Nghe bảo hết tuần Thẩm Trường An sẽ đi làm bình thường trở lại, người làm bên cạnh Đạo Niên nhao nhao mở miệng giữ cậu.
Thái độ nhiệt tình ấy chỉ mong Thẩm Trường An từ nay về sau ở lại đây đừng đi nữa.
“Cậu Thẩm, ở đây nhiều phòng, hoàn cảnh và không khí tốt thế này, còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà cậu thích, hay là cậu ở lại thêm ít hôm nữa nhé?” Lưu Mao liệt kê lợi ích của việc ở đây cho Thẩm Trường An, chỉ kém trực tiếp duỗi tay giữ cậu ở nguyên tại chỗ.
“Anh Lưu à, lần sau tôi lại tới, dù gì chúng ta cũng ở cùng một thành phố, cũng không xa.” Lúc tới, hai tay Thẩm Trường An trống trơn, khi đi lại có thêm mấy bộ quần áo, còn có cả túi rau quả thịt thà to bự.
Hành vi này của cậu chính là tống tiền tiêu chuẩn.
“Xa thì không xa, nhưng cậu đi rồi, tiên sinh chắc chắn sẽ không nỡ”
“Ngày nào tôi và Đạo Niên cũng liên lạc, cuối tuần tôi sẽ tới tìm anh ấy chơi.” Thẩm Trường An nói xong câu đó thì ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Niên im lặng không nói ở trên hành lang tầng hai, “Đạo Niên nhỉ?”
Đạo Niên nhìn cậu chằm chằm mấy giây: “Lên đây.”
Thẩm Trường An bước nhanh lên tầng, ngồi xuống trước mặt Đạo Niên: “Sao thế?”
Một sợi dây chuyền nam màu bạc được đeo lên cổ cậu, Đạo Niên thu tay về: “Quà sinh nhật.”
“Sinh nhật của tôi là…” Thẩm Trường An ngẩn người, từ sau khi ba mẹ qua đời, cậu vẫn luôn trải qua sinh nhật theo lịch dương, bởi vì cậu không bao giờ nhớ được ngày âm, cũng không có ai tận tâm nhớ giúp cậu.
Cậu đang định nói sinh nhật của mình không phải mấy ngày này, thì chợt nhớ ra sinh nhật âm lịch là vào tháng này.
Lấy điện thoại ra xem lịch, hai ngày sau chính là sinh nhật của cậu theo lịch âm.
“Cảm ơn…” Dây chuyền dán vào cổ lành lạnh, Thẩm Trường An ngửa đầu nhìn Đạo Niên, nở nụ cười dịu dàng, “Cảm ơn anh nhé, Đạo Niên.”
Đạo Niên không biết nói gì, nhìn hai mắt Thẩm Trường An sáng long lanh, vươn tay xoa đỉnh đầu cậu: “Tối về sớm chút, hai ngày này ở bên chỗ tôi.”
“Hửm?” Thẩm Trường An ngây ra, ý là mời cậu ở lại hả?
“Qua hết sinh nhật hẵng đi.” Đạo Niên quay đầu, đảo mắt qua đám người dưới tầng, “Nhiều người, náo nhiệt.”
“Thế, thế thì làm phiền mọi người quá.” Thẩm Trường An hơi ngại, sinh nhật của mình mà lại để bạn bè liên tục bận tâm, có vẻ không thích hợp cho lắm thì phải?
“Không phiền không phiền.” Lưu Mao ở tầng dưới thức thời lắc đầu ngay, “Chúng tôi đều rất mong cậu Thẩm ở đây thêm một thời gian nữa.”
Đạo Niên hất cằm, nhìn về phía Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An nháy mắt hiểu ý anh, ý của anh là “xem đi, bọn họ đều không cảm thấy phiền”.
Hiểu ra rồi, Thẩm Trường An bỗng bật cười, cụng trán vào đầu gối của Đạo Niên: “Đạo Niên à, sao mà anh đáng yêu thế?”
Đạo Niên chớp mắt, dường như không hiểu anh “đáng yêu” chỗ nào.
