Ngư Hi, mình muốn hỏi cậu, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa không?
Bắt đầu lại lần nữa.
Trước kia Ngư Hi hoàn toàn chưa từng tưởng tượng đến tình huống này, mặc dù đã đoán được chuyện năm ấy, nhưng cô vẫn không có dũng khí để lại yêu Giang Tĩnh Bạch. Cô đã không còn là đứa nhóc mười bảy mười tám tuổi, gặp người mình thích là có thể làm tất cả không chùn bước, dù phải đầu rơi máu chảy cũng sẽ làm mọi thứ vì người ấy, vì người ấy mà thay đổi cả bản thân mình.
Tám năm qua, cô đã gặp đủ loại người muôn hình muôn vẻ, khổ sở vì tình cũng không ít. Khi chưa nắm chắc có thể đáp lại người ta một trăm phần trăm, cô tuyệt đối sẽ không yêu ai.
Vì cô không muốn thấy người khác vì mình mà bị tổn thương.
Vết thương vô hình kia vẫn còn rất đau, cô rõ ràng hơn ai hết.
Nên cô không tình nguyện không yêu ai, còn hơn là ôm thái độ thử sai đi hẹn hò.
Thế giới của cô cũng không phải chỉ có đen và trắng, nhưng đối với tình cảm, cô cần sự rõ ràng.
Rõ ràng.
Ngư Hi nhếch môi, cười nhạo chính mình.
Cô rõ ràng những điều này đều dành cho người khác, nhưng hễ động tới Giang Tĩnh Bạch, cậu ta liền trở thành ngoại lệ.
Điện thoại ding một tiếng, Ngư Hi rũ mắt xuống, thấy có người nhắn tin cho mình: Chị Hi, chị có ở trong phòng không? Em với Xuân Xuân vừa ra ngoài ăn mì, mang về một phần cho chị.
Là Trương Nhạc Nhạc.
Ngư Hi trả lời: Cảm ơn, tôi sắp ngủ rồi.
Trương Nhạc Nhạc lập tức nhắn lại: Xin lỗi chị Hi, em nghĩ chị chưa ăn tối nên có lẽ sẽ đói, vậy chỉ nghỉ ngơi đi ạ.
Đầu ngón tay Ngư Hi rơi trên điện thoại, gửi lại một chữ ngắn gọn: Ừ.
Nhìn xem, cô luôn có thể gần gũi với người khác, khách sáo lễ phép, cũng sẽ không tham lam sự quan tâm của người ta.
Nhưng cớ sao cứ động tới Giang Tĩnh Bạch, đầu óc cô liền mơ màng?
Ngư Hi nhớ lại nửa tiếng trước khi hai người mặt đối mặt, Giang Tĩnh Bạch giữ chặt cổ tay cô, hỏi, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa không?
Cô phải trả lời thế nào?
Cô không dùng lời lẽ chính đáng để phản đối, cũng không hùng hồn nói không thể, chỉ nhẫn nhịn thật lâu, nghe theo tiếng lòng mình, nói với Giang Tĩnh Bạch, không biết.
Cô thật sự không biết, có thể bắt đầu lại lần nữa hay không.
Ngư Hi ngồi bên giường, trong lòng rối bời, hít sâu hai hơi, thân mình đổ về sau, cả người nằm xuống giường, đèn thủy tinh trên trần nhà vẫn lấp lánh, cô hơi híp mắt lại, ánh đèn lúc sáng lúc tối, tựa như trái tim cô, thình thịch không ngừng.
Mấy phút sau, cô ngồi dậy, gọi cho Hàn Nghi Tư.
Không ai tiếp.
Giờ đây một người mắng tỉnh cô cũng không có.
Ngư Hi chua xót đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cũng không thay đồ ngủ, cứ thế ôm chăn nằm. Điện thoại trên tủ đầu giường ding một tiếng, có tin nhắn mới, cô chỉ khẽ động ngón tay, rồi trở mình ngủ tiếp.
Ở ban công trên một tầng, Giang Tĩnh Bạch vẫn đứng bên ngoài, gió lạnh thổi mái tóc bay lên, vẽ nên đường cong trong không trung. Cô đã thay áo choàng tắm màu trắng dày hơn, tóc dài xõa trên vai, ánh trăng chiếu vào, nhuộm nên một vầng sáng.
Cô tựa lưng bên ban công, cúi đầu nhìn điện thoại.
Tin nhắn gửi đi không được trả lời.
Ngư Hi chưa đọc.
