Đạo Niên vô cảm nhìn Lưu Mao, tuy bình thường anh cũng không có biểu cảm gì, nhưng giờ phút này gương mặt không cảm xúc cực kỳ lạnh lẽo.
Có lẽ đấy chính là sự khác biệt giữa âm mười độ và âm năm mươi độ.
“Chúng ta có vào lại không ạ?” Lưu Mao cảm thấy mình phải nói gì đó, bằng không tâm trạng của tiên sinh sẽ càng tồi tệ hơn.
“Quay về xe.” Đạo Niên duỗi tay sờ cửa, ngón tay thon dài trắng ngần xuyên qua mặt ngoài của cửa.
Đây nào phải cánh cửa gì, rõ ràng là kết giới che giấu uế khí và tà ác.
Sương dày khắp ngọn núi này bị uế khí hấp dẫn mà tới, lượn lờ không tan, trở thành ma cọp vồ (1) nối giáo cho giặc.
“Chúng ta không ở lại giúp cậu Thẩm ạ?”
“Giúp ai?” Đạo Niên cụp mắt, “Ta thấy cậu ta khỏe lắm.” Nói xong, ngón trỏ của anh chấm một cái lên cửa, “Nếu chúng làm điều ác ở Nhân Gian giới, vậy thì xử lý theo quy củ của Nhân Gian giới.”
Lưu Mao: Được rồi, dù sao cũng chẳng có ai chọc nổi vào ngài, ngài quyết.
Bên trong cửa, Thẩm Trường An ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại ở sảnh, dáng vẻ giận dữ chưa nguôi.
Cậu lục lọi trên người, lấy di động ra, nhìn về phía quản lý sảnh cách xa mình mấy bước: “Sơn trang này của các anh trang trí đặc sắc thật đấy, tín hiệu trên núi thế nào, tôi muốn gọi điện cho bạn, buổi trưa không về ăn cơm.”
Nói xong, cậu bắt đầu mở giao diện gọi điện, tìm số của Đạo Niên.
Bất kể thế nào, cậu phải đảm bảo Đạo Niên an toàn sau khi đi ra ngoài.
Nhỡ mấy phần tử ngoài vòng pháp luật này bắt Đạo Niên và Lưu Mao lại làm con tin, vậy thì rắc rối.
Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Trường An không chờ Đạo Niên mở miệng đã nói ngay: “Mày à, trưa nay khỏi chờ cơm tao nhé, tao đang ở Sơn Tuyền Cốc, bên này có cái sơn trang được phết, lần sau tao dẫn tụi mày tới.”
Quản lý sảnh nghe thấy câu này, vẻ mặt mỉm cười hơi cứng ngắc.
Các du khách từ đầu tới cuối đều không dám nói chuyện, nhìn Thẩm Trường An cầm điện thoại tán phét với bạn.
Thậm chí còn có người không kìm được lấy điện thoại của mình nhìn mấy lần, họ không bị hoa mắt, điện thoại thật sự không có tín hiệu.
Cái cậu chàng đột nhiên xông vào đây rốt cuộc là ai, vì sao có thể gọi được điện thoại trong sơn trang này.
Bọn họ muốn nói với người thanh niên này, mau cứu họ, tất cả nhân viên của sơn trang này đều là ma quỷ.
Nhưng còn chưa há miệng đã có nhân viên mặt mày trắng bệch, giữ nguyên khuôn mặt cứng đờ tươi cười nhìn họ.
Đáng sợ hơn là sau khi chàng trai này ngồi xuống ghế sô pha, yết hầu của họ như bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không phát ra được tiếng nào.
“Nhiều người thế này ngồi xổm trên đất làm gì vậy?” Thẩm Trường An cúp điện thoại, như thể bấy giờ mới chú ý tới nhóm du khách túm tụm lại.
Những du khách này có nam có nữ, ước chừng khoảng hai mươi người, không có trẻ con.
“Bọn họ tới lấy cảnh, nghe bảo là muốn quay một bộ phim mạng thần quái kỳ bí.” Tầm mắt của quản lý sảnh đảo qua đám người, “Trước khi ngài đến, bọn họ đang diễn tập cảnh gặp ma, cảm xúc còn chưa đi.”
“Thì ra là vậy.” Thẩm Trường An thấy trong nhóm du khách có mấy người cứng đờ gật đầu.
Mà những người đi cùng thấy mấy người đó làm thế, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Các du khách tưởng Thẩm Trường An còn nói thêm gì nữa, nào ngờ đối phương lại không có hứng thú dời mắt, hiển nhiên tin tưởng lời giải thích của ác quỷ.
Bọn họ im lặng hò hét trong lòng, anh đẹp trai ơi, anh tỉnh lại đi, kẻ nói chuyện với anh không phải là người đâu!!
“Nghe nói có khách quý tới, khách sạn nhỏ vô cùng vinh hạnh.” Giọng nữ dịu dàng êm ái vang lên.
Thẩm Trường An ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ búi tóc, mặc áo váy (2) cuối đời Thanh, thướt tha đi xuống từ trên cầu thang xoắn.
