Đỗ Trọng Hải đậu xe ngoài cổng tiểu khu, đây là lần đầu tiên ông công khai đi đến trước cổng tiểu khu thần bí này.
Là một người tu hành, ông luôn cảm thấy tiểu khu này tràn ngập cảm giác thần bí, nhưng để không gây ra rắc rối, ông chưa bao giờ tới quá gần chỗ này.
Lúc trước thành lập Bộ Dân chính ở thành phố Ngô Minh là vì cấp trên muốn sắp xếp một vài nhân viên của chính phủ vào nó để giám sát một số vụ việc phi khoa học ở địa phương, tuy ngoài mặt thì bọn họ làm công việc xóa bỏ mê tín phong kiến và tuyên truyền phát minh khoa học.
Ban đầu tiểu khu này cũng nằm trong phạm vi cần bọn họ phải giám sát chặt chẽ, nhưng sau đó nghe tin Thẩm Trường An đã chuyển đến đây ở thì bọn họ liền loại tiểu khu này ra khỏi danh sách giám sát.
Có thế nào thì họ cũng không ngờ được có một vị thần tiên sống trong tiểu khu này.
"Đến nơi rồi." Đỗ Trọng Hải quay đầu nhìn thấy Thẩm Trường An lôi hai hồn ma xuống xe, không khỏi nói, "Nếu chuyện này không gây ra nhiều ồn ào, có lẽ cậu không cần phải chuyển đi."
"Chuyện hôm nay, trừ phi toàn bộ không gian mạng bị phong tỏa, nếu không nhất định sẽ lan truyền mọi ngõ ngách." Thẩm Trường An cười, "Chủ nhiệm Đỗ, ngài đang không nỡ để tôi đi à?"
"Đúng vậy." Đỗ Trọng Hải gật đầu, "Chuyện tôi có một cấp dưới yêu đương với thần tiên này, tôi có thể khoe khoang với các đạo hữu khác cả đời, khi xuống dưới nền đất rồi, nói không chừng còn có thể dựa vào cậu để tạo dựng quan hệ với Diêm Vương và Thành Hoàng, tranh thủ để kiếp sau được đầu thai vào một nơi tốt đẹp đấy."
Thẩm Trường An ngẩn người, ngay sau đó nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới vấn đề này, vậy để sau này tôi giúp chú nói thêm vài câu tốt đẹp ở trước mặt Thành Hoàng, được không?"
"Vậy thì tôi cảm ơn cậu nhiều lắm." Đỗ Trọng Hải cười mắng cậu hai câu, quay đầu lại phát hiện một người đàn ông đẹp trai mặc áo len màu nhạt đang đứng sau cổng tiểu khu, "Bạn trai cậu tới đón cậu về nhà kìa."
Thẩm Trường An thấy Đạo Niên đang đợi mình liền kéo theo hồn ma chạy ngay qua đó, hai hồn ma không ngừng va chạm cọ xát nhau, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Thấy cảnh này, Đỗ Trọng Hải yên lặng lau mặt, gật đầu với Đạo Niên rồi thức thời rời đi.
"Sao em lại mang hai thứ này về?" Đạo Niên thấy Thẩm Trường An bổ nhào lên người mình liền nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy cậu, tiện thể đá bay hai hồn ma với vẻ mặt ghét bỏ.
"Chủ nhiệm Đỗ cầm có chút bất tiện." Thẩm Trường An thấy hai hồn ma bị Đạo Niên đá đến bên cạnh cửa phòng bảo vệ như trái banh, "Hay là tạm thời cột hai tên này vào cửa đi?"
"Loại hồn ma vừa dơ vừa đen này, cột vào cửa cũng sẽ làm bẩn nó." Đạo Niên đặt Thẩm Trường An trên mặt đất, "Hay là trực tiếp làm cho chúng hồn phi phách tán luôn đi?"
Thẩm Trường An cau mày suy nghĩ về tính khả thi.
Cửa phòng bảo vệ mở ra, một bảo vệ đi ra nhìn thấy hai con ma nằm dưới chân liền tiện tay nhặt lên, vừa ngẩng đầu thì thấy Thẩm Trường An và Đạo Niên đứng ở cách đó không xa, liền cung kính hỏi: "Hai vị đại nhân, nên xử lý thứ này như thế nào?"
"Cậu xem rồi làm, dọn dẹp chúng qua một bên, lát nữa gọi quỷ sai tới." Đạo Niên nói xong lại quay sang nói với Trường An, "Đi thôi, trở về ăn cơm."
"Bảo vệ......" Thấy bảo vệ cũng có thể nhìn thấy ma, Thẩm Trường An đột nhiên hiểu hóa ra ngay cả bảo vệ của tiểu khu cũng không phải con người, mất công khi đó cậu còn để Đạo Niên giả làm cún, sợ mình bị coi thành ăn trộm gấu trúc mà bị bắt.
