Giang Tĩnh Bạch xuống nhà, Chung Thần vẫn chưa đi. Nhìn thấy cô xuống, Chung Thần liền gọi: "Giang tổng."
"Ừ." Vẻ mặt Giang Tĩnh Bạch rất vui sướng, tuy rằng đã cố che giấu, nhưng đôi mày vẫn luôn sắc sảo nay đã bị dịu dàng bao trùm. ánh mắt nhìn người khác cũng không còn lạnh lùng như trước kia.
Chung Thần đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Giang Tĩnh Bạch ở cửa thang máy, dáng vẻ cô ấy khi đó hoàn toàn khác bây giờ.
Cô vò đầu: "Hi Hi chị ấy..."
"Cậu ấy đang nghỉ ngơi." Giang Tĩnh Bạch ngắt lời cô: "Trợ lý Tiếu, cô đưa trợ lý Chung về đi."
Trợ lý Tiếu ngạc nhiên: "Vậy còn ngài?"
"Tôi đến thẳng công ty."
Trợ lý Tiếu gật đầu: "Vâng."
Ba người mỗi người đi một ngả. Sau khi lên xe, Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu nhìn lên tầng cao, lại cúi đầu nhìn tay mình, đáy mắt nổi lên vui vẻ, nhiệt độ của cơ thể mềm mại kia, mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng kia, dường như vẫn đang quanh quẩn bên người, rất lâu không tan đi.
Đến công ty đã là chuyện của nửa tiếng sau, thư ký đứng ngoài cửa cung kính nói: "Giang tổng, Thịnh tổng đã chờ ngài nửa tiếng."
Giang Tĩnh Bạch khẽ ừ một tiếng, che giấu tất cả tình cảm dịu dàng, khi ngước mắt lên, gương mặt đã nghiêm nghị trở lại, môi mím thẳng, thần sắc bình thản. Chờ đến khi cô bước vào văn phòng, mấy thư ký ở phía sau bắt đầu xì xào bàn tán.
"Sao Thịnh tổng lại đến nhỉ?"
"Thịnh tổng nào?"
"Cô là heo hả? Bà chủ của Tài chính Toàn Cầu mà cũng không biết?"
"Bà bà bà bà chủ của Toàn Cầu?" Thư ký nọ lắp bắp: "Sao bà ấy lại đến chỗ chúng ta?"
"Nói là đến tìm Giang tổng."
"Có việc gì sao?"
"Không rõ, tôi nghe nói trước kia Giang tổng với Thịnh tổng làm cùng một ngành, Thịnh tổng lại là mẹ của Ngư Hi, có khi là nhờ cậy Giang tổng chăm sóc Ngư Hi?"
"Hợp lý."
Đứng sau các thư ký không xa, La Thiên Như nghe được mấy người họ nói chuyện, không hiểu sao trong lòng dâng lên sảng khoái.
Hóa ra Giang Tĩnh Bạch săn sóc Ngư Hi là vì mối quan hệ với Thịnh Nhàn, bảo sao cô luôn thấy Giang Tĩnh Bạch đối xử với Ngư Hi rất khác, nhiều lần che chở cô ấy, đều là vì Thịnh Nhàn, hợp lý, trước đây không phải cậu cô đã nói muốn xây dựng quan hệ tốt với Tài chính Toàn Cầu sao?
Là cô sơ sót, vậy mà lại quên mất Ngư Hi là con gái của Thịnh Nhàn.
Vẫn là Giang Tĩnh Bạch nghĩ chu đáo.
Cô cũng nên sửa thái độ đối với Ngư Hi.
La Thiên Như thận trọng gật đầu.
Không đúng, tại sao cô phải sửa?
Bây giờ còn thấy sảng khoái là làm sao?
La Thiên Như nghĩ đến đây nhíu mày, hai người kia có quan hệ gì, hình như đâu có liên quan đến mình?
Nhất định là vì Giang Tĩnh Bạch quá ưu tú, cô không muốn cô ấy dính líu đến Ngư Hi.
Đúng, nhất định là như vậy.
La Thiên Như từ đầy mặt nghi hoặc chuyển thành nhẹ nhàng thoải mái, ho khẽ: "Không làm việc sao?"
Phía sau đột nhiên có thanh âm, nhóm thư ký giật mình, lập tức có người quay lại nhìn: "Cô La."
La Thiên Như gật đầu: "Cô đi pha hai tách cà phê mang vào đi."
"Pha tay đấy."
Thư ký sững sờ vài giây: "Vâng."
