Đối với chuyện vì sao Cố Hạc lại mời Giang Tĩnh Bạch đến làm khách, thật ra Ngư Hi cũng kinh ngạc, song cô lại nghĩ, trước kia lúc đi học Giang Tĩnh Bạch có tham gia một nhóm lợi ích, trong nhóm này có Cố Hạc, có lẽ quan hệ của bọn họ lúc đó cũng không tệ?
Thành viên nhóm lợi ích kia đều là học sinh giỏi trong trường, thành tích của Ngư Hi lúc đó tất nhiên không có tư cách để vào, mỗi ngày chỉ có thể mỏi mắt mong chờ Giang Tĩnh Bạch từ bên trong đi ra, thỉnh thoảng cũng có thể gặp Cố Hạc, còn sẽ tiện tay đưa ít đồ ăn thức uống cho cậu ta, hy vọng cậu ta có thể quan tâm đến Giang Tĩnh Bạch nhà mình.
Thường xuyên qua lại, quan tâm hay không cô không biết, cuối cùng cậu ta và Hồ Tiểu Tĩnh thường đi cùng mình lại nhìn trúng nhau.
Từ đó, cao trung có thêm một đôi người yêu.
Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch, Cố Hạc hồi đi học chắc là có quan tâm đến tên kia hộ mình rồi đi.
Dù sao Giang Tĩnh Bạch cũng là người không thích tham gia náo nhiệt, nếu không thật sự là bạn tốt, cậu ta cũng sẽ không vừa về nước liền đến làm khách thế này.
Đương nhiên, những điều này đều là Ngư Hi tự suy diễn, lúc ở trên xe cô cũng không hỏi Giang Tĩnh Bạch, vì cô không có lý do để nhúng tay vào việc riêng của bạn bè. Sự bình tĩnh của cô lại làm nổi lên sự không bình tĩnh của hai vị khác, nhất là Hàn Nghi Tư vừa văng nước miếng tung tóe với Giang Tĩnh Bạch.
Hàn Nghi Tư ngọ nguậy một chút, đứng lên từ ghế sô pha, kinh ngạc: "Sao cậu lại đến đây?"
Giọng điệu hừng hực.
Hồ Tiểu Tĩnh cũng đứng lên theo, cô kéo tay Hàn Nghi Tư, nở nụ cười lúng túng lại không thất lễ: "Thật là trùng hợp, không ngờ cậu chính là người bạn mà Cố Hạc nói."
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, còn chưa mở miệng, sau lưng truyền đến giọng nói của một người nam: "Ôi, đều đến rồi.
"Sao không vào."
"Vào đi vào đi, tùy ý ngồi đi."
Ngư Hi nghiêng đầu, nhìn thấy Cố Hạc, còn có người đứng sau cậu ta.
Người này cô biết, là lớp trưởng của mấy người họ, đã từng theo đuổi Giang Tĩnh Bạch, có viết một bài thơ, học theo nhân vật nam chính trên tivi, công khai đưa thư tỏ tình trước mặt mọi người, lại bị ba chữ không có hứng của Giang Tĩnh Bạch đánh lui về.
Đến giờ trong nhóm vẫn thỉnh thoảng có người lôi việc này ra giễu cợt cậu ta.
Ngư Hi nghĩ một hồi, bạn học hôm nọ nói trong nhóm chat là nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch, hơn nữa còn thông báo sẽ chủ động mới cậu ta đến --- chính là lớp trưởng.
Phải, hiện giờ không muốn làm bạn học, mà tìm lối tắt, xuống tay từ chỗ Cố Hạc.
Có thể vận dụng quan hệ là thật sự không để phí chút nào.
Ngư Hi nhìn thấy cậu ta liền nghĩ đến mấy câu trong nhóm chat.
Cậu nha, còn chưa hết hy vọng sao?
Lư Tiểu Vĩ đương nhiên cũng không phải chưa từng hết hy vọng, trên thực tế, sau khi tốt nghiệp cao trung cậu ta đã có bạn gái, đổi qua đổi lại đến mười đầu ngón tay cũng đếm không hết, nhưng làm thế nào thì trong lòng vẫn luôn nhớ thương Giang Tĩnh Bạch.
Nếu không, sao mọi người vẫn luôn nhắc đến ánh trăng sáng và nốt ruồi son đây.
*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) và Chu sa chí (nốt ruồi son) là hai hình ảnh xuất hiện trong tác phẩm "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" (1944) của Trương Ái Linh. Bạch nguyệt quang là mối tình đầu hoàn mỹ nhưng không được ở bên, chu sa chí là người khắc cốt ghi tâm trong lòng, tựa như nốt ruồi son mãi không thể phai mờ. Ánh trăng sáng là người khao khát mà không có được, nốt ruồi son là người có được mà không biết trân trọng.
Nốt ruồi son, cậu ta chưa gặp được, ánh trăng sáng, trước mắt lại có một.
Thực tế, khi gặp lại ở sân bay, ánh trăng này hoàn toàn thắp sáng cậu ta, nếu như Giang Tĩnh Bạch là đóa hoa, vậy trước kia chính là nụ hoa chớm nở, chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn được một vài đường nét bên trong, còn bây giờ là hoàn toàn nở rộ, giơ tay nhấc chân vừa kiêu ngạo vừa mê người.