Nghĩ vậy, Thẩm Trường An đưa tay vỗ thật mạnh vào lưng Đạo Niên: "Vậy mà anh không nói cho em biết sớm, hại em bị mất mặt trước mặt bảo vệ."
"Không sao, bọn họ không dám chê cười em đâu." Đạo Niên rất bình tĩnh nói, "Không mất mặt."
Thẩm Trường An: "......"
"Anh nói không có thì không có hả? Người ta lén lút cười nhạo sau lưng, anh cũng đâu biết được."
"Chỉ cần anh muốn biết thì không có việc gì là anh không biết."
"Nhưng khi người đàn ông áo xám đó đưa em đến vạch trần thân phận thật sự của anh, anh cũng đâu có biết." Thẩm Trường An không chút lưu tình dìm bạn trai xuống.
Nét mặt Đạo Niên trông nghiêm túc hơn: "Bởi vì hắn không thuộc phạm vi quản lý của luật trời."
"Vậy......!Ông ta là gì?"
Đạo Niên nghĩ nghĩ: "Có lẽ là quái vật hình thành từ tàn niệm còn sót lại của Đại Đạo và sự oán hận trên thế gian."
"Sao ông ta cứ muốn gây chuyện với chúng ta vậy?" Thẩm Trường An nắm tay Đạo Niên đi về phía biệt thự nơi hai người ở, "Vừa nhìn thôi đã thấy giống pháo hôi cầm kịch bản của vai ác rồi."
Đạo Niên: "Anh không biết."
"Kỳ thật, tên phản diện này rất có đầu óc đấy chứ, biết lợi dụng nhân loại để đối phó với em." Thẩm Trường An cười tủm tỉm nói, "Nếu chúng ta không phải người yêu, một vài thủ đoạn nhỏ của ông ta có thể sẽ mang đến phiền toái cho em đấy."
"Tiếc thay, tiếc thay." Thẩm Trường An đắc ý nâng cằm, "Sức hấp dẫn của em quá lớn, dẫn tới ông trời phải khom lưng, từ đây về sau em cũng là người có chống lưng."
Nhìn dáng vẻ nhỏ khoe khoang của Thẩm Trường An, Đạo Niên không nhịn được cười: "Đúng vậy, sức hấp dẫn của em lớn đến mức ngay cả ông trời cũng bị xúc động."
Thẩm Trường An cười hì hì, thừa dịp Đạo Niên không chú ý liền nhảy lên lưng y: "Bây giờ em còn là người đàn ông đang cưỡi trên lưng ông trời nữa đó."
"Em cũng đã chạy lên người ông trời rồi, ông trời cũng chỉ có thể nhận lấy em, người đàn ông có sức hấp dẫn bắn ra bốn phía này, kẻo em đi gây họa cho người khác." Đạo Niên sợ cậu té, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy mông cậu, "Em dựa vào lưng anh cho cẩn thận, đừng ngọ nguậy, lỡ ngã xuống đất thì đừng trách ông trời không giúp em."
Thẩm Trường An: "......"
__ __ __
Trong địa phủ, Bạch Vô Thường thấy Hắc Vô Thường cứ bồn chồn, dáng vẻ như có điều muốn nói lại không dám nói, không thể nhịn được nữa, hắn nói: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy, lúc nãy vừa đến thế giới con người một chuyến, về xong cái trở thành thế này luôn?"
Hắc Vô Thường nghẹn ở trong lòng đến mức khó chịu: "Anh biết chuyện lớn như vậy mà cũng không khiếp sợ chút nào luôn à?"
Bạch Vô Thường: ?
Chỉ là người sống vận dụng tư hình với hồn ma mà thôi, cũng không phải là chưa từng gặp được chuyện như vậy, có gì phải khiếp sợ đâu chứ?
Thấy Bạch Vô Thường vẫn bình tĩnh như vậy, Hắc Vô Thường không thể nhịn được nữa nói: "Nhân loại kia cùng Thiên Đạo đại nhân ở bên nhau, mà Thiên Đạo đại nhân còn khuất phục dưới cậu ta nữa, anh không thấy bất ngờ gì hết à?"
"Gì chứ, Thiên Đạo đại nhân ở dưới cậu ta á?!" Bạch Vô Thường, "Chuyện này là không có khả năng!"
"Anh không biết sao?" Hắc Vô Thường thấy Bạch Vô Thường phản ứng như vậy, "Vậy vừa rồi anh đáp lại chuyện gì vậy?"
"Không phải ý của cậu là Thẩm Trường An sử dụng tư hình với hồn ma sao?"
"Tôi đang nói đến việc Thẩm Trường An đè......!Hả gì cơ." Hắc Vô Thường rốt cuộc không dám nói ra hai chữ Thiên Đạo, hiện tại hắn có chút hối hận, nếu sớm biết Bạch Vô Thường không biết việc này, thì hắn không nên nói ra, lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì rắc rối lớn rồi.
