“Người phụ trách an ninh mạng của công ty các cậu là ai?” Thẩm Trường An và Đinh Dương đi vào thang máy.
Ngô Vĩ sợ hãi theo sát phía sau bấm số tầng, nghe Thẩm Trường An hỏi vậy thì càng cúi đầu thấp hơn, “Tôi.”
Thẩm Trường An quay đầu nhìn hắn ta: “Cậu không kiểm tra hệ thống máy tính à?”
“Mấy ngày trước lúc họ mời đại sư tới, tôi nghỉ ốm.” Ngô Vĩ xấu hổ khi nhìn Thẩm Trường An, “Chờ đến khi tôi quay lại thì họ đã mời đại sư, ảnh cũng đã chụp, trên mạng cũng vỡ lở rồi.”
“Trước đấy dây chuyền sản xuất của công ty các cậu đã từng gặp sự cố, cậu có phát hiện hệ điều hành xảy ra vấn đề ở đâu không?”
“Tôi, tôi chưa tra ra được.” Ngô Vĩ đỏ mặt, là nhân viên kỹ thuật, không điều tra ra vấn đề của hệ thống, còn trơ mắt để công ty mời đại sư đuổi ma cho máy tính, ầm ĩ cả mạng đều biết.
Hắn ta thật sự chẳng còn mặt mũi đối diện với Thẩm Trường An.
Thang máy đến, Thẩm Trường An đi ra ngoài thì bắt gặp nhân viên trong văn phòng ngồi uể oải.
Thấy bọn họ đi tới, nhân viên mới chậm rì rì đứng dậy chào đón.
“Phòng làm việc của cậu ở đâu?” Thẩm Trường An nhìn lướt văn phòng một lượt.
Ở trong góc có một nhân viên nam trẻ tuổi đang cúi đầu làm việc, sự nhiệt tình nghiêm túc vươn lên kia không hề giống với người trong văn phòng này.
“Trường An.” Ngô Vĩ mở cửa ban công, “Phòng này chính là nơi làm việc của tôi.”
“Ô kê, để tôi giúp cậu nhìn thử xem.” Thẩm Trường An ngồi xuống ghế, mười ngón tay gõ trên bàn phím nhanh đến mức như chỉ còn lại lưu ảnh.
Những đồng nghiệp khác thấy Ngô Vĩ dẫn hai người xa lạ đi vào, một người trong đó còn có vẻ rất thân quen với hắn ta, lập tức hỏi thăm có chuyện gì.
“Họ là nhân viên của bộ phận phục vụ dân sinh, đuổi ma gì mà đuổi.” Ngô Vĩ nói nhỏ với mấy đồng nghiệp líu ra ríu ríu, “Mấy người be bé cái mồm thôi, đừng làm phiền cậu ấy, bạn học của em giỏi hơn em nhiều.”
“Giỏi không thì chưa biết, nhưng dáng vẻ cậu ấy gõ bàn phím đẹp trai quá thể đáng.” Sau khi một đồng nghiệp nữ nhìn Thẩm Trường An chằm chằm một lúc thì cho ra kết luận này.
“Nguyên một đám, đứng đắn hộ cái.” Ngô Vĩ sợ các đồng nghiệp làm ảnh hưởng Thẩm Trường An phát huy, vội vàng ra hiệu bọn họ im lặng, nói nhỏ, “Nếu như bạn em có thể giúp giải quyết vấn đề khó khăn của công ty, chúng ta sẽ không cần phải nghe lời phàn nàn của các chi nhánh khác trong cuộc họp hàng quý nữa.”
Sau khi công ty họ đột nhiên nhận được số lượng lớn đơn đặt hàng, từng có ý định lấy hàng từ các chi nhánh khác.
Nào ngờ mấy công ty đó đều bảo mình không còn nhiều hàng tồn kho, thậm chí còn có kẻ chế nhạo họ lấy nhiều hàng hóa như thế thì có ích gì.
Biết đâu đấy còn chưa tới thời gian giao hàng quy định, người tiêu dùng đã hối hận vì sự bốc đồng của mình, đòi trả hàng hoàn tiền cũng nên.
Bọn họ căm lắm, nhưng tình trạng của công ty làm họ không có cách nào phản bác.
Giám đốc công ty nghe nói nhân viên của bộ phận phục vụ dân sinh đã tới, vội vàng chạy từ bên ngoài về công ty, thấy không ít người chen lấn ở văn phòng của Ngô Vĩ thì nhíu mày bảo: “Chắn hết ở đây làm gì đấy?” Ông ta lạy lục tố khổ ở bên ngoài, muốn mượn một dây chuyền sản xuất.
“Chào giám đốc ạ.” Các đồng nghiệp hóng chuyện thấy giám đốc đã về, lùi sang bên cạnh mấy bước, nhường đường cho giám đốc.
“Thưa giám đốc, nhân viên của bộ phận phục vụ dân sinh đã tới, đang ở trong văn phòng của anh Ngô ạ.” Có một nhân viên nhỏ giọng trả lời.
“Ở văn phòng của Tiểu Ngô?” Giám đốc ngờ vực nhìn về phía Ngô Vĩ, nói nhỏ: “Sao cậu lại dẫn họ tới văn phòng?”
“Trong hai nhân viên tới đây có một người là bạn học thời đại học của em, nhân vật đẳng cấp con nhà người ta đấy ạ.” Ngô Vĩ nói khẽ, “Thỉnh thoảng có chuyện em không giải quyết được, cậu ấy nhìn mấy lần là biết.”
“Thật hả?”
“Vâng.” Sau khi Ngô Vĩ gật đầu, phát hiện trong đôi mắt giám đốc mang theo