Biểu cảm trên mặt Thẩm Trường An cứng lại, cậu nhìn Đạo Niên, rồi lại nhìn bữa tối thịnh soạn trên bàn, nét mặt trở nên hơi nặng nề.
"Đi." Đạo Niên thấy sắc mặt Thẩm Trường An xấu đi, cho rằng cậu hiểu lầm mình không có ý định đi cùng với cậu, "Lát nữa kêu Lưu Mao đi sắp xếp."
Người ta thường nói loài người càng được chiều chuộng thì họ sẽ lại càng trở nên nũng nịu, có vẻ như lời này đúng là chân lý.
Y còn chưa nói không đi, sắc mặt của Trường An liền thay đổi, nếu thật sự không đi cùng cậu, nói không chừng lát nữa cậu sẽ trốn vào trong chăn lén lút khóc nhè.
"Thật ra tôi chỉ tùy tiện nói thôi à." Thẩm Trường An cúi đầu lùa cơm, không có mặt mũi ngẩng đầu nhìn Đạo Niên, "Nếu anh bận làm việc thì không cần đi với tôi đâu, tôi ở đế đô rất nhiều năm, nên cũng rất quen thuộc với bên đó."
"Lười không muốn làm việc, muốn đi ra ngoài với cậu." Đạo Niên lại khôi phục phong cách lời ít mà ý nhiều ngày thường, y nhìn Thẩm Trường An, "Khi nào thì xuất phát?"
"Hai ngày sau." Thẩm Trường An ngẩng đầu, thấy Đạo Niên đang nhìn mình, liền cười toe toét với y.
Nhìn nụ cười ngốc nghếch của Thẩm Trường An, Đạo Niên chỉ vào chén: "Ăn cơm."
Tuy rằng đầu óc không được thông minh lắm, nhưng đây là người mà mình đã lựa chọn và chấp nhận, ngốc chút thì ngốc chút đi.
Nhớ lại buổi tối mấy hôm trước, Thẩm Trường An bị ảo giác do ngộ độc thức ăn, rồi nghĩ rằng ác quỷ muốn ăn thịt y nên đã dùng cơ thể mình chặn trước mặt y, trong lòng Đạo Niên cảm thấy rất kỳ lạ.
Y mở ra linh trí, có cơ thể và luôn là một đại diện tối cao trong mắt sinh linh.
Y có thể làm mưa làm gió, thậm chí cũng có thể quyết định hưng thịnh suy vong của một chủng tộc trong phạm vi mà điều luật cho phép.
Y không cho rằng loại hành vi như "bảo vệ" này, có thể được áp dụng trên người mình, những sinh linh khác thì lại càng không dám có loại suy nghĩ này.
Trường An.
Tên này gợi cho y nhớ lại một triều đại xa xăm, triều đại đó có một địa danh là Trường An.
Ở Trường An có rất nhiều tài tử giai nhân, bọn họ hứa sẽ sống chết có nhau, họ thề non hẹn biển, nhưng khi chiến tranh tiến