“Tôi quanh quẩn mấy ngày ở vùng đất chết, không thể vào luân hồi, cũng không có cách nào gặp lại vợ con.
Đêm qua trơ mắt nhìn họ chịu uất ức mà lại chẳng thể làm gì.” Người đàn ông nói rồi đỏ cả vành mắt, nhưng có khóc thế nào nước mắt cũng không chảy ra.
Anh ta ngửa đầu nhìn Thẩm Trường An, thình lình quỳ xuống, muốn làm lễ ba quỳ chín lạy.
“Khoan đã!” Thẩm Trường An né sang bên cạnh, “Loại đại lễ quỳ lạy này đừng làm tùy tiện, tôi là một người sống sờ sờ, không chịu nổi loại đại lễ này đâu.”
“Ngài đã giúp tôi đi ra khỏi vùng đất vây hãm linh hồn, thì chính là cha mẹ tái sinh của tôi, tôi nên lấy đại lễ quỳ lạy”
“Anh nói chuyện có vẻ nho nhã ghê nhỉ.” Thẩm Trường An nghe đối phương nghiền ngẫm từng chữ một, cách cửa sổ nói, “Giờ anh cảm ơn cũng cảm ơn rồi, có thể…” có thể cho tôi ngủ tiếp không?
“Chẳng phải đều nói, cao nhân các ngài coi trọng nhất là văn nhã ư.” Người đàn ông hơi xấu hổ, anh ta gãi đầu, “Trước khi tới, tôi đã học thuộc đoạn này hai tiếng đấy.”
Thẩm Trường An: Con ma lần này mơ lịch sự ghê.
Cậu nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của người đàn ông, chợt nhớ ra, tối qua lúc đưa hai mẹ con trở về, cậu thấy được một tấm di ảnh trong nhà họ.
Người đàn ông này… gần như giống y hệt người trên di ảnh.
Tư tưởng của cậu đã giác ngộ cao đến vậy ư? Ngay cả nằm mơ cũng kết hợp với hiện thực, gần gũi thực tế không khoa trương?
Mặc dù… có ma đã là khoa trương lắm rồi.
“Có điều ngài không biết, kể từ một tháng trước tôi chết ngoài ý muốn thì không có cách nào rời khỏi địa điểm tử vong.
Tôi nghĩ rất nhiều cách, nhưng mỗi lần sắp tới nhà, linh hồn sẽ lại không bị khống chế bay trở về.
Mãi tới tối qua, khi tôi đi theo sau ngài, mới lần đầu tiên vào cửa nhà sau khi chết”
Nghĩ tới dáng vẻ quạnh quẽ trong nhà, người đàn ông cúi rạp người với Thẩm Trường An: “Thời gian không còn sớm, tôi muốn trở về báo mộng cho vợ tôi, để cô ấy… để cô ấy về sau sống cho tốt.
Nếu gặp được người đàn ông tử tế thì tái giá, nếu không gặp được cũng đừng để mình chịu tủi, mấy năm nay tôi làm công bên ngoài cũng tích góp được chút tiền, đủ cho mẹ con họ sống mấy năm thoải mái.”
Thẩm Trường An nhìn gương mặt người đàn ông đan xen hai loại cảm xúc thoải mái và không nỡ, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, giật mình cười bảo: “Vậy anh mau đi thôi, trời sắp sáng rồi.”
Trong chuyện ma quái, khi bình minh tới, ma quỷ sẽ đánh mất năng lực của mình, không còn cách nào tạo ra bất cứ ảnh hưởng cho con người.
Cậu phần nào hiểu được tại sao mình lại nằm mơ thấy một người cha đã chết về nhà thăm vợ con.
Có lẽ sâu thẳm trong tim cậu, đã từng trông đợi thế gian có quỷ thần, như thế ba mẹ cậu có thể trở về thăm cậu.
Thế nhưng cậu chờ mãi, từ bảy tuổi chờ đến khi lớn, cũng không chờ được họ trở về, thậm chí rất ít khi mơ thấy họ.
Dần dà cậu hiểu ra rằng, trên đời không có quỷ thần, có chăng chỉ là tưởng niệm của người ở lại với người đã khuất mà thôi.
“Tạm biệt ân nhân.” Người đàn ông kiên trì làm đại lễ ba quỳ chín lạy với Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An né tránh, anh ta liền lạy về phía trong cửa sổ.
