
"Chúng ta qua bên kia trú một lát?"
Ngư Hi đồng ý, đang định bước đi, khóe môi chợt tràn ra: "A --"
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu: "Sao thế?"
Giọng nói lo lắng, Ngư Hi cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, đúng là nhà dột còn gặp trời mưa.
"Chân tôi bị đau."
Ngư Hi nói xong, Giang Tĩnh Bạch nhìn sắc trời, mưa rơi ào ào dai dẳng không ngừng, không trú ngay là sẽ ướt sạch. Cô nhìn Ngư Hi, bỗng cởi giày cao gót của mình, nói với Ngư Hi: "Cầm giúp mình."
"Cậu ---" Ngư Hi ngạc nhiên, vẫn nhận giày cao gót của cô.
Giang Tĩnh Bạch đưa lưng lại, kéo hai tay Ngư Hi, eo hơi khom xuống, cúi thấp mình, hai tay dùng sức, Ngư Hi còn chưa kịp nhận ra đã yên ổn rơi vào trên lưng cô.
"Tôi tự đi được."
Đi mấy bước Ngư Hi mới phản ứng được, bắt đầu vặn vẹo thân mình, hai người đều có chút không vững, đôi tay Giang Tĩnh Bạch ôm chặt người sau lưng, nhỏ giọng: "Đừng nhúc nhích, sắp đến rồi."
Ngư Hi nhìn đôi má ướt đẫm vì mưa của cô, nhất thời không nói gì.
Suy nghĩ chạy tán loạn.
"Giang Tĩnh Bạch, cậu cõng mình được không, chân mình đau."
"Đau thật mà, cậu xem, chính là chỗ này."
Thiếu nữ cúi người: "Chỗ nào?"
Ngư Hi ngồi trên bậc thang, chỉ vào chân mình, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ranh mãnh: "Chỗ này."
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn: "Đây à?"
Hai người lại gần nhau, Ngư Hi nghiêng mình tiến đến gò má người kia chụt một tiếng, cười rực rỡ: "Hết rồi, mình không đau nữa."
"Ngư Hi?" Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu: "Còn đau không?"
Ngư Hi bừng tỉnh, hai người đã đến chỗ trú mưa, cô trượt xuống từ trên lưng Giang Tĩnh Bạch, ngồi xuống thềm đá bên cạnh: "Không sao, không đau."
"Mình xem giúp cậu."
Giang Tĩnh Bạch nói xong ngồi xuống cạnh cô, kéo chân Ngư Hi đặt lên đùi mình, Ngư Hi đang định rút về, mắt cá chân liền bị Giang Tĩnh Bạch giữ chặt.
"A --- đau."
"Vặn xong rồi." Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: "Mình xoa cho cậu."
Ngư Hi xấu hổ: "Không cần."
Giang Tĩnh Bạch cụp mắt: "Không xoa ngày mai sẽ bị sưng."
Ngư Hi im lặng, để ngón tay thon dài của cô đặt lên mắt cá chân mình, cơn đau nhức từ chân truyền lên, cô quay mặt đi, một lúc sau, ánh mắt lại dừng trên người Giang Tĩnh Bạch.
Vừa bị mắc mưa, mái tóc dài của cô ấy ướt đẫm, có vài sợi dính sát vào đôi má, tóc đen như mực càng làm nổi bật làn da trắng nõn, dù vậy cũng không hề thấy chật vật chút nào, ngược lại là vẻ đẹp lộn xộn khó tả.
Giang Tĩnh Bạch trong trí nhớ của Ngư Hi luôn là người sạch sẽ không dính một hạt bụi, chưa bao giờ như bây giờ, mái tóc dài ướt nhẹp rối bời sau lưng, cả người ướt đẫm, không đi giày, mu bàn chân để trần còn có vài vết bẩn.
Thế này không giống Giang Tĩnh Bạch chút nào.
Ánh mắt Ngư Hi chuyển đi nơi khác, hốc mắt nóng lên, cô ngẩng đầu nhìn màn mưa đầy trời, chớp mắt mấy cái.
"Đỡ hơn không?"
Giang Tĩnh Bạch xoa nhẹ mười lăm phút rồi hỏi.
Ngư Hi trả lời: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Giọng nói hơi khàn, cảm xúc không ổn, Giang Tĩnh Bạch nghe được ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ngư Hi chỉ mặc một chiếc váy tay ngắn ôm người sáng màu, bị dầm mưa liền có thể nhìn thấy hết, váy dính vào thân mình, cô hơi cong người ngồi, dường như sợ sẽ bị lộ.
Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch có chút phiền lòng, lập tức cởi áo khoác âu phục của mình choàng lên người Ngư Hi.
"Không cần."