Hay lại cho mình vào danh sách đen rồi?
Cô rất muốn gọi đi xác nhận, nhưng đầu ngón tay rơi trên tên người kia nhiều lần đều không ấn xuống, cuối cùng điện thoại bị tắt đi, ánh mắt cô dừng ở bên sô pha trong phòng khách, nơi hai người khi nãy đứng nhìn nhau.
Cậu ấy nói không biết.
Dứt lời liền không do dự rời đi.
Không biết.
Giang Tĩnh Bạch thở dài, vẫn tốt hơn lúc đầu cậu ấy nói không thể.
Đang suy nghĩ miên man, chuông điện thoại chợt vang lên, còn tưởng rằng là Ngư Hi, chân mày cô liền hiện màu vui vẻ, ánh mắt dịu dàng, đến khi nhìn thấy tên người gọi mới giấu lại.
"Giang tổng." Trợ lý Tiếu ở đầu bên kia nói: "Hợp đồng đã sửa xong, bây giờ tôi mang cho ngài luôn được không ạ?"
Giang Tĩnh Bạch thấp giọng: "Ừ, bây giờ mang đến."
Bên kia điện thoại, trợ lý Tiếu cảm thấy như có một cơn khí lạnh đánh về phía mình, Giang tổng không vui? Dù sao cô cũng không dám hỏi, cân nhắc mấy giây sau rồi đáp ứng: "Vâng, Giang tổng."
Cúp điện thoại, trợ lý Tiếu thu dọn văn kiện trên bàn trà, đang chuẩn bị ra khỏi phòng liền nghe thấy điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.
Cô khẽ nhíu mày, nhận cuộc gọi, người bên kia nói: "Xin chào, tôi là trợ lý của Thịnh tổng."
Trợ lý Tiếu đứng trước cửa phòng Giang Tĩnh Bạch, cúi đầu sửa sang lại vạt áo rồi gõ cửa, trên tay ôm hai tập văn kiện.
Cửa mở ra, Giang Tĩnh Bạch tránh nửa người, trợ lý Tiếu vào phòng, nói: "Giang tổng, đây là hai phần hợp đồng đã sửa, mời ngài xem."
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu: "Đặt xuống đi."
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững, trợ lý Tiếu đặt văn kiện xuống bàn trà rồi nghiêng đầu nhìn bà chủ. Giang Tĩnh Bạch vừa tắm xong, mặt mộc, không có lớp trang điểm che giấu, quầng thâm mắt có vẻ rõ hơn bình thường, khóe môi trợ lý Tiếu ngập ngừng, Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: "Còn việc gì sao?"
Trợ lý Tiếu cúi đầu: "Không có việc gì ạ, ngài xem xong nghỉ sớm một chút."
Giang Tĩnh Bạch ngồi trên sô pha, cầm văn kiện lên, thản nhiên đáp lời: "Ừ."
"Không còn việc gì, cô về nghỉ ngơi đi."
Trợ lý Tiếu do dự vài giây, vẫn đành quay người rời đi.
Đêm nay đối với một số người, là một đêm dài đằng đẵng, ví dụ như Giang Tĩnh Bạch.
Nhưng đối với một số người khác, lại là một đêm ngắn ngủi, ví dụ như Ngư Hi.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau báo thức vang lên, Ngư Hi mới mơ mơ màng màng ngồi dậy, cầm điện thoại trên tủ đầu giường tắt báo thức, rồi nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ cũng hai tin nhắn chưa đọc.
Một tin là Hàn Nghi Tư gửi, hơn ba giờ đêm.
--- Tìm chị đây có chuyện gì? Mới được ra ngoài, mệt muốn chết, cậu ngủ rồi phải không, gọi không nhận, có việc gì tối mai gọi cho tôi, tôi ngủ một giấc đã.
Ngư Hi duỗi gân cốt, mở hộp tin, nhìn thấy một tin nhắn khác.
Là Giang Tĩnh Bạch gửi.
--- Mình chờ cậu nghĩ rõ ràng.
Ngư Hi đặt điện thoại xuống giường, đứng dậy đi rửa mặt.
Bữa sáng đã được tổ chương trình sắp xếp, ở ngay tầng dưới. Ngư Hi thay quần áo xong, ra ngoài đúng lúc cánh cửa bên cạnh cũng mở, Liễu Ngọc Dao mặc trang phục thoải mái đứng ở cửa phòng, đi giày đế bằng, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ. Hành lang chỉ có hai cô, Liễu Ngọc Dao đã cởi bỏ lớp ngụy trang ngày hôm qua, vẻ mặt cao ngạo, nhìn Ngư Hi nói: "Nghe nói cô Ngư dạo này phải đi khắp nơi tìm phim."
