Ngư Hi dẫn Giang Tĩnh Bạch vào một căn biệt thự, người phụ nữ đứng ngoài cửa nhìn thấy hai cô, ngạc nhiên gọi: "Tiểu Hi?"
Nghe được tiếng gọi, Ngư Hi cười: "Cô Trần."
Cô đưa tay mang quà tặng đến.
Cô Trần buông bình tưới cây trên tay, đi đến bên Ngư Hi, nhận lấy quà, cười nói: "Đứa bé này, sao lại mua mấy thứ này."
"Cô với chú Trần của cháu đều không cần."
Ngư Hi thân mật nói: "Cháu cũng không thể đến tay không."
"Thế là không quy củ."
Cô Trần cười: "Rồi rồi, không nói được cháu, sao hôm nay lại tới đây? Lâu lắm rồi không thấy."
Ngư Hi cong môi: "Chú Trần có ở nhà không ạ?"
"Có có có, ông ấy không ở nhà thì còn có thể ở chỗ nào."
"Cháu cũng thế, đến cũng phải nói một tiếng chứ."
"Cô chú còn chuẩn bị."
Gương mặt Ngư Hi càng dịu dàng: "Vâng, lần sau cháu sẽ để ý."
Cô Trần gật đầu, nhìn Giang Tĩnh Bạch đứng sau Ngư Hi: "Đây là?"
Ngư Hi cười: "Là bạn của cháu, họ Giang, Giang Tĩnh Bạch, cô gọi cậu ấy Tiểu Giang là được."
"Đây là cô Trần."
Giang Tĩnh Bạch tự nhiên gật đầu: "Cô Trần."
"Tiểu Giang à." Cô Trần nhìn cô chăm chú vài giây: "Tên rất hay, người cũng đẹp."
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu cười nhẹ: "Cảm ơn cô Trần."
Cô Trần nhìn hồi lâu mới nói: "Đi đi đi, đừng đứng ngoài cửa nói chuyện, vào nhà thôi."
"Cô gọi Lão Trần, hai đứa ngồi trước đi."
Vừa nói vừa vào trong, Ngư Hi đi phía sau giải thích cùng Giang Tĩnh Bạch.
Chú Trần trước kia làm việc ở công ty của Thịnh Nhàn, những kỳ nghỉ hè Thịnh Nhàn không thể về cùng, Ngư Hi đều ở nhà họ Trần, cô Trần sức khỏe yếu, không thể sinh nở, hai người cả đời cũng không có con, liền xem Ngư Hi như con đẻ của mình mà chăm sóc.
Ngư Hi rất thích không khí ấm áp ở nhà cô chú, hoàn toàn khác với nhà họ Ngư, sau này Ngư Hi rời khỏi Thịnh Nhàn, nhưng vẫn thường qua lại với cô chú.
Chú Trần và Thịnh Nhàn vì bất đồng ý kiến về một hạng mục mà trở mặt với nhau, hai người ai giữ ý nấy, không ai chịu nhường ai, sau đó chú Trần từ chức, chuyển đến nước A, tiếp nhận công việc bên này.
Tuy rằng Ngư Hi tiếp xúc cùng Thịnh Nhàn không nhiều, nhưng mỗi lần đến nước A quay phim, cô đều sẽ đến thăm hai người, cô Trần mỗi khi gặp Ngư Hi đều như được gặp con gái ruột, thương xót không thôi.
Giang Tĩnh Bạch nghe xong gật đầu, cô không biết Ngư Hi từng có khoảng thời gian như vậy, trước kia khi còn ở bên nhau, ngoại trừ nhắc đến Thịnh Nhàn, cô ấy hiếm khi nói chuyện của mình, cũng không tình nguyện nhắc đến nhà họ Ngư, nên cô không biết có một người như chú Trần tồn tại.
Hai cô vào nhà không lâu liền nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi bước xuống từ tầng hai, trên người mặc bộ đồ ở nhà, có vẻ thích cười, hòa ái dễ gần.
Người đàn ông đi đến trước Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch, cười nói: "Tiểu Hi đến thật rồi, chú còn tưởng cô Trần của cháu dỗ cho chú vui."
Ngư Hi rũ mắt: "Xin lỗi chú Trần, nửa năm nay cháu hơi bận."
"Chú biết." Chú Trần xua tay: "Chuyện của cháu, cô chú đều biết rồi."
"Thật sự bướng bỉnh, dù thế nào cũng không chịu để người khác giúp đỡ, bướng bỉnh y hệt mẹ cháu."