Thấy anh như thế, Thẩm Trường An lập tức cười ra tiếng, đứng dậy xoay người xuống tầng, ra tới cửa quay đầu lại thấy Đạo Niên vẫn ở trên hành lang nhìn mình, cậu vẫy tay với anh: “Buổi tối tôi sẽ về sớm.”
Đạo Niên điềm nhiên dời mắt đi như không có việc gì, giống như ban nãy chỉ tùy tiện liếc một cái.
Về phần Lưu Mao thì mau chóng xách đống quà đã đóng gói cho Thẩm Trường An đi, sợ Thẩm Trường An về mà thấy lại nghĩ vẫn nên về nhà mình thì tốt hơn.
Sau khi Thẩm Trường An rời đi, cửa lớn chậm rãi đóng lại, căn nhà khôi phục dáng vẻ yên tĩnh thường ngày.
Tấm thảm mềm mại biến ảo thành đám mây, cầu thang xoắn ốc biến thành thềm mây hư ảo, ngay cả đèn thủy tinh trên trần nhà cũng mất trụ treo, biến thành ngôi sao to cỡ nắm tay, lẳng lặng trôi bồng bềnh giữa không trung.
“Thưa tiên sinh, Tật Dịch Quỷ đã xuôi nam, có khả năng đi qua thành phố Ngô Minh.” Lưu Mao cúi mình trang nghiêm, “Tu sĩ loài người đã lập thần đàn, cầu xin Na Thần (1) giúp đỡ.”
“Na Thần?” Đạo Niên dường như đang nghĩ đây là thần gì.
“Na Thần là thần chức chuyên diệt Dịch Quỷ, kể từ khi Na Thần cuối cùng tan biến một trăm năm trước thì không có thần mới sinh ra.” Lưu Mao xấu hổ cười một tiếng, “Tuy bây giờ nhân gian vẫn có nghi thức cúng Na Thần, nhưng đa phần biểu hiện dưới hình thức văn nghệ, cũng không có quá nhiều sức mạnh tín ngưỡng, rất khó sinh ra thần mới.”
Đạo Niên phẩy tay một cái, không trung hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Trong đó có bác sĩ tăng ca cứu chữa bệnh nhân, có nhà khoa học nghiên cứu số liệu, còn cả thương nhân đầu tư nghiên cứu dược phẩm, vô số bệ thí nghiệm, thiết bị y tế.
“Bọn họ dựa vào chính mình có thể làm tốt hơn.” Đạo Niên mở một hình ảnh trong đó, người phụ nữ cao tuổi suy yếu đeo máy thở, dùng bàn tay run rẩy viết công thức thí nghiệm, mấy người trẻ tuổi vây quanh bà khóc khe khẽ.
Bọn họ gọi bà lão này là “cô giáo”.
Ngón trỏ chấm một cái, hình ảnh biến mất, Đạo Niên nhìn về phía Lưu Mao và những người khác đứng trang nghiêm trước mặt mình, “Các ngươi nhìn rõ chưa?”
Lưu Mao im lặng.
“Con người rất thông minh, không cần đến thần linh như các ngươi tưởng.” Đạo Niên nhắm mắt lại, trên khuôn mặt đẹp đẽ không tìm ra tỳ vết tràn đầy vẻ lạnh lùng vô tình, “Có chăng, một số thần linh, cần con người hơn.”
Cả phòng đều im lặng, lúc đám người ngẩng đầu lên lần nữa, trên hành lang nào còn bóng dáng Đạo Niên.
Mọi người hơi khó hiểu, ý của tiên sinh là con người lạnh lùng vô tình, không cần thần linh nữa thì quẳng ra sau đầu.
Hay là cảm thấy một vài thần linh không có năng lực, nếu như không được con người cần đến thì không duy trì được cơ thể thần?
Vừa về tới văn phòng, Thẩm Trường An lập tức được các đồng nghiệp thân thiết hỏi thăm.
Thậm chí Trần Phán Phán còn hào phóng chia cho cậu mấy túi quà vặt cô thích.
Trái lại, chị Quyên bình thường ăn vận đẹp đẽ, hôm nay tinh thần có vẻ không tốt, ngay cả trang điểm cũng không che giấu được sự mệt mỏi của chị.