Sau khi lạy xong, bóng dáng của anh ta tiêu tan trong đêm tối, không nhìn thấy một chút dấu vết.
Trong phòng ngoài cửa sổ đều yên tĩnh trở lại, Thẩm Trường An vừa mới nằm xuống thì lại nghe thấy cửa sổ bị cái gì đó gõ cốc cốc.
Cậu nhặt một cái gối nện về phía cửa: “Biến, còn làm phiền nữa tôi đánh chết hết.”
Tiếng gõ cửa ngừng lại, nhưng rất nhanh gõ cửa biến thành đập cửa, như thể Thẩm Trường An không mở cửa sổ, chúng sẽ không bỏ qua.
“Má nó chứ.” Thẩm Trường An khó chịu bật dậy từ trên giường, lần này mặc kệ ngoài cửa sổ là quỷ quái gì, cậu đều phải đánh vỡ đầu chó của chúng.
Mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhíu chặt mày.
Ngoài cửa sổ có mấy người mặt trắng xanh chen chen chúc chúc chung quanh, có kẻ mặc đồ hiện đại, cũng có người mặc trường sam (1) vải thế kỷ trước.
Thấy Thẩm Trường An nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác đập cửa của những kẻ này bỗng ngừng lại, lập tức biểu diễn xiếc cho cậu xem.
Một ông lão bẻ cánh tay của mình ra.
Một người phụ nữ xoay gáy ra trước ngực.
Còn có một tên gầy chất chơi hơn, gã vặn đầu của mình xuống, cái đầu phát ra tiếng cười kinh khủng.
Thẩm Trường An nhìn cảnh này mà mặt không đổi sắc, cậu sải bước đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra nhấc tên gầy phát ra tiếng cười khủng bố, làm một cú ném vai quẳng gã xuống đất.
Cái đầu trong tay tên gầy nháy mắt lăn tới góc tường như trái bí đao.
“Cho mi cười quái dị, cho mi bẻ đầu chơi này.” Thẩm Trường An đè tên gầy xuống đánh một trận, cái đầu lăn tới góc tường nhe răng kêu la oa oái, thứ âm thanh này khiến người nghe bực cả mình.
Cậu cúi xuống nhặt đầu lên, đá một phát ra ngoài cửa sổ, quay người tiếp tục đánh tên gầy.
Chờ cậu đánh cho cơ thể tên gầy gần như biến mất mới xoay người nhìn về phía ác quỷ sợ chết khiếp bên ngoài, cao quý lại lạnh lùng: “Lũ con gà chúng bay, hồi tao sáu tuổi đã có thể một mình đánh năm đứa rồi.
Không phải nhắm vào riêng ai đâu, trong mắt tao, tất cả chúng bay đều là rác rưởi hết.”
Nữ quỷ im lặng xoay gáy của mình ra sau.
Ông lão quỷ nhanh chóng lắp lại cánh tay của mình.
Còn lại mấy tên móc mắt, vặt tai, tất cả đều trả bộ phận cơ thể về lại chỗ cũ.
Một con quỷ lưỡi dài run rẩy cơ thể, không kịp rụt lưỡi về, đành phải dùng tay nâng lưỡi cố nhét trở vào trong, khuôn mặt bị đầu lưỡi căng thành quả bí đỏ.
“Rác rưởi!” Thẩm Trường An cười lạnh.
Đám quỷ cùng run rẩy.
Bầu không khí lúc này đang đình trệ, bỗng ngoài cửa sổ dâng lên màn sương dày đặc.
Thẩm Trường An cảm thấy sai sai, vô thức nghiêng đầu sang bên cạnh thì thấy mấy dây leo dài bỗng bay từ bên ngoài vào, điệu bộ trông như muốn vọt tới cổ họng cậu.
Thẩm Trường An vẫn chưa nguôi giận, mơ mà cũng không yên, chút lý trí cuối cùng trong lòng cũng nổ tung.
Cậu duỗi tay túm dây leo xẹt qua trước mặt, kéo mạnh một phát.
Một thứ màu xanh bị kéo tới.
Áo xanh tóc xanh, thế mà là nhóc tóc xanh trong giấc mơ lần trước của cậu.
Thấy công kích của mình bị Thẩm Trường An tùy tiện tránh thoát, thằng nhóc tóc xanh hoảng sợ nhìn Thẩm Trường An.
Tên