Ngư Hi nghe đến hai chữ mẹ cháu, sắc mặt hơi đổi, cô Trần đẩy chú Trần, chú cười: "Được rồi được rồi, không nói nữa, hôm nay đã đến thì phải ăn một bữa với cô chú."
"Vâng." Ngư Hi hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng, như thể đang ngồi cùng người nhà, cô cười: "Hôm nay cháu không chỉ ăn cơm với cô chú, còn muốn uống mấy ly với chú."
"Xem ra là có việc muốn nói hả." Chú Trần cười: "Vậy phải nói trước, không giúp được gì, cũng đừng trách chú Trần đấy."
Ngư Hi ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Không giúp được gì, về sau cháu liền không đến thăm chú Trần, cháu đưa cô Trần đi!"
Tiếng cười sang sảng cất lên trong phòng khách, Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi, lần đầu tiên thấy cô ấy làm nũng trước mặt người lớn.
Đáng lẽ phải là dáng vẻ khi ở cùng bố mẹ.
Thịnh Nhàn lại không được nhìn thấy.
Sau khi ngồi xuống, Ngư Hi một lần nữa chính thức giới thiệu Giang Tĩnh Bạch, cũng không e dè xưng hô trước mặt, dù sao chú Trần đã biết, cô liền thành thật: "Đây là đối tượng của cháu."
Đối tượng.
Phòng khách trầm mặc trong chốc lát.
Cô Trần thật ra đã đoán được từ khi hai cô vào, Ngư Hi chưa từng đưa ai khác đến đây, hai đứa trẻ này không phải quan hệ kiểu kia thì thật phí, chẳng qua vì không biết ý định của Ngư Hi, cô Trần mới không nhắc đến, giờ đây Ngư Hi đã chủ động nói ra, cô Trần tự nhiên cười: "Tốt rồi."
"Cô Giang đây vừa nhìn đã thấy là phượng giữa loài người, Tiểu Hi, cháu cũng không được bạc đãi người ta đâu đấy."
Ngư Hi nghiêng đầu: "Nghe chưa, cậu không được đối xử tệ với mình."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt cười: "Rõ, vậy cậu cũng phải đối xử tốt với mình."
Ngư Hi hiếm khi nghịch ngợm, đưa tay chọc đầu mũi người kia: "Xem biểu hiện của cậu đã."
Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch từ đầu ngón tay cô rơi xuống chiếc vòng, nở nụ cười.
Cô Trần nhìn hai đứa trẻ trò chuyện, đứng dậy nói: "Cô đi nấu cơm."
Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Mình đi giúp cô, cậu nói chuyện với chú Trần được không?"
Giang Tĩnh Bạch: "Được."
Ngư Hi đứng lên: "Cô Trần, cháu đến giúp cô."
Chú Trần ngồi trên sô pha rót trà cho Giang Tĩnh Bạch: "Nói đi."
"Việc gì, có thể khiến Tiểu Hi đến nhờ tôi."
"Từ khi biết Tiểu Hi, đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé đến nhờ vả mình."
Giang Tĩnh Bạch mở miệng: "Là có chút chuyện..."
"Biết đánh cờ không?" Chú Trần ngắt lời cô, ngẩng đầu: "Từ lâu đã nghe cô Giang ở nhóm B chơi cờ rất giỏi, trước giờ chưa từng có cơ hội xem, hiện giờ có, sao có thể không bắt lấy đây đây."
Nhóm B là nhóm của Giang Tĩnh Bạch lúc trước, trong số các thành viên của nhóm A B C, nhóm A chỉ có năm người, tương tự như Thịnh Nhàn, đều có địa vị chủ chốt trong giới, mỗi bước chân đều có thể gây rung chuyển nền kinh tế.
Nhóm B có khoảng mười người.
Nhóm C tương đối nhiều, những người mới gia nhập đều ở nhóm C.
Giang Tĩnh Bạch sau khi đi làm đã dùng bốn năm để được vào nhóm B, lập kỷ lục mới của nhóm B lúc bấy giờ, không ít người còn muốn đợi xem cô sẽ sẽ dùng bao nhiêu năm để vào nhóm A, liệu có thể lập kỷ lục mới không.
Chẳng ngờ, cô đột nhiên rời đi, nói muốn về nước, tình nguyện bỏ lại tất cả vinh dự nơi này.
Nói đi là đi, thật sự nghiêm túc.
Có thể nói, mọi người đều tranh nhau đến đổ máu cũng muốn vào tổ chức kia, còn cô, lại rời đi không chút do dự.
