Một đêm ngủ ngon, tờ mờ sáng hôm sau Ngư Hi liền tỉnh, nghỉ ngơi đủ, mệt mỏi hôm qua đã bị quét sạch.
Cô đến phòng vệ sinh rửa mặt, phát hiện cửa bị khóa, đợi mấy phút Liễu Ngọc Dao mới từ bên trong đi ra, sắc mặt có chút tiều tụy, quầng thâm dưới mắt hiện rõ ràng.
Ngư Hi nhìn chằm chằm người kia mấy giây, không nói gì, chỉ cúi đầu đi vào phòng vệ sinh.
Lúc ra ngoài, Liễu Ngọc Dao đã không còn ở trong phòng.
Ngư Hi ra ngoài liền bị máy quay tóm gọn, sáng sớm liền phải treo nụ cười lên mặt đến khi ghi hình.
Không khác so với trước đó, vẫn là nội dung mạo hiểm.
Qua ba tập, Ngư Hi cũng xem như quen thuộc với chương trình này, bị đưa ra yêu cầu kỳ lạ cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Mấy người khác cũng giống cô, đã quen thuộc hơn, tất cả không còn kinh ngạc như ở tập một, giờ đây đối mặt với thử thách còn hào hứng tưng bừng, nửa ngày ở chung hôm qua đã giúp bầu không khí khôi phục không ít.
Có thể thấy việc Diêu Thanh một mực lôi kéo Liễu Ngọc Dao tham gia lần này rất có hiệu quả, Liễu Ngọc Dao không phản đối, hòa thành một nhóm với mọi người, mặc dù không sôi nổi như mong đợi, nhưng may mắn là cũng không quá lúng túng.
Ghi hình kết thúc vào khoảng năm giờ, buổi tối Liễu Ngọc Dao phải vội vàng lên máy bay, hôm sau có một lễ trao giải.
Lúc gần kết thúc, Ngư Hi vào phòng vệ sinh liền đụng phải Liễu Ngọc Dao, hai người không nói gì, chuẩn bị lướt qua nhau, không ngờ lại nghe được tiếng nói chuyện từ sau lưng truyền đến.
"Liễu Ngọc Dao sắp dự lễ trao giải Danh Nhã sao?" Giọng nói có chút quen tai, là nhân viên của tổ chương trình chuyên sắp xếp sinh hoạt cho các cô.
Ngư Hi lùi vào trong một chút, bước chân muốn ra ngoài của Liễu Ngọc Dao cũng theo bản năng thu về, đứng lại bên cạnh Ngư Hi.
Tiếng nói chuyện trên hành lang vẫn tiếp tục.
"Vậy hả, trên Weibo không có tin tức sao?"
"Ôi, còn là khách mời đặc biệt, nghe nói vị trí này vốn là của Ngư Hi."
"Ngư Hi?"
"Cậu không biết sao, lúc Ngư Hi được giải đã có tin nói Danh Nhã mời cô ấy, không có gì ngoài ý muốn thì sẽ là khách mời đặc biệt năm nay, ai chẳng biết thành tích nửa năm kia của cô ấy, nhà nào chẳng muốn tranh cướp giành giật."
"Vậy năm nay cô ấy đi nhà nào?"
"Nhà của chính mình đi."
Tiếng nói chuyện xa dần, Ngư Hi mở cửa phòng vệ sinh, tiếng giày cao gót lộp cộp dần dần biến mất trên hành lang dài, phía sau, Liễu Ngọc Dao đi theo liếc nhìn cô.
Trước đây những lần được nghe chính mình đè ép danh tiếng Ngư Hi đều là những lúc cô vui mừng nhất, hiện giờ nghe được lại đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt đơn điệu, thậm chí ngay cả hứng thú châm chọc Ngư Hi cũng không còn, cô lướt qua người Ngư Hi đi về phía bên kia hành lang, Ngư Hi đóng cửa phòng vệ sinh một lần nữa, đi vào trong buồng.
Tuy rằng ghi hình ngay trong thành phố, nhưng lúc về vẫn ngồi xe của tổ chương trình như trước, quản lý của Liễu Ngọc Dao đang đợi ở đài truyền hình, chờ cô xuống xe liền dẫn đi.
Ngư Hi ngồi trên xe, tùy ý xe lắc lư, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì.
