Lần cuối cùng Trương đại gia nhìn thấy Thẩm Trường An là khi ông đã 109 tuổi, ông nằm trên giường bệnh, trong phòng chật ních đồ tử đồ tôn.
Đạo gia chủ trương Đạo là thuận theo lẽ tự nhiên, sống chết có số đã được định sẵn từ trước, cho nên khi ông hấp hối, tuy rằng các đồ tử đồ tôn đau buồn nhưng vẫn không đến mức mất bình tĩnh.
Những năm qua, ông đã làm không ít chuyện, tuy không thể gọi là thánh nhân nhưng ít nhất cũng không thẹn với lương tâm.
Huống chi Thẩm Trường An cũng đã từng nói rằng sẽ giúp đỡ ông nói những điều tốt đẹp trước mặt Diêm La Vương, ông cũng coi như là người có quan hệ rồi.
Cũng không biết Thẩm Trường An còn nhớ chuyện này không nữa, vì mặc dù ông đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn còn nhớ rất rõ chuyện này đấy.
Một đồ tôn thấy hai mắt sư tổ dán chặt vào cửa, tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Sư tổ, ngài đang muốn gặp ai sao?"
Trương đại gia chớp mắt, đã rất nhiều năm rồi ông không gặp Thẩm Trường An, tuy rằng năm nào cậu cũng gửi đồ cho ông.
Bên ngoài đều nói ông là cao nhân đã đắc đạo cho nên mới sống thọ như vậy, nhưng ông nghi rằng do mình ăn những thứ Thẩm Trường An gửi đến cho nên mới có thể sống đến một số tuổi lớn như thế này.
Không thể không nói rằng những thứ mà Thẩm Trường An gửi đến đó thật sự là rất ngon.
Nghĩ đến việc sau khi đầu thai chuyển thế, mình sẽ không thể gặp gỡ và quen biết với Thẩm Trường An, cũng không thể ăn những thứ mà cậu tặng, ông cảm thấy tiếc nuối cực kỳ.
Đồ tử đồ tôn không khóc, nhưng hồn ma trạch nam đã đi theo ông vài thập niên thì lại khóc hù hụ, giống như một cái ống thổi bị gãy vậy.
Tiểu quỷ này có thể đừng khóc hay không, ông cũng sắp chết rồi đấy, xin hãy im lặng giùm!
Bệnh viện là nơi có thể dễ dàng nhìn thấy trăm ngàn sắc thái ở thế giới con người nhất, khắp mọi nơi đều có người bệnh bị các căn bệnh hành hạ đến mức không còn nhìn thấy nụ cười trên môi, cùng với những y tá với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Thẩm Trường An bước vào cửa bệnh viện, vừa vặn gặp được một nhóm trẻ mẫu giáo đến khám sức khoẻ, mấy bạn nhỏ này nắm lấy góc áo của các bạn phía trước, xếp hàng hô khẩu hiệu đi vào bên trong làm cho bệnh viện có thêm chút sức sống.
Sau khi nhóm trẻ con nói chuyện ríu ra ríu rít như một đàn vịt con này đi qua, Thẩm Trường An đã đối diện với một cặp vợ chồng trẻ.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, còn người phụ nữ thì có làn da trắng ngần, hai người đi sát bên nhau, bụng của người phụ nữ hơi phình ra, bởi vì nơi đó đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ đáng yêu.
Ánh mắt Thẩm Trường An quét qua khuôn mặt của hai người, cười nói: "Đứa trẻ trong bụng cô nhất định sẽ rất ngoan và rất khỏe mạnh."
Vợ chồng hai người dường như không ngờ rằng một người lạ mà họ gặp được trên đường lại đột nhiên nói một câu như vậy.
Nhưng dù là người xa lạ thì lời nói mang theo sự chúc phúc này vẫn làm cho bọn họ rất vui, hai vợ chồng đã cười nói cảm ơn cậu.
"Không cần cảm ơn đâu, nên mà." Thẩm Trường An mỉm cười đi qua hai người họ.
"Chờ đã." Thấy Thẩm Trường An rời đi, người phụ nữ không nhịn được đã ngăn cậu lại, "Nhìn cậu có hơi quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó không?"
Nhìn sơ thì có vẻ người thanh niên này nhỏ hơn họ vài tuổi, lớn lên lại đẹp trai như vậy, nếu trước đây bọn họ đã nhìn thấy cậu thì hẳn phải có ấn tượng mới đúng, thế mà cô lại không thể nhớ ra đã từng gặp được ở đâu, nhưng rồi cũng không hiểu sao lại cảm thấy cậu rất quen thuộc và thậm chí là còn có cảm giác gần gũi.