Được thôi.
Chẳng qua cũng vì người đã đi, sự tích về cô ngược lại càng khiến người ta quan tâm, giống như một huyền thoại dừng lại ở nơi đặc sắc nhất, khiến người ta không khỏi tưởng tượng đủ điều.
Giang Tĩnh Bạch trước kia từng làm rất nhiều dự án tốt đẹp, cái nào chẳng trở thành tài liệu giảng dạy, vậy nên chú Trần biết rõ cũng không có gì lạ.
Trước đây chú cũng tò mò vì sao Giang Tĩnh Bạch lại về nước, giờ đây nhìn thấy Ngư Hi, chú mới ngẩn người hiểu ra.
Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: "Ngài biết cháu?"
Chú Trần vẫn nở nụ cười hiền hậu: "Vài lần duyên phận mà thôi."
"Sự tích về cô Giang, tôi đã được nghe không ít."
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, cười: "Ngài là tiền bối của nhóm A?"
Chú Trần chỉ nhìn cô, không trả lời.
Ngư Hi ở phòng bếp cách đó không xa nhìn hai người đang nói chuyện, Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn tự nhiên mà từ tốn, sắc mặt nhìn không ra mừng hay giận, nhưng cô biết rõ tâm trạng của Giang Tĩnh Bạch hiện giờ, chắc chắn là không cam lòng.
Chỉ là cô không muốn lãng phí cơ hội cho Giang Tĩnh Bạch, cô ấy nói đúng, về sau không chừng sẽ có việc quan trọng hơn cần giao dịch cùng Carl, hiện giờ cô có quan hệ, có thể tận dụng, vì sao lại muốn bỏ qua.
"Đừng nhìn nữa." Cô Trần trêu chọc: "Chú Trần của cháu không ăn người ta đâu."
Cùng lắm chỉ làm khó dễ một chút.
Dù sao Tiểu Hi trong mắt hai người không khác gì con đẻ, lần đầu tiên "con rể" đến nhà, lại còn để nhờ giúp đỡ, Lão Trần cũng không có khả năng không làm khó dễ.
Ngư Hi bị trêu ghẹo cũng không ngượng ngùng, ngẩng đầu nói: "Chú Trần cũng không ăn được cậu ấy."
"Cậu ấy rất lợi hại."
Giọng điệu tràn đầy tự hào, cô Trần lập tức bật cười: "Ồ, ai nói giúp người ngoài thế này."
"Vẫn là Tiểu Hi cô biết sao?"
Ngư Hi thỏ thẻ: "Đâu phải người ngoài ạ."
Cô Trần nghe đến đây cười tươi hơn: "Ừ ừ ừ, cô nói sai rồi."
Hai người vừa nói chuyện vừa cười, Ngư Hi không nấu cơm, chỉ có thể làm trợ thủ, giúp nhặt rau rửa rau, cô không đeo tạp dề, trên người vẫn là bộ quần áo rộng thùng thình, lúc cúi đầu rửa rau, nước bắn tung tóe lên mặt, cô Trần đứng bên cạnh lập tức làm sạch tay giúp cô lau, Ngư Hi cười với cô Trần, gương mặt chiếu vào cửa sổ phòng bếp.
Bên ngoài, có người đang đứng.
Trợ lý đứng sau Thịnh Nhàn, nhỏ giọng hỏi: "Thịnh tổng, có vào không ạ?"
Vốn dĩ Thịnh Nhàn đến nước A chủ yếu để đàm luận cùng Lão Trần, hẹn buổi tối, nhưng trò chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch đã dùng hết thời gian trống, giờ đây đến sớm, không ngờ lại thấy cảnh này.
Thịnh Nhàn cầm chặt túi xách, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm phía trước.
Ngư Hi làm nũng tươi cười như vậy, Thịnh Nhàn chưa từng nhìn thấy.
Bà hoảng hốt, tựa như đã thật lâu không thấy con gái thoải mái cười trước mặt mình, mỗi lần ăn cơm, con bé đều lạnh lùng hoặc lảng tránh, dăm ba câu nói chuyện không rời khỏi chủ đề công việc, bà có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Ngư Hi, vẫn chỉ là trên phim hoặc trong quảng cáo
Trợ lý đứng sau thấy Thịnh Nhàn nhìn chằm chằm vào phòng bếp, cũng không mở miệng, thức thời im lặng.