"Tôi chỉ nói cho một mình anh biết việc này thôi đó, anh đừng nói ra ngoài." Chuyện đã đến nước này rồi, có hối hận hơn cũng không còn kịp nữa, Hắc Vô Thường đành phải dặn dò Bạch Vô Thường mãi, "Làm ơn làm phước đừng có nói ra ngoài nha."
"Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không nói bậy." Bạch Vô Thường nói xong những lời này liền cảm nhận được có yêu linh ở thế giới con người đang triệu hoán mình, liền nói, "Có yêu đang triệu hoán tôi, tôi đi rồi về nhanh thôi."
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Bạch Vô Thường, trong lòng Hắc Vô Thường có chút không yên ổn, chắc là Tạ Tất An nói thì sẽ giữ lời thôi?
Bạch Vô Thường tìm thấy yêu linh triệu hoán hắn, cũng phát hiện đây là cổng phủ thần của Thiên Đạo đại nhân, vội thu liễm quỷ khí trên người, hỏi yêu linh triệu hoán mình: "Xin hỏi đạo hữu tìm tôi có chuyện gì?"
Yêu quái có thể trông cửa cho Thiên Đạo đại nhân, chắc chắn không phải một yêu quái đơn giản.
"Chào Bạch Vô Thường đại nhân." Bảo vệ giao hai con ma bị đánh đến mức cũng chẳng ra hình ma cho Bạch Vô Thường, "Hai hồn ma làm nhiều việc ác này là do Thẩm tiên sinh mang về, tôi nghĩ rằng cái loại ma quỷ này nên được đưa đến địa phủ để chịu phạt, cho nên đã làm phiền ngài đến đây một chuyến."
"Tôi cũng đang muốn đi bắt bọn họ đây, cảm ơn Thẩm tiên sinh đã chúng giúp tôi." Bạch Vô Thường không nói hai lời, há mồm khen ngợi Thẩm Trường An trước rồi nói tiếp.
Những năm gần đây, Thiên Đạo đại nhân gần như đã cắt đứt liên lạc với địa phủ, giờ vất vả lắm mới liên lạc lại chút đỉnh nên sao hắn bỏ qua cơ hội tốt này được.
"Khách sáo rồi." Bảo vệ nhìn hai con ma nhát gan sợ sệt này, nói nhỏ, "Tôi thấy dường như Thẩm tiên sinh có vẻ vô cùng chán ghét hai con ma này."
Có một số điều không cần phải nói quá rõ ràng.
Bạch Vô Thường lập tức nghiêm túc nói: "Cái đám xấu xa này, đừng nói là Thẩm tiên sinh chán ghét, ngay cả những quỷ sai như chúng tôi cũng cực kỳ chán ghét chúng, nên nhất định sẽ trừng trị chúng thật nặng để an ủi những người vô tội đã bị chúng làm tổn thương."
Bảo vệ cười: "Bạch Vô Thường đại nhân đúng là chính trực rõ ràng."
Anh Cẩu bị tra tấn đến mức toàn thân trên dưới đều đau: "......"
Lúc còn sống, gã bị Thẩm Trường An tra tấn, sau khi chết, lại tiếp tục bị tra tấn vì mối quan hệ của Thẩm Trường An, đây đến tột cùng là một đối thủ đáng sợ đến cỡ nào chứ?
Nếu biết chuyện này sớm hơn thì thà rằng chết trong chiến dịch truy quét tội phạm của cảnh sát vào năm ngoái, chứ đâu giống như bây giờ, đã chết một cách ấm ức rồi, sau khi chết còn bi thảm hơn vạn phần.
"Tôi sai rồi, tôi nguyện ý chuộc tội......" Khi anh Cẩu bị Bạch Vô Thường đưa vào địa ngục, nhìn thấy bọn ma quỷ bị rút lưỡi, bị luộc, bị chiên, bị cắt bằng dao và bị lửa thiêu, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng, anh Cẩu đã liên tục xin tha.
Nhưng sao Bạch Vô Thường có thể giảm miễn tội nghiệt của gã chỉ vì vài câu xin tha đó của gã chứ? Hắn kéo hai hồn ma đi một mạch đến trước mặt phán quan, thì thầm vào tai ông vài câu, phán quan liền đưa bọn chúng xuống mười tám tầng địa ngục chịu cực hình.
"A!" Ngay khi linh hồn gã rơi vào núi lửa, gã đã lập tức đau đớn kêu thành tiếng, nhưng còn có rất nhiều ma quỷ kêu gào đau đớn giống như gã, vì vậy tiếng gào của gã cũng nhanh chóng bị át đi.
Sau khi xét xử hai đại ác nhân, phán quan thở dài buông bút phán quan của mình, nói với Bạch Vô Thường: "Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi như vậy, đã hai lần đích thân áp giải linh hồn của ác nhân đến rồi đấy."
Hắc Bạch Vô Thường là