Khiến người khác khó mà dời ánh mắt khỏi cô.
Lư Tiểu Vĩ chăm chú nhìn Giang Tĩnh Bạch vài giây, mới cười: "Tĩnh Bạch, lần trước tôi nói trong group chat là nhìn thấy cậu trở về, bọn họ đều không tin, cho rằng cậu vẫn còn ở nước ngoài đấy. Nghĩ thế nào lại về nước phát triển?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn về phía Lư Tiểu Vĩ đang nói, môi mỏng khẽ mở: "Muốn về thì về thôi."
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vẫn như trước kia, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để nói tiếp, Lư Tiểu Vĩ bị nghẹn, trong phòng lập tức vang lên tiếng cười khẽ.
Cố Hạc thấy ánh mắt mọi người đều rơi trên người mình, rốt cuộc ý thức được mình là chủ nhà, nói: "Ngồi ngồi ngồi, đều ngồi xuống đi. Các cậu cứ ngồi trước, tôi đi làm đồ ăn."
Còn chưa nói xong đã bị Hồ Tiểu Tĩnh lôi vào phòng bếp.
Cố Hạc bị vặn tai: "Anh bị làm sao thế? Sao Giang Tĩnh Bạch lại đến đây? Còn nói là bạn tốt của anh? Anh với cậu ta quan hệ tốt từ bao giờ đấy?"
Vẻ mặt Hồ Tiểu Tĩnh nói hôm nay anh mà không giải thích được thì đừng hòng ra khỏi đây. Nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch cô đã tức muốn chết, càng tức hơn vì người là do chồng mình mời đến, chẳng qua vừa nãy ngại có người ngoài, cô không thể hỏi ngay, hiện giờ mới xách Cố Hạc vào phòng bếp bắt đầu gây áp lực.
Cố Hạc ngơ ngác: "Vợ à em sao thế? Anh nhớ trước kia em với Tĩnh Bạch, không phải khá thân sao?"
Hồ Tiểu Tĩnh há miệng, sốt sắng cắn răng không nói ra lời.
Trên thực tế, chuyện Giang Tĩnh Bạch cùng Ngư Hi yêu nhau không có mấy người biết rõ. Khi còn ở cao trung, cô cùng Hàn Nghi Tư đều gạt mọi người, sợ người khác biết được sẽ nói với giáo viên, nên họ mới che giấu. Khi ấy học sinh cũng đơn giản ngây thơ, căn bản không nghĩ đến phương diện yêu đương. Ngay cả khi cô và Cố Hạc đã ở bên nhau, cũng chưa bao giờ nói đến chuyện này.
Về sau Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch chia tay, là hai cô để ý đến tâm trạng Ngư Hi, nên không hề nhắc đến tên Giang Tĩnh Bạch. Hồ Tiểu Tĩnh buồn nôn, nhắc đến cái tên này liền không nhịn được phải mắng, nhưng đã mắng thì Cố Hạc chắc chắn sẽ biết vì sao, nên cô mới kiềm chế không chửi, làm ra vẻ không có chuyện gì trước mặt Cố Hạc.
Sau đó, Ngư Hi tiến vào giới giải trí.
Tai tiếng là chuyện có bao nhiêu đáng sợ với cô ấy, đặc biệt đối tượng còn là nữ, vậy nên cô và Hàn Nghi Tư đều rất thức thời giữ kín chuyện này trong lòng.
Ai có thể ngờ.
Giang Tĩnh Bạch còn có mặt mũi trở về.
Hơn nữa còn là chồng mình "dẫn về", Hồ Tiểu Tĩnh tức trợn mắt, chống hông: "Anh nói! Nói xem quan hệ các anh từ bao giờ lại tốt như thế? Không phải cậu ta mới về nước à? Liền tới nhà của chúng ta ăn? Sao nào? Hai người bình thường còn vụng trộm liên lạc đúng không?"
Cố Hạc bị khí thế hổ mẹ dọa sững sờ, bất đắc dĩ cười: "Vợ à, anh vụng trộm liên lạc với cậu ấy lúc nào chứ. Hai ngày trước anh có nói với em là đụng phải người quen nha, chính là Tĩnh Bạch đó."
Hồ Tiểu Tĩnh nghĩ một hồi, hai ngày trước tên này đi tham dự một tiệc rượu, lúc về kể có đụng phải một người quen, là bạn học cao trung trước kia, còn mời người ta nếu rảnh thì đến dùng bữa, lúc ấy cô không nghĩ nhiều, liền thuận miệng đáp ứng, ai biết, người nọ lại là Giang Tĩnh Bạch đây.
Cố Hạc cũng không hiểu rõ vì sao Hồ Tiểu Tĩnh lại khó chịu làm ầm lên, vò đầu hỏi: "Vợ ơi, Tĩnh Bạch làm sao vậy?"
Hồ Tiểu Tĩnh hít sâu, quay đầu nhìn tên kia, hung tợn nói: "Không sao cả. Tôi chính là không muốn cho cậu ta ăn gạo nhà tôi đấy!"
Cố Hạc:...
Hai người thì thầm trong bếp thật lâu chưa đi ra, ngoài phòng khách bốn người mắt to trừng mắt nhỏ. Hàn Nghi Tư kéo tay Ngư Hi ngồi xuống cạnh