"Có lẽ là đã từng gặp nhau ở kiếp trước." Thẩm Trường An dừng bước, quay đầu nhìn hai người họ, ánh mắt đầy dịu dàng, "Cho nên mới gặp mặt thôi đã cảm thấy thân thiết rồi."
Người phụ nữ bị lời nói của cậu chọc cười: "Có lẽ vậy."
Người đàn ông thấy sắc mặt cậu hồng hào không giống dáng vẻ bị bệnh: "Cậu đi thăm bệnh sao?"
Thẩm Trường An gật đầu: "Đi gặp lại một người bạn cũ lần cuối."
Sắc mặt người đàn ông trở nên hơi nặng nề: "Xin nén bi thương."
Thẩm Trường An chậm rãi lắc đầu, không nhắc tới chuyện này nữa, ngược lại nói: "Để tôi tặng ba lời chúc cho gia đình ba người nha."
Hai vợ chồng còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe người thanh niên nói nhanh.
"Điều đầu tiên, xin chúc hai người yêu thương nhau đến khi bạc đầu, tu được duyên vợ chồng trong nhiều kiếp.
Điều thứ hai, chúc hai người luôn khoẻ mạnh hạnh phúc trong mỗi kiếp.
Điều thứ ba......" Thẩm Trường An nhìn bụng của người phụ nữ, "Điều thứ ba xin chúc hai người sống thọ không lo âu."
"Cậu......" Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn Thẩm Trường An, cảm giác thân quen càng lúc càng trở nên nồng đậm trong lòng.
"Tôi phải đi rồi." Thẩm Trường An cười, "Tạm biệt."
"Tạm biệt......" Bọn họ nhìn bóng lưng của người thanh niên, mãi đến khi cậu đã biến mất ở cửa bệnh viện, họ cũng không muốn thu hồi ánh mắt của mình.
Họ cứ cảm thấy, có thể nhìn cậu thêm một cái cũng tốt.
Đám đồ tử đồ tôn thấy dù sắc mặt của sư tổ càng lúc càng kém, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa không muốn thu hồi, tất cả đều đoán được ông đang chờ đợi ai đó, song lại không biết đến tột cùng là ông đang đợi người nào.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Một người thanh niên dáng người cao ráo mở cửa, không nhanh không chậm bước vào, "Vừa rồi gặp được hai người bạn cũ ở dưới lầu, nên đã chậm trễ trong chốc lát."
Đám đồ tử đồ tôn nhìn người thanh niên này, rồi nhìn về phía sư tổ, phát hiện trên mặt ông hiện lên ý cười, họ không khỏi có chút kinh ngạc, hóa ra sư tổ đang chờ người thanh niên này.
"Cậu đến rồi à?" Giọng của Trương đại gia rất khàn và cũng rất yếu ớt, ông thở hổn hển nói, "Xem ra mấy năm nay y đối xử rất tốt với cậu."
Người phàm và thần tiên ở bên nhau thì khó khăn lớn nhất không phải người và tiên có sự khác biệt, mà là thần tiên có thể trẻ mãi không già, trong khi tuổi thọ của người phàm thì lại quá ngắn.
Thế nhưng sau nhiều năm như thế, dáng vẻ của Thẩm Trường An lại vẫn như lúc trước, như thể thời gian không trôi qua người cậu vậy.
Thẩm Trường An cười cười, đi đến bên giường bệnh đứng yên: "Cháu đến đón ông đi đấy."
Trương đại gia: "Cậu đang muốn cướp công việc của quỷ sai à?"
"Tại cũng không có cách nào mà, ai biểu bạn trai của cháu là......!Thần tiên làm gì, dù sao bọn họ cũng phải nể mặt cháu vài phần." Thẩm Trường An quay đầu nhìn già trẻ lớn bé đang mang theo vẻ mặt bịn rịn lưu luyến trong phòng bệnh, "Ông còn có điều gì muốn dặn dò không? Có cháu mở cửa sau cho ông rồi, ông cứ thong thả mà nói ra di ngôn của mình."
Thẩm Trường An vươn ngón tay ra vuốt nhẹ lên trán Trương đại gia, sắc mặt của Trương đại gia dần trở nên tốt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đám đồ tử đồ tôn nghe thấy đoạn đối thoại này đều cảm thấy Thẩm Trường An có chút kỳ quái, người sống sao có thể đón âm linh đi giống như quỷ sai được?
"Chuyện cần dặn dò thì cũng dặn dò hết rồi." Trương đại gia lấy lại sức lực, ngồi dậy nhìn về phía đám đồ tử đồ tôn, "Chuyện ở trần gian, kết thúc ở trần gian.
Sau khi tôi đi, tôi không thể giữ gìn trên dưới tông môn được nữa, mấy cô cậu phải nỗ lực hướng về phía trước, không được làm mất thanh danh của môn phái chúng