Ngư Hi cau mày muốn từ chối, Giang Tĩnh Bạch bình tĩnh nói, lại không cho cô phản đối: "Mặc đi, mình bị lộ cũng không sao, nhưng cậu không thể."
Thái độ cứng rắn hiếm gặp, nói xong còn giúp Ngư Hi khép cổ áo lại, Ngư Hi khoác áo, hỏi: "Bao giờ trợ lý Tiếu đến?"
"Sắp đến rồi."
Dù sao công ty cũng ở ngay đây, không đến hai phút sau, trợ lý Tiếu đã cầm ô vội vàng đi đến, thấy dáng vẻ chật vật của hai người còn hơi ngẩn ra, lập tức đưa ô cho Giang Tĩnh Bạch.
Ngư Hi cũng miễn cưỡng đứng dậy.
"Cô Ngư bị thương ạ?" Trợ lý Tiếu hỏi, chuẩn bị đưa tay: "Tôi đỡ cô lên xe?"
Giang Tĩnh Bạch bỏ qua tay của trợ lý Tiếu, ôm Ngư Hi: "Lái xe đi."
Giọng nói lạnh lùng, gương mặt nghiêm nghị, trợ lý Tiếu nhìn hai người: "A, vâng."
Ngư Hi vừa được xoa chân đã thấy đỡ hơn nhiều, nhưng không dám tiếp tục đi giày cao gót, cô học theo Giang Tĩnh Bạch cởi giày ra, vừa chạm chân xuống mặt đất, đôi mày liền nhăn lại.
Hơi đau.
Mặt đất không nhẵn nhụi, có ít đá sỏi rất nhỏ đâm vào lòng bàn chân, đi chân trần vẫn sẽ đau, cô đi vài bước lại nghĩ đến cảnh Giang Tĩnh Bạch cõng mình khi nãy, nhất thời im lặng không nói gì.
Giang Tĩnh Bạch thấy cô nhăn mặt, hỏi: "Có phải chân vẫn đau không? Mình cõng cậu đi?"
Ngư Hi từ chối: "Không cần."
Dứt lời, cô liền khập khiễng đi đến xe, Giang Tĩnh Bạch ở phía sau nhìn theo vài giây, bước lên ôm lấy bả vai cô, để cô nửa tựa lên người mình, Ngư Hi có chút khó xử trước tư thế này, nhưng Giang Tĩnh Bạch vẫn cứng rắn khiến cô không cự tuyệt nổi, lại nhớ đến cảnh vừa rồi, cô không đủ tự tin, cứ như vậy bị ôm lên xe.
"Về công ty trước."
Giang Tĩnh Bạch nói: "Ở công ty có quần áo, chúng ta thay xong rồi về, bằng không cậu sẽ bị cảm."
Ngư Hi nhìn bộ váy trên người, lại nhìn sang Giang Tĩnh Bạch, người kia chỉ mặc áo sơ mi, có thể nhìn thấy rõ đường nét của nội y cùng đường cong cơ thể phía sau lớp áo.
"Ừ."
Khó thấy hai người đồng ý với nhau thế này.
Về công ty, Ngư Hi đi theo Giang Tĩnh Bạch lên tầng, văn phòng của cô có một gian nghỉ ngơi, có giường và tủ quần áo. Ngư Hi đi vào, Giang Tĩnh Bạch mở tủ: "Cậu tự chọn được không?"
Ngư Hi nhìn trong tủ, đều là đồ công sở, cô tiện tay cầm một bộ: "Đây luôn đi."
Giang Tĩnh Bạch chỉ vào cánh cửa cách đó không xa: "Có thể thay trong kia."
Ngư Hi gật đầu.
Giang Tĩnh Bạch đợi cô đi cũng lấy một bộ đồ khô đặt lên giường.
Ngư Hi thay quần áo rất nhanh, nhưng lại có chút không quen, dù gì cũng không phải đồ của mình nên vẫn không được tự nhiên. Dáng người của cô và Giang Tĩnh Bạch không khác nhau là mấy, quần áo rất vừa người, nhưng nhìn chính mình trong gương thế nào cũng có cảm giác lạ lẫm.
Cô thở dài, cầm bộ váy ướt sũng nhét vào túi, mở cửa phòng vệ sinh.
Cửa chưa hoàn toàn mở ra, xuyên qua khe hở, cô nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đang đứng trước giường, bức rèm phòng nghỉ đã bị đóng lại, ánh sáng cũng mở tối hơn, nhưng thị lực Ngư Hi rất tốt, ngẩng đầu lên liền thấy Giang Tĩnh Bạch đang cởi đồ.
Làn da người kia rất trắng, thanh tú xinh đẹp, dáng người thon thả, Ngư Hi ở vị trí này có thể vừa vặn nhìn được góc nghiêng của cô, trước sau lồi lõm, hai chân thẳng tắp