Nói xong, La Thiên Như cũng cất bước rời đi, để lại nhóm thư ký đứng phía sau.
"Phải mang vào sao?"
"Nhưng Giang tổng không dặn mà."
"Hay gọi vào hỏi?"
"Tôi không dám..."
Vừa dứt lời, cửa ra vào vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy bước trên nền đá cẩm thạch, mọi người quay đầu, nhìn trợ lý Tiếu như bắt được cứu tinh.
Trợ lý Tiếu bị nhìn đến dựng tóc gáy.
Mấy phút sau, trợ lý Tiếu gõ cửa văn phòng.
"Vào đi." Thanh âm ngắn gọn cất lên, trợ lý Tiếu bưng hai tách cà phê vào, đứng sau lưng Giang Tĩnh Bạch cung kính nói: "Giang tổng, cà phê."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Đặt ở kia."
Trợ lý Tiếu đặt cà phê xuống bàn trà, nói với Thịnh Nhàn: "Thịnh tổng, mời dùng."
Ngồi trên sô pha, sắc mặt Thịnh Nhàn lạnh thấu xương, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, thân mình tựa vào lưng ghế, nghe được tiếng trợ lý Tiếu liền ngước lên nhìn, lại rất nhanh thu tầm mắt về, thản nhiên nói: "Cảm ơn."
Trang dung tinh xảo, đôi môi đỏ diễm lệ, phong thái cao quý tao nhã.
Trợ lý Tiếu cúi đầu: "Hai vị từ từ nói chuyện, tôi ra ngoài trước."
Cửa văn phòng khép lại, Thịnh Nhàn đổi dáng ngồi, nghiêng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng nói thế nào?"
Giang Tĩnh Bạch tỏ ra bình tĩnh, dường như không nhận thấy áp lực từ Thịnh Nhàn, cô đưa tay cầm tách cà phê trên bàn, nhẹ nhàng nhấp miệng: "Không có lời nào để nói."
"Tùy ngài."
"Dù sao cũng không phải lần đầu tiên ngài can thiệp vào chuyện của người khác."
Thịnh Nhàn cúi đầu, bưng tách cà phê lên, dùng thìa bạc nhỏ khuấy hai vòng, trong văn phòng vang lên tiếng thanh thúy.
"Giang tổng đây là oán giận tôi?"
Giang Tĩnh Bạch đặt cà phê xuống, vẻ mặt đoan chính nhìn Thịnh Nhàn: "Cháu không dám."
Thịnh Nhàn cười lạnh: "Không dám?"
"Ngược lại, tôi thật ra không biết Giang tổng còn có chuyện không dám làm."
"Xem ra tám năm này, trí nhớ của Giang tổng không được tốt lắm."
Tiếng nói không nặng không nhẹ, hời hợt phủi đi tám năm của Giang Tĩnh Bạch, những đêm mất ngủ vì đau đớn, cô đã nhiều lần chạm đến ranh giới sụp đổ, nhưng chỉ cần mấy câu bâng quơ này của Thịnh Nhàn, dường như đây không phải tám năm, mà chỉ là tám ngày.
Khóe môi Giang Tĩnh Bạch nâng lên, để lộ một nụ cười nhạt: "Khiến Thịnh tổng thất vọng, tám năm qua, trí nhớ của cháu vẫn rất tốt."
Cô nhìn Thịnh Nhàn bằng ánh mắt kiên định sáng rực: "Tám năm này đã nói cho cháu biết, về sau không thể dễ dàng tin lời của người khác."
"Nhất là những người quyền cao chức trọng."
Sắc mặt Thịnh Nhàn lạnh xuống: "Ý của cô là, cô nhất định phải quấn quýt lấy Ngư Hi?"
Trên gương mặt Giang Tĩnh Bạch vẫn là nụ cười nhạt như cũ, cô bình tĩnh nói: "Vâng, cháu phải tiếp tục quấn quýt cậu ấy, cháu muốn quấn cậu ấy cả đời."
"Thịnh tổng có lời gì xin nói thẳng, giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo."
Thịnh Nhàn cầm chặt cái tách, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống: "Cũng không có việc gì."
"Tôi đến chỉ muốn nói với Giang tổng."
"Đề án của cô, không được thông qua."
Nói xong lấy một túi văn kiện đặt lên bàn: "Khi nào nghĩ thông suốt."
"Lại đến gặp tôi nói chuyện đề án."