Diêu Thanh đang đứng phía trước kể chuyện cười, mọi người cười sang sảng, chỉ có cô tỏ ra hờ hững.
Ánh mắt Liễu Ngọc Dao nhìn Diêu Thanh, lại liếc qua Ngư Hi, bên tai là tiếng cười vui vẻ của mọi người.
Xe dừng lại gần đài truyền hình, Ngư Hi đợi xe của trợ lý tới, đột nhiên nhìn thấy có mấy người đáng ngờ đi về phía này, cô kinh ngạc, chưa kịp nhướng mày đã nghe thấy rất nhiều giọng nói vang lên.
"Bọn họ đến rồi!"
"Xin chào cô Liễu, xin hỏi tin đồn cô và Sở tổng yêu nhau có phải thật không?"
"Cô Liễu, xin hỏi lần trước ở khách sạn cô ở cùng Sở tổng đúng không?"
"Cô Liễu..."
Vậy mà lại có phóng viên ngồi canh ở đây? Thật sự đúng là sắp năm mới, bắt đầu tranh công cướp việc, địa phương nào cũng chen vào.
Diêu Thanh nhìn thấy phóng viên vốn là sững sờ, sau đó bắt chuyện để kéo khoảng cách giữa phóng viên và nghệ sĩ, ở đây không chỉ có Liễu Ngọc Dao mà còn những nghệ sĩ khác, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tổ chương trình bọn họ không thể gánh vác nổi.
Nhưng đám phóng viên này bình thường cứ như ruồi dính người, không thể đuổi đi bằng cách cứng rắn, quan trọng nhất là nơi này không thuộc phạm vi của đài truyền hình, bọn họ đang ở bên ngoài, cô không muốn để họ phỏng vấn cũng chẳng dám nói nặng lời, càng không có khả năng không nể mặt đuổi người, chỉ có thể cười xòa với hai bên mà vòng vo qua lại.
Đáng tiếc, bầu không khí vẫn giằng co.
"Cô Liễu, xin hỏi tin đồn cô và Sở tổng đã sớm ở bên nhau có phải thật không?"
"Cô Liễu, xin hãy nói một câu."
Liễu Ngọc Dao nghe mấy câu hỏi này chỉ mỉm cười, không trả lời, quản lý của cô vừa được thông báo, chưa kịp xuống lầu, xe trợ lý thì bị kẹt ở phía sau, vậy nên xung quanh chỉ có Diêu Thanh và nhân viên của tổ chương trình đang duy trì trật tự.
"Xin nhường một chút." Diêu Thanh tươi cười nói: "Các vị bạn hữu giới truyền thông, đây không phải là dịp để phỏng vấn, xin mọi người giữ yên lặng."
Thế nhưng phóng viên vẫn như ngửi được mùi mèo tanh mà xông đến.
Ngư Hi vốn đang đứng bên cạnh Liễu Ngọc Dao, bị xô đẩy như vậy, cô dịch sang bên cạnh hai bước, vừa đứng vững liền nghe thấy có người gọi mình: "Cô Ngư, nghe nói cô và cô Liễu ở chung phòng khi tham gia chương trình, xin hỏi cô có biết chuyện cô ấy có bạn trai không?"
Một câu khiến bầu không khí ở hiện trường đột nhiên yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú về phía này.
Diêu Thanh vô thức vuốt mồ hôi lạnh, đã ba tập trôi qua, quỷ cũng biết Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao không hợp nhau, tuy rằng bình thường không biểu hiện rõ ràng ở tổ chương trình, nhưng trong lòng mọi người đều biết, sự việc hot search lần trước của Liễu Ngọc Dao, bọn họ còn lo lắng suốt một thời gian, chỉ sợ Ngư Hi sẽ lại xuất hiện quấy nước đục, mãi đến khi dẹp loạn xong, trái tim của bọn họ mới được thả xuống.
Mấy phóng viên này thật sự không cần úp mở, hoặc cũng có thể là cố tình hỏi như vậy, chuyện giữa Liễu Ngọc Dao và Ngư Hi không phải tin mới mẻ gì, người hâm mộ còn có thể tin tưởng hai người có tình cảm chị em, nhưng đám truyền thông thường gặp nghệ sĩ này có ánh mắt rất sắc bén, nhìn một lần là có thể nhận ra manh mối, hỏi như vậy đơn giản chỉ muốn gây rắc rối, với họ, càng rắc rối càng vui, đâu cần cố kỵ người nào.