"Tốt xấu gì tôi cũng là tiền bối của cô, có phải cũng nên quan tâm cô một chút không?"
Nói xong cười: "Sao tôi lại quên nhỉ, bây giờ cũng không ai dám tìm cô Ngư quay phim."
"Xin lỗi xin lỗi, tôi lỡ miệng, không nói nữa, cô Ngư đừng để ý."
Ngư Hi nghe vậy, vẻ mặt vẫn như thường, thản nhiên cười: "Cô Liễu nghĩ nhiều rồi, tất nhiên tôi sẽ không để ý."
"Dù sao đã bị chó cắn, tôi còn có thể cắn trả được sao?"
"Cô!" Sắc mặt Liễu Ngọc Dao hơi đổi, đang định tiếp tục phát cáu liền thấy cửa phòng đối diện có động tĩnh, Trương Nhạc Nhạc mở cửa ra.
Cô còn quay đầu lại thúc giục: "Nhanh nhanh, sắp muộn rồi."
Vương Ngữ Xuân vội vã xỏ giày: "Đây đây."
Liễu Ngọc Dao thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, cao ngạo đi tới thang máy trước. Trương Nhạc Nhạc chờ Vương Ngữ Xuân chuẩn bị xong, quay đầu liền nhìn thấy Ngư Hi đứng trước cửa phòng, cười: "Chị Hi."
"Chào buổi sáng."
Vương Ngữ Xuân cũng lập tức ấp úng chào: "Chị Hi."
Ngư Hi gật đầu: "Cùng đi đi."
Hai người kia lập tức đi theo cô.
Xuống lầu, Chu Hiểu cùng Triệu Thanh Bình đã ngồi bên bàn ăn, Liễu Ngọc Dao ngồi một mình bên cạnh đang cúi đầu bấm điện thoại, vẻ mặt lãnh đạm, không ai nói chuyện cùng.
Ngư Hi đi đến, Chu Hiểu đứng dậy chào: "Chị Hi, ngồi đây!"
Trương Nhạc Nhạc đi sau lập tức không vừa lòng: "Đồ bất công, cậu chỉ thấy chị Hi thôi à?"
Chu Hiểu cười: "Đương nhiên ai đẹp hơn thì sẽ nhìn thấy trước rồi."
Trương Nhạc Nhạc lập tức giương nanh múa vuốt.
Tối hôm qua nhờ nhóm chat mọi người coi như đã quen nhau hơn. Trương Nhạc Nhạc với Chu Hiểu cùng tuổi, đề tài càng nhiều, trò chuyện rất cởi mở. Vương Ngữ Xuân có chút nhút nhát, không nói nhiều, nhưng hát rất hay, cũng có danh tiếng, bình thường đều thể hiện hình tượng gái ngoan với bên ngoài, không nói gì cũng có thể hiểu được.
Ngư Hi ngồi xuống, Diêu Thanh cũng tới, bắt chuyện cùng mọi người rồi ăn sáng, ăn xong sẽ đi trang điểm.
"Chị Hi, chị đi cùng chúng em không?"
Trương Nhạc Nhạc ngồi cạnh cô nhỏ giọng hỏi.
Đi show có thể dẫn theo thợ trang điểm riêng. Trước kia Ngư Hi nhận phỏng vấn cũng luôn có chuyên viên trang điểm của mình, nhưng lần này cô đã yên lặng mấy tháng, công ty cũng không sắp xếp chuyên viên trang điểm cho cô.
Ngư Hi gật đầu: "Đi cùng các em."
Trương Nhạc Nhạc: "Vâng ạ, chúng ta ăn xong rồi cùng đi."
Sau khi ăn xong, Liễu Ngọc Dao dẫn theo thợ trang điểm riêng lên tầng, những người khác đều theo sắp xếp của tổ chương trình, Ngư Hi đi cùng Diêu Thanh: "Tám rưỡi sẽ tập trung ở sảnh chính, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Trương Nhạc Nhạc đi sau không nhịn được hỏi: "Chị Thanh, chúng em còn chưa biết chủ đề lần này là gì?"
Diêu Thanh cười tủm tỉm: "Em đoán xem."
Chu Hiểu lập tức chen vào: "Em đoán là có liên quan đến thành phố A."
Triệu Thanh Bình ngẫm nghĩ: "Có lý."