Trong nhà là bầu không khí hòa hợp, Ngư Hi cùng cô Trần vui đùa nấu cơm, Giang Tĩnh Bạch và chú Trần tranh chấp trên bàn cờ, không ai nhường ai, thỉnh thoảng có thanh âm cất lên, đều là tiếng cười.
Thịnh Nhàn rũ mắt: "Đi thôi."
"Thịnh tổng." Trợ lý đi theo phía sau, nhìn vẻ mặt lặng yên của bà: "Ngài đừng trách tôi nhiều lời."
"Ngài cũng nên mềm lòng."
"Cô Ngư là con gái của ngài, tính cách cũng giống như ngài, đều không chịu thua, còn tiếp tục, tôi sợ sẽ..."
"Đủ rồi." Thịnh Nhàn ngắt lời trợ lý, hờ hững liếc cô, ánh mắt sắc lạnh, trợ lý cúi đầu.
Hai bóng người rất nhanh rời khỏi khu nhà, gió thổi qua, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Ngư Hi cùng cô Trần nấu cơm xong, đi tìm Giang Tĩnh Bạch, nhìn thấy cô đang cầm một quân cờ, ánh mắt nhìn xuống, Ngư Hi không hiểu đánh cờ, chỉ yên phận ngồi bên cạnh nói: "Xong rồi thì ăn cơm đi."
Giang Tĩnh Bạch quay đầu cười: "Ừa."
Dứt lời liền đặt quân cờ xuống: "Xong rồi ạ."
"Chú Trần."
Chú Trần trước đó vẫn tươi cười, nghe được cô nói liền cúi đầu nhìn bàn cờ, còn một nước là bị chiếu tướng.
Chú thua.
"Tĩnh Bạch à, cháu thế này là không được, không cho tôi thắng, bảo tôi phải giúp cháu thế nào đây?"
Giang Tĩnh Bạch cười: "Chú Trần, nhường chú chính là không tôn trọng chú."
Cô Trần đi đến dịu dàng nói: "Nhìn tưởng không thích nói chuyện, vậy mà miệng lại rất ngọt."
"Ăn cơm ăn cơm."
Cô Trần ra lệnh một tiếng, Ngư Hi kéo Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, hai người ngồi trước bàn, chú Trần lải nhải: "Lát nữa ăn xong chơi thêm một ván."
Lại nghĩ một lúc: "Hai ván."
Cô Trần đẩy chồng: "Ông nghiện rồi hay sao?"
Ngư Hi không để tâm, Giang Tĩnh Bạch có thể làm cô Trần và chú Trần thích mình, cô đương nhiên rất vui mừng.
Lúc ăn cơm, Ngư Hi muốn uống cùng chú Trần, lại bị Giang Tĩnh Bạch nâng ly trước: "Để mình."
Cô nói: "Chú Trần, cháu kính chú."
"Được được." Chú Trần nhìn cô: "Uống hết chúng ta lại đi đánh cờ."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Vâng."
Cô Trần cùng Ngư Hi nhìn hai người mời rượu nhau, không đến một hồi, bữa cơm kết thúc, hai chú cháu lại ngồi bên bàn cờ, vẫn là đánh cờ, nhưng sắc mặt cả hai đều không thả lỏng, chú Trần nói: "Nếu tôi thắng, tôi sẽ giữ lại đề án."
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu cầm quân cờ: "Vâng."
Giang Tĩnh Bạch cùng Ngư Hi rời đi lúc hơn ba giờ chiều, khi về là Ngư Hi lái xe, Giang Tĩnh Bạch ngồi ghế phụ lái, hai người chào cô Trần rồi đi.
Cô Trần đứng trong vườn, nói với người bên cạnh: "Nhàn Nhàn bảo đến, cũng không biết là mấy giờ."
Chú Trần chắp hai tay sau lưng: "Phải đến thì sẽ đến, tránh cũng không tránh được."
Cô Trần nhìn chồng: "Chuyện của hai đứa trẻ, ông định làm thế nào?"
"Còn có thể thế nào?" Chú Thần mạnh mẽ nói: "Chuyện đã đáp ứng, tôi nhất định sẽ làm."
"Tôi chỉ sợ Nhàn Nhàn..."
"Được rồi, đừng nghĩ lung tung suốt ngày."
Chủ đề còn chưa kết thúc, hai người đã thấy một chiếc xe màu bạc chạy đến cửa, tiếp theo, một người phụ nữ cao gầy bước xuống, Thịnh Nhàn cười: "Sao đều đứng ngoài cửa thế này?"
"Đoán được tôi sẽ đến vào lúc này sao?"
Chú Trần cô Trần nhìn nhau, cười: