Dự định thử vai của Ngư Hi bị đập nát.
Khi cô xách đồ ăn vào nhà, Bạch Vũ Đường nhắn tin tới, nói cô biết đạo diễn Mai bên kia vừa mới thông báo, nữ chính đã được quyết định, là Liễu Ngọc Dao.
Kỳ thật dù nói nhân vật nữ chính phải qua thử vai, nhưng ở rất nhiều bộ phim, đa số đều là điều động nội bộ, chẳng qua người trước đấy được định ra là cô, hiện giờ thì đổi thành Liễu Ngọc Dao.
Ngư Hi mím môi: "Đạo diễn Mai đồng ý? Không phải ông ấy nói cả đời này cũng sẽ không tìm Liễu Ngọc Dao quay phim nữa sao?"
Bạch Vũ Đường thở dài: "Ai còn có thể chống lại được tư bản, em biết bạn trai mới của Liễu Ngọc Dao là ai không? Là cậu chủ của Tinh Diệu, hắn vung tiền vì Liễu Ngọc Dao, phòng làm việc của đạo diễn Mai lại trực thuộc Tinh Diệu, đương nhiên không thể cự tuyệt."
"Chưa kể ---"
Lời kế tiếp của Bạch Vũ Đường còn chưa ra, Ngư Hi cũng biết cô ấy muốn nói gì.
Chưa kể, cô hiện giờ còn đang bị dán cái nhãn đồng tính luyến ái, mặc dù nói mấy năm gần đây nhiều ngôi sao lớn nhỏ bắt đầu công khai xu hướng tính dục, thậm chí có người ra nước ngoài kết hôn, nhưng họ luôn sẵn sàng rời vòng, không quan tâm ratings phòng vé hay thông cáo này nọ.
Họ và mình, rốt cuộc vẫn khác biệt.
Bạch Vũ Đường sau đấy cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Chị sẽ giúp em xem lại một chút, kịch bản trước đó đã mang về chưa?"
Ngư Hi nghiêng đầu liếc chồng kịch bản dày cộp trên bàn trà: "Mang về rồi ạ."
Giọng nói Bạch Vũ Đường hơi thấp: "Xem trước đi."
Ngư Hi hiểu rõ ý của cô ấy, chìm vào yên lặng vài giây, đáp ứng: "Vâng."
Trò chuyện một lúc, đồ ăn đã nguội mất, Ngư Hi vốn đã đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng bây giờ lại không có khẩu vị, thậm chỉ ngửi mùi đã thấy không thoải mái, suy nghĩ một lát liền không cởi bỏ võ trang hạng nặng, chuẩn bị đi vứt đồ.
Trên tầng không có thùng rác, muốn vứt phải xuống lầu, Ngư Hi đeo khẩu trang, xách theo đồ ăn, đứng trước thang máy, ánh mắt không tự chủ liếc về phía một cánh cửa khác, thang máy đinh một tiếng, cửa mở, cô đi vào.
Vứt đồ đi rồi, Ngư Hi cũng không lên nhà, mà chậm rãi đi dọc theo bồn hoa chung cư, đèn đường màu vàng sáng chiếu vào những đóa hoa nở rộ, trong không khí thoang thoảng hương thơm, tâm tình Ngư Hi tốt lên một chút.
Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn.
Nhìn thấy bóng hình đang chạy bộ cách đó không xa, tâm tình cô lại đột nhiên kém đi.
Giang Tĩnh Bạch đã thay lễ phục, mặc đồ thể thao, tóc dài buộc lên thành búi, đang chạy chậm, Ngư Hi nhìn thấy bóng dáng của cô ấy liền lập tức chuẩn bị xoay người, lại bị gọi lại: "Ngư Hi."
Hai đứa Ngư Hi nhỏ trong nội tâm bắt đầu đánh nhau.
Một đứa nói, đi nhanh lên, giả vờ không nghe thấy, đố cậu ta có thể bắt được ngươi!
Đứa kia nói, sợ gì, lúc trước là cậu ta sai, ngươi không có lỗi, làm gì đi!
Không đợi hai đứa kia phân thắng bại, Giang Tĩnh Bạch đã đứng bên cạnh Ngư Hi, nói: "Ra đây đi dạo sao?"
Cánh môi Ngư Hi sau lớp khẩu trang khẽ mở: "Giang tổng thật tinh mắt, tôi mặc thành thế này cũng có thể nhận ra."
Giang Tĩnh Bạch dừng một chút: "Cậu không thay quần áo."