Giang Tĩnh Bạch tiếp nhận túi văn kiện, trên khuôn mặt không có bất kỳ vẻ tức giận nào, ngược lại thanh âm rất bình tĩnh: "Làm phiền Thịnh tổng phải tự mình đưa đến."
Ánh mắt sắc bén của Thịnh Nhàn liếc nhìn cô, đứng dậy, lại như nghĩ đến điều gì, quay đầu: "Phải rồi, Sở tổng của Tinh Diệu nhờ tôi hỏi giúp ông ta."
"Cô đã làm thế nào để ký được với Lâm tổng."
Sở tổng của Tinh Diệu.
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, mở miệng: "Thịnh tổng, không phải ai cũng chỉ coi trọng tiền."
Đôi môi đỏ tươi của Thịnh Nhàn nâng lên: "Vậy Giang tổng, tôi cũng nói cho cô biết một điều."
"Không có tiền, muốn làm người cũng khó."
Dứt lời cũng không chào hỏi cùng Giang Tĩnh Bạch liền đi, cửa phòng mở ra, thổi tới một cơn gió lạnh.
Khi trợ lý Tiếu đi vào văn phòng, Giang Tĩnh Bạch đang ngồi uống cà phê, động tác từ tốn ưu nhã. Cô uống hết một tách, rồi nói: "Trợ lý Tiếu."
"Lần sau cho thêm chút đường."
Trợ lý Tiếu hé miệng, lại cúi đầu: "Vâng."
Nói xong nhìn thấy túi văn kiện trên bàn trà, cô hỏi: "Đây là đề án của Kính Âu ạ?"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Ừ."
Trợ lý Tiếu liếc nhìn sắc mặt của cô: "Tôi bảo mọi người làm lại lần nữa?"
"Không cần." Giang Tĩnh Bạch đặt tách cà phê đã uống hết xuống, đứng dậy: "Họ đã lấy đề án của Tinh Diệu rồi."
Trên mặt trợ lý Tiếu có chút bất đắc dĩ, bận rộn lâu như vậy vẫn là ném đá vào sông, không khỏi có chút nhụt chí, quan trọng nhất là --- "Phía Hồ tổng, có lẽ không dễ giải thích."
Sau khi Giang Tĩnh Bạch ký với Lâm tổng, Hồ tổng liền đặc biệt chú ý đến đề án này, nếu giờ biết đề án không được thông qua, ông ta chắc chắn sẽ tức giận.
Trợ lý Tiếu tuy rằng đi theo Giang Tĩnh Bạch chưa lâu, nhưng rất thích phong cách làm việc của cô ấy. Trước kia Hồ tổng là phái bảo thủ, không dám tiến lên, làm việc đều thu tay rụt chân, đối với các cô cũng rất trói buộc, những đề án có chút mạo hiểm đều trực tiếp chết từ trong trứng.
Trước khi Ngư Hi nổi tiếng, Kính Âu cũng không có mấy tiếng tăm, sau này Ngư Hi nổi lên, người mới gia nhập cũng nhiều, có mấy đề nghị bồi dưỡng một số người thành Ngư Hi, chuẩn bị cho mối lo về sau, hoặc mấy hạng mục có tỷ lệ phát triển cao, nhưng Hồ tổng chỉ trưng dụng những đề nghị trước mắt, bồi dưỡng thêm mấy ngôi sao, hạng mục kia vì đủ các loại nguyên nhân đều không được thông qua.
Nhưng mọi chuyện đã khác từ khi Giang Tĩnh Bạch đến, cô ấy cắt đứt bệnh cũ của Hồ tổng, có tầm nhìn độc đáo, tư duy rõ ràng, dám sáng tạo cái mới, trước khi Giang Tĩnh Bạch nhậm chức, trợ lý Tiếu đã biết chuyện của cô ấy, nhưng cũng không rõ ràng, đều chỉ là nghe đồn.
Đến khi tiếp xúc, cô mới phát hiện Giang Tĩnh Bạch thật sự rất ưu tú.
Chẳng trách chỉ cần bốn năm đã có thể gia nhập GRYT.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không ai gây rắc rối.
Thịnh Nhàn đột nhiên nhúng tay vào hạng mục này, mọi người rất bất ngờ, tuy rằng hạng mục của các cô cũng ít nhiều liên quan đến Tài chính Toàn Cầu, nhưng một công ty lớn như vậy lại bỗng nhiên nhúng tay vào, cũng giống như hai con kiến đang giằng co, bất chợt có một con voi xuất hiện trực tiếp giẫm chết một con, tuyên bố con còn lại thắng cuộc.