Thấy Thẩm Trường An đi tới, Cao Thục Quyên nhét cho cậu túi phúc: “Nè, cái này chị mang từ quê lên, mỗi người bọn em một cái, mấy ngày này mang theo bên mình.”
Thẩm Trường An thuận tay nhận lấy, bỏ túi phúc vào trong áo khoác, nói với Cao Thục Quyên: “Em cảm ơn, chị Quyên bận rộn vậy mà vẫn nghĩ tới bọn em.
Chị mới từ quê lên, có cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày không?”
“Làm gì có thời gian mà nghỉ…” Cao Thục Quyên cười khổ.
Chị đang định nói, bỗng phát giác được gì đó, nhìn kỹ Thẩm Trường An mấy lần, “Trường An này, có phải mấy ngày nay em gặp chuyện gì không?”
“Nhắc tới lại tức, Trường An gặp phải đồ thần kinh đó chị.” Trần Phán Phán kể cho Cao Thục Quyên sự việc hãm cành cạch xảy ra mấy bữa trước, “Chị xem cái loại cặn bã đấy có đáng giận không cơ chứ?”
Cao Thục Quyên muốn nói lại thôi, đối diện với ánh mắt của Thẩm Trường An, một lúc sau chị khẽ gật đầu, “Đúng là đáng giận thật, chị mà ở đây, không mắng cho tổ tông mười tám đời của gã òa khóc thì không thôi.”
“Bản lĩnh của chị, bọn em khẳng định kém xa.” Trần Phán Phán gật đầu lia lịa.
Đừng thấy bây giờ chị Quyên rảnh rỗi lau bàn ở bộ phận, giảng giải súp gà tâm hồn cho mọi người, nhưng lúc chị từng làm công tác bảo vệ phụ nữ và trẻ em đã đánh cho vô số thằng đàn ông khốn nạn đến kêu cha gọi mẹ, suýt nữa thì tự vẫn tạ tội.
Nghe đồn cũng bởi vì tài ăn nói của chị sắc sảo quá, bị khiếu nại rất nhiều lần, cho nên mới bị điều tới bộ phận phục vụ dân sinh của họ, trải qua tháng ngày yên tĩnh.
Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn thôi, cô chưa được tận mắt chứng kiến nên khó phán định thật giả.
Mọi người còn chưa nói chuyện được mấy câu, bên cục cảnh sát đã gọi tới bảo lập tức tới điểm tập hợp, thống nhất phân công thời gian và tuyến đường tuần tra.
Bởi vì không đủ nhân lực, không chỉ có bộ phận họ mà ngay cả khu phố cũng điều tạm nhân viên tới.
Mọi người đi tới quảng trường tập hợp, nhận thẻ công tác và bảng công việc.
Bởi vì nay là đêm trước Halloween, cho nên cấp trên cố ý bàn giao, hôm nay mọi người vất vả tăng ca một chút.
Chia hai người một tổ đi tuần, phần lớn đều là nam nữ phối hợp, Thẩm Trường An và Cao Thục Quyên một tổ, chủ yếu phụ trách tuyến xe buýt ngoại ô.
Qua chín giờ tối, xe buýt ngừng vận chuyển thì đi tới một quảng trường đông người gần đấy hội họp với Đinh Dương và Trần Phán Phán.
Công ty xe buýt vui lắm, mấy năm gần đây trong nước bắt đầu thịnh hành Halloween, mới đầu đây là chuyện tốt, đại biểu cuộc sống của mọi người sung túc, cũng có thời gian và tiền nhàn rỗi để giải trí.
Nhưng bởi vì quan niệm của thế hệ trước và giới trẻ khác biệt mà gây ra không ít mâu thuẫn.
Bây giờ chính quyền cố ý sắp xếp nhân viên tới giúp đỡ công tác của họ, bọn họ tất nhiên là vỗ tay hoan nghênh rồi.
Thành phố Ngô Minh không tính là lớn, ngoài giờ cao điểm đi làm thì trong xe buýt cũng không mấy chen chúc.
Thẩm Trường An thấy sắc mặt chị Quyên thực sự không ổn lắm, lo cơ thể chị không chịu nổi thì để chị ngồi ở phía sau nghỉ ngơi, cậu chịu trách nhiệm giám sát chính.