Trương Nhạc Nhạc: "Chẳng lẽ là văn hóa dân tộc?"
Vương Ngữ Xuân khó chịu: "Em cảm thấy là có liên quan đến trò chơi."
Ngư Hi cũng nghĩ đến điều này, hôm qua Chung Thần đã nói với cô chủ đề lần này là mạo hiểm. Với các show tạp kỹ hiện giờ, mạo hiểm hơn phân nửa đều là leo núi lội nước các loại. Nhưng xung quanh thành phố A chỉ có nước không có núi, cũng không có điều kiện mạo hiểm, chưa kể không có khả năng Chung Thần nghe được tin tức mà bọn họ không biết.
Vậy chỉ có thể là Chung Thần đã bị lừa.
Nghĩ đến vẻ mặt hưng phấn của em ấy khi nói với mình, Ngư Hi liền lắc đầu cười.
"Chị Hi cười gì đấy? Có phải đoán được rồi?"
Ngư Hi được hỏi liền nghiêng đầu nhìn Trương Nhạc Nhạc, nụ cười càng thêm sâu: "Đương nhiên không phải."
Nói xong, mọi người đều đến phòng trang điểm. Ngư Hi ngồi xuống, chuyên viên hỏi ý kiến của cô rồi bắt đầu trang điểm. Trương Nhạc Nhạc cùng Vương Ngữ Xuân bên cạnh vẫn đang thì thầm bàn luận, đến khi trang điểm xong cũng chưa bàn ra vấn đề.
Diêu Thanh đứng ngoài cửa chờ mọi người lần lượt ra ngoài. Liễu Ngọc Dao đã lên xe trước, là một chiếc xe buýt loại nhỏ có dán logo của Trái Cây Vui Vẻ cùng ảnh của sáu thành viên. Ngư Hi Diêu Thanh được xếp ngồi cạnh Liễu Ngọc Dao, cô ngửi thấy mùi nước hoa trên người Liễu Ngọc Dao, dịch sang bên cạnh một chút.
"Nhìn bên này!"
Máy quay đặt trước thùng xe, Diêu Thanh dùng tay ra hiệu: "Bên này bên này, nhìn bên này."
Mọi người nhìn qua, đèn flash lóe lên, chính thức bắt đầu ghi hình.
Xe lắc lư đi hết nửa vòng thành phố. Ngư Hi bị lắc đến chóng mặt. Vương Ngữ Xuân tựa lưng vào ghế, nhỏ giọng hỏi: "Đi đâu thế nhỉ?"
Trương Nhạc Nhạc càng nói nhỏ hơn: "Không biết."
Hai người vừa dứt lời, Diêu Thanh liền phất cờ: "Đến rồi!"
"Nhận trang bị thôi."
Nói xong đưa cho mỗi người mũ và huy hiệu.
Ngư Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang dừng trước cổng một công viên.
"Công viên Trường Nhạc?"
Chu Hiểu là người đầu tiên lên tiếng nghi hoặc, những người khác cũng tỏ ra khó hiểu.
Diêu Thanh gật đầu cười: "Đúng vậy, chủ đề lần này là phiêu lưu mạo hiểm, công viên Trường Nhạc là địa điểm thứ nhất, huy hiệu đeo ngực vừa mới phát cho mọi người, nhất định phải bảo vệ thật tốt, lát nữa ai có thể đặt huy hiệu ở vị trí được chỉ định đầu tiên sẽ là người thắng cuộc ở vòng thứ nhất, được nhận một quà tặng bí mật và được thỏa mãn một yêu cầu."
"Không có vấn đề gì chứ?"
Diêu Thanh nở nụ cười tỏa nắng, trên người là bộ đồ thể thao, tay giơ lá cờ, rất ra dáng hướng dẫn viên du lịch, nhưng được hun đúc trong vòng này quanh năm, khí chất của cô vẫn không giống người thường.
Chu Hiểu giơ tay: "Chỉ cần mang huy hiệu? Đơn giản vậy thôi ạ?"
Diêu Thanh cười: "Vòng thứ nhất là mang huy hiệu."
"Chỉ đơn giản vậy thôi."
Mọi người đều có vẻ không tin, nhưng chưa tới địa điểm, họ không rõ tình huống thế nào nên cũng không lên tiếng. Diêu Thanh cười: "Không sao, bây giờ tôi đưa mọi người đến địa điểm đầu tiên."
Vương Ngữ Xuân nghiêng đầu: "Địa điểm đầu tiên là nơi nào ạ?"
Trương