Kính Âu và Toàn Cầu, không có khả năng để so sánh.
Không, cũng không thể dùng từ so sánh.
Giang Tĩnh Bạch tất nhiên biết cô muốn nói gì, chỉ gật đầu: "Phía Hồ tổng, tôi sẽ giải thích."
"Cô ra ngoài trước đi."
Trợ lý Tiếu nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nhớ đến cú điện thoại khi còn đi công tác.
"Trợ lý Tiếu, tôi là trợ lý của Thịnh tổng, cô có hứng thú làm một cuộc giao dịch không?"
Cô ở một mình bên ngoài dốc sức làm việc, một người ăn no cả nhà không đói, nên đáp lại bằng lời lẽ chính đáng: "Không có hứng thú."
Nhớ đến ánh mắt Thịnh Nhàn vừa nhìn mình, trợ lý Tiếu thở dài: "Vậy Giang tổng, tôi ra ngoài trước."
"Ừ."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, chuông điện thoại vang lên.
"Ngư Hi." Giọng Giang Tĩnh Bạch dịu xuống: "Sao vậy?"
Ngư Hi đang ngồi trên sô pha: "Mẹ mình đâu?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn quanh văn phòng: "Vừa đi rồi."
"Bà ấy nói gì?" Ngư Hi mím môi: "Có phải lại uy hiếp cậu không?"
Giang Tĩnh Bạch cười: "Không, cậu đừng nhạy cảm quá, bà ấy chỉ đến nói chuyện hạng mục với mình."
"Cậu sợ mình cãi nhau với bà ấy sao?"
Từ khi biết được sự thật, Ngư Hi vẫn chưa từng liên lạc cùng Thịnh Nhàn. Cô không biết phải đối mặt với Thịnh Nhàn thế nào, rõ ràng là người thân thiết nhất với mình, nhưng lại làm ra chuyện tổn thương như vậy. Nghĩ đến tám năm trước khi hai cô vừa chia tay, cô sinh bệnh phải nằm viện, là Thịnh Nhàn không nghỉ ngơi chăm sóc cô, khuyên bảo cô, nói với cô cuộc đời này còn rất dài, cô chỉ là yêu sai một người, về sau vẫn có thể gặp được người thích hợp hơn, bà ấy và Ngư Kinh Đào sẽ luôn ủng hộ cô.
Đây chính là cái họ gọi là ủng hộ.
Hợp hay không hợp, vĩnh viễn đều do họ định đoạt.
Hôm qua Ngữ Hi đã muốn gọi cho Thịnh Nhàn, cố kìm nén muốn hỏi bà ấy, nhưng lại sợ chính mình sẽ thất thố. Cô vẫn chưa sẵn sàng, chưa sẵn sàng để gặp Thịnh Nhàn, chưa sẵn sàng để nghe giọng nói của bà ấy.
Cô sợ mình trong điện thoại sẽ không nhịn được chất vấn.
Giang Tĩnh Bạch nghe câu hỏi nặng nề của Ngư Hi, im lặng hồi lâu: "Ngư Hi, tám năm trước, mình vì mẹ cậu mới chia tay với cậu."
"Mình hy vọng cậu sẽ cho mình một cơ hội đền bù."
"Lần này để mình đối mặt với bà ấy."
"Được không?"
Thanh âm theo dòng điện đi qua màng nhĩ vọt vào trong cơ thể, ngón tay Ngư Hi nắm chặt điện thoại đến trắng bệch, cô im lặng vài phút, nói: "Cậu có thể chứ?"
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, giọng nói thêm vui vẻ: "Cậu thấy mình có thể không?"
Ngư Hi nghe được những lời này, không hiểu vì sao yên tâm, nôn nóng khi nãy dâng lên từ từ bị san bằng, cô cụp mắt xuống, thấp giọng: "Mình thấy cậu có thể."
Giang Tĩnh Bạch cười: "Ừ."
"Mình liền có thể."
Ngư Hi tắt điện thoại, nhìn chằm chằm tên Giang Tĩnh Bạch vài giây, khóe môi từ từ nâng lên.
Cô đặt điện thoại xuống bàn trà, cầm kịch bản lên, lật xem hai trang, là một bộ phim cổ trang. Mấy năm nay phim cổ trang đã không còn lớn mạnh như trước, sau khi lệnh hạn chế được ban hành, không ít phim truyền hình bị cắt sóng, ngay cả cô cũng có hai bộ vẫn chưa qua xét duyệt. Vậy nên