Chiếc áo váy cô mặc rất dài, che khuất mu bàn chân, khiến Thẩm Trường An có ảo giác cô bay từ trên tầng xuống.
Chờ cô tới gần, Thẩm Trường An thấy rõ dung mạo của cô.
Lông mày dài mảnh, đôi môi đỏ thắm, đeo đủ loại đá quý, trên gương mặt tái nhợt mang theo nụ cười dịu dàng, quả thực chính là phiên bản phu nhân quý tộc thế kỷ trước.
Sơn trang này, từ bà chủ tới nhân viên đều là kẻ cuồng văn hóa phục sức cuối đời Thanh hả? Cơ mà cái loại người đến cả xe điện xe máy còn chẳng có như cậu đây thì là khách quý cái nỗi gì?
Có câu nói rất hay thế này, khi không tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp.
Gọi cái loại nghèo mạt rệp như cậu là khách quý, vậy chắc chắn là trong lòng có chuyện mờ ám.
“Bà chủ khách sáo rồi, chẳng qua là hôm nay tôi đột nhiên có hứng, muốn tới đây ngâm nước suối thôi.” Thẩm Trường An nở nụ cười cực hòa nhã với bà chủ, “Tiếc cái là hệ thống làm nóng của khách sạn lại có vấn đề.”
“Ra là vậy.” Bà chủ có một đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp, cô giận tái mặt trách móc quản lý sảnh: “Khách có yêu cầu, là nhân viên thì phải cố hết sức mà làm, hệ thống làm nóng hỏng thì đi sửa, hiểu chưa?”
“Vâng.” Quản lý sảnh dường như cực kỳ sợ bà chủ xinh đẹp này, không có cả can đảm đối mặt với cô.
“Chị giỏi ghê, vậy mà có thể quản lý được nhiều nhân viên đến ngoan ngoãn như vậy.” Thẩm Trường An nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, trên mặt lộ vẻ mê mẩn.
“Thế đạo khó khăn, là đàn bà con gái nếu như không có năng lực, thì sao mà… sống sót được?” Bà chủ xinh đẹp gỡ chiếc khăn tay giắt ở khuy vải (3), dáng vẻ cực kỳ đáng thương, “Sau khi chồng qua đời, tôi vẫn luôn ở trong sơn trang này, chờ vị khách hữu duyên tới cửa, chẳng mong kiếm nhiều tiền, chỉ cầu cố gắng sống sót.”
“Chị xinh đẹp tuyệt trần thế này, đã bao giờ nghĩ tới việc kinh doanh cái khác chưa?” Thẩm Trường An hơi cúi người, cười khẽ với cô.
Các du khách ngồi ở bên run bần bật nhìn cảnh này, đời chẳng còn gì để mà luyến tiếc nữa, như thể đang chứng kiến một tên đần tự động tìm chết.
Chỉ có người thanh niên đứng đằng trước cầu xin người đẹp sườn xám lúc đầu, vẻ mặt là lạ.
“Kinh doanh cái gì cũng khó, tôi cũng chỉ biết kinh doanh sơn trang thôi.” Người phụ nữ xinh đẹp ngượng ngùng mang theo e sợ nhìn Thẩm Trường An, “Nhưng nếu quý khách bằng lòng giúp tôi một chuyện, có lẽ tôi có thể thoát khỏi sơn trang này, sống một cuộc đời khác.”
Ánh mắt Thẩm Trường An càng thêm si dại: “Chị à, tôi giúp được gì cho chị đây?”
“Tôi không đòi hỏi nhiều.” Người phụ nữ xinh đẹp cong khóe môi đỏ thắm, “Chỉ xin quý khách có thể cổ vũ tôi, chúc tôi thoát khỏi bể khổ, vậy là đủ rồi.”
“Tất nhiên…” Điện thoại di động đổ chuông, Thẩm Trường An cười áy náy với người phụ nữ xinh đẹp, đứng dậy ấn nghe, xoay người đi tới cửa chính, mở cửa ra ngoài nghe điện, “Mày hả, tao đã bảo là trưa không ăn cơm rồi mà.”
“Tao đang ở sơn trang trên Sơn Tuyền Cốc, nói chuyện phiếm với bà chủ xinh đẹp, không có việc gì thì đừng làm phiền tao.” Nói tới đây, Thẩm Trường An quay đầu nhìn vào trong sảnh cười với bà chủ.
“Rồi rồi rồi, hơn mười phút, tự mày quyết định là được, quán cơm đấy cũng đâu có khó tìm.” Vẻ mặt của Thẩm Trường An hơi mất kiên nhẫn, “Tao gửi địa chỉ quán đó cho mày, cứ báo tên tao, ông chủ sẽ bớt cho mày hai mươi phần trăm.”
Cúp máy, Thẩm Trường An ấn mấy cái trên điện thoại, quay trở lại sảnh nói với bà chủ, “Tôi có thằng bạn đáng ghét cực luôn, chả bao giờ nhớ nổi đường, đến ăn một bữa cơm thôi cũng không tìm được chỗ ngồi.”
Bà chủ mỉm cười, đứng dậy tự rót một chén trà cho Thẩm Trường An, bưng tới trước mặt cậu: “Mời quý khách uống trà.”
“Cảm