Ngư Hi:...
Sao cô lại quên mất, là Giang Tĩnh Bạch đưa đồ ăn cho mình?
Trong lòng Ngư Hi tự lườm chính mình một cái.
Giang Tĩnh Bạch thấy cô yên lặng, chủ động nhắc: "Muốn đi cùng không?"
Ngư Hi sửng sốt một chút, từ biệt vài năm, cô ấy rốt cuộc có chút khác, Giang Tĩnh Bạch trước kia, cũng sẽ không chủ động hẹn trước, thời gian của cô ấy rất dày đặc, mỗi lần hẹn hò đều vội vàng, nhiều khi cô phải đào cô ấy từ trong thư viện ra ngoài.
Nghĩ vậy, Ngư Hi ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Tĩnh Bạch, đúng lúc đối diện với đôi mắt của cô ấy.
Khi mới bắt đầu yêu nhau, cô luôn lôi kéo Hàn Nghi Tư, chẳng sợ làm phiền người ta, rồi nói đôi mắt Giang Tĩnh Bạch có bao nhiêu xinh đẹp, rất biết nói chuyện, minh diễm động lòng người, chỉ cần đôi mắt ấy nhìn mình, đã khiến cô làm gì cũng có thể.
Hàn Nghi Tư mỗi lần đều yên lặng nghe, thẳng đến khi nhịn không được bùng nổ, gào lên nếu cô còn nhắc đến tên Giang Tĩnh Bạch, cô ấy liền bóp chết cô!
Sau đó --- cô thật sự không nhắc lại tên Giang Tĩnh Bạch nữa.
Ngược lại, Hàn Nghi Tư thường xuyên nhắc đến.
Ngư Hi tỏ vẻ hờ hững, Giang Tĩnh Bạch thấy cô trầm mặc thật lâu, lại mở miệng nói: "Ngư Hi, tiện thì cùng đi đi? Mình muốn thương lượng với cậu về chuyện kịch bản mới."
Nghe vậy, khuôn mặt Ngư Hi lộ ra vẻ ngạc nhiên, hiểu rồi, bảo sao Giang Tĩnh Bạch sẽ chủ động mời, hóa ra là có ý nghĩ khác.
Chỉ là bà chủ đã lên tiếng, há lại có đạo lý cự tuyệt đây.
Ngư Hi hít sâu: "Tiện, đi thôi."
Nói xong trực tiếp quay người, Giang Tĩnh Bạch đi theo phía sau cô.
Ngư Hi còn chưa kịp xem kịch bản mới nói về cái gì, bây giờ nghe Giang Tĩnh Bạch nói chuyện liền có chút như lọt vào sương mù, bầu không khí không khỏi lúng túng, cô chỉ thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng.
"Cậu thấy thế nào?" Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, nhìn về phía Ngư Hi, cô đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắt cùng vầng trán trắng nõn, nhìn từ góc nghiêng, đôi hàng mi dài chớp động, dường như đang tự hỏi.
Ngư Hi suy nghĩ vài giây: "Khá ổn."
Giang Tĩnh Bạch khẽ cười, lắc đầu.
Hai người không biết đi tới cửa chung cư từ lúc nào, Ngư Hi chần chừ, thấy Giang Tĩnh Bạch đã đi qua, cô cắn môi, vẫn là theo sau.
Bên ngoài chung cư không yên tĩnh như ở trong.
Ở ngoài có một đài phun nước rất lớn, không mở, bên bờ có tốp năm tốp ba người đang ngồi, hơn phân nửa là người trẻ tuổi, Ngư Hi theo sau Giang Tĩnh Bạch, dẫm lên ánh đèn phía trên đài phun nước, lúc sáng lúc tối, rất thú vị.
Cô dẫm lên vài cái đèn, sắc mặt lạnh băng cả tối rốt cuộc cũng có dấu hiệu thả lỏng, mơ hồ lộ ra vẻ vui sướng.
Giang Tĩnh Bạch quay đầu muốn nói chuyện với cô, nhìn đến hành động của cô, mím môi, nuốt lại lời định nói.
Hai người đi qua đài phun nước, lại đi tiếp một đoạn ngắn về phía trước, cũng không nói gì, ngại ngùng bắt đầu ngưng tụ trong không khí, rốt cuộc Ngư Hi không nhịn được, nói: "Giang tổng, chúng ta về đi."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Ừ."
Hai người còn chưa đi xa đã lại trở về, quanh đài phun nước vừa mới không có ai, giờ đã đầy người đứng,