Ngư Hi không trả lời, tất cả ánh mắt ở hiện trường đều hướng về phía cô, đèn flash nhấp nháy không ngừng, tất cả mọi người đều đang đợi cô cho một câu trả lời thuyết phục.
Phóng viên đã quen với việc hỏi khéo.
Có biết Liễu Ngọc Dao có bạn trai không ư? Biết hay không đều là ngầm thừa nhận cô ấy và Sở Hoài có quan hệ.
Ngư Hi giao thiệp với phóng viên rất sâu, sâu đến mức đã quen với cách làm này của bọn họ, vậy nên cô chỉ nhếch môi khẽ cười, không mở miệng.
Phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Cô Ngư, cô không nói lời nào, là đang ngầm thừa nhận sao?"
"Cô Ngư, nghe nói việc cô khóc tại hiện trường ở tập đầu tiên có liên quan đến cô Liễu?"
Câu hỏi ngày càng càn rỡ, cũng không hề có nguyên tắc, ánh mắt Liễu Ngọc Dao liếc nhìn gã vừa hỏi, đang chuẩn bị mở miệng liền nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Ngư Hi.
"Vị phóng viên này, xin hỏi ngày hôm qua anh dùng cơm bằng tay trái hay tay phải?"
Hiện trường vốn dĩ đã rất yên tĩnh, lời cô nói qua mic lập tức khiến toàn bộ im bặt, ngay cả Liễu Ngọc Dao đang muốn bước lên phía trước cũng dừng lại, đứng về vị trí ban đầu, ánh mắt liếc qua nhìn Ngư Hi, thấy góc nghiêng xinh đẹp của người kia lộ ra vẻ kiêu căng quen thuộc.
Ngư Hi giờ phút này bỗng nhiên trùng khớp với Ngư Hi lần đầu tiên dạy bảo cô ở phim trường.
Cô hoảng hốt vài giây, bên tai nghe được giọng nói của Ngư Hi: "Rất khó trả lời sao?"
Phóng viên bị hỏi sửng sốt, do dự một lát mới trả lời: "Tay phải."
Ngư Hi gật đầu, tiếp tục hỏi: "Hôm nay thì sao?"
Dường như không nhìn ra được cô muốn hỏi gì, nhưng bị tất cả mọi người xung quanh nhìn, phóng viên vò đầu: "Vẫn là tay phải."
Ngư Hi cười: "Có phải cảm thấy hai vấn đề tôi hỏi rất khó hiểu?"
Trên mặt tuy là nụ cười nhạt, song khí thế không hề yếu ớt, cũng không hề hung hăng mạnh bạo, lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, loại kiêu ngạo toát ra từ bên trong này khiến mọi người ở hiện trường đều ngơ ngẩn, phóng viên suy nghĩ một hồi rồi quyết định từ bỏ không tìm hiểu, đi theo nhịp điệu của Ngư Hi, gật đầu: "Đúng vậy."
Nụ cười của Ngư Hi đậm hơn: "Bởi vì hai vấn đề này, căn bản cũng không hề liên quan."
"Hiểu chứ?"
Phóng viên ở hiện trường đều ngạc nhiên, sau đó có người kịp phản ứng cười ra tiếng, người bị hỏi cũng hiểu ý của Ngư Hi, đành vò đầu cười, tiếp đó tiếng cười càng lúc càng lớn hơn, một phóng viên khác đứng bên kia dứt khoát nịnh nọt: "Cô Ngư thật hài hước."
So với mấy cuộc phỏng vấn quy củ trước kia thì thú vị hơn nhiều.
Khi quản lý của Liễu Ngọc Dao đến đón cô, phóng viên vẫn còn vây quanh ở nơi này, anh ta liền đổ mồ hôi lạnh, sợ Liễu Ngọc Dao lại nói điều gì không nên nói hay đắc tội truyền thông, lúc đến gần mới nghe được các phóng viên không giống sói ngoạm thịt như mọi khi, thay vào đó trên mặt mỗi người đều tỏ ra thích thú.
"Cô Ngư, có tiện nói chuyện phát triển