Mãi cho đến chiều bên cậu cũng không xảy ra chuyện gì, tuy có một vài người trẻ tuổi cố ý ăn diện vì ngày lễ nhưng cũng không có chỗ nào vượt quá giới hạn.
Trái lại có một cô nhóc hóa trang thành Vô Diện cố ý tìm cậu chụp ảnh chung, lý do là cậu đẹp trai quá.
Bận rộn hơn nửa ngày, Thẩm Trường An và chị Quyên tranh thủ lúc tài xế xe buýt giao ban, ăn mì ở một cửa tiệm gần đó.
Ăn được một nửa, cậu chợt nhớ ra hôm nay còn có người chờ cậu về nhà ăn cơm, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Đạo Niên.
“Tối nay tôi không về được”
“Không hẹn ăn cơm với người khác, buổi tối phải tăng ca, tới khuya mới về được”
“Không cần phải chờ tôi đâu, đi ngủ sớm chút, nhớ uống sữa trước khi ngủ một tiếng đấy”
Cúp điện thoại, Thẩm Trường An thấy chị Quyên ngồi đối diện như cười như không nhìn mình, hơi nghi ngờ: “Ánh mắt chị sao thế chị Quyên?’
“Chị cứ tưởng em còn trẻ chưa có bạn gái cơ, không ngờ trong nhà đã sớm có người chờ em về, thanh niên bây giờ khó lường thật đấy.” Cao Thục Quyên giơ ngón cái với cậu, “Lần sau liên hoan dẫn bạn gái tới đi, để cô ấy ở nhà một mình chờ em về cũng không hay.”
Thẩm Trường An ngẩn ra một lúc mới phản ứng, dở khóc dở cười nói: “Chị Quyên ơi chị hiểu lầm rồi, mấy ngày gần đây em ở nhà bạn, vốn em đã hứa ăn cơm với anh ấy, ai ngờ tối phải tăng ca, em muốn báo sớm cho anh ấy biết.”
“Bạn?”
“Vâng, bạn ạ.” Thẩm Trường An đổ ít dấm vào mì, “Nhưng mà sau này liên hoan, nếu như anh ấy đồng ý, em cũng muốn dẫn anh ấy theo.”
Nghĩ đến căn phòng trống trải của Đạo Niên, Thẩm Trường An luôn không yên lòng, nghĩ hết cách để Đạo Niên tìm được chút thú vị trong cuộc sống.
“Thì ra là vậy.” Cao Thục Quyên áy náy cười bảo, “Xin lỗi nhé, chị hiểu lầm rồi.”
“Không sao ạ, cũng là do chị quan tâm em mà.” Thẩm Trường An há to mồm ăn mì.
Loại mì sợi vỉa hè này hương vị rất bình thường, chẳng qua do cậu đói quá nên chén sạch cả bát.
Lúc đi ra khỏi tiệm mì, Cao Thục Quyên hỏi: “Hôm nay chị đi làm, phát hiện cái cây trong sân càng lúc càng rụng lá nghiêm trọng, nghe Phán Phán bảo hình như cái cây đó bị bệnh hả?”
Nghe chị Quyên nhắc đến đây, Thẩm Trường An hơi chột dạ.
Sao cậu có thể nói với chị Quyên rằng, cái cây cổ thụ trên trăm năm ấy thành ra vậy là do bị bàn tay cậu đập được.
Cho dù cậu nói thế, chỉ sợ người ta cũng chả tin.
Cậu sờ mũi: “Chắc là vậy ạ, hơn nữa mùa thu vốn dễ rụng lá, trông sẽ nghiêm trọng hơn.
Có lẽ chờ đến đầu xuân sang năm sẽ dần dần bình thường trở lại.”
“Em nói có lý.” Cao Thục Quyên cụp mắt, chị ở đây quan sát nửa năm, phát hiện cái cây này tu vi cao thâm, thậm chí có thể huyễn hóa thành hình người, cho nên dù chị phát hiện cái cây này câu một hồn một phách của người sống thì cũng không dám tùy tiện ra tay.
Ngay lúc chị rốt cuộc thăm dò được tập tính của thụ yêu này, chuẩn bị mời người cùng nghề giúp đỡ cứu một hồn một phách kia ra, lại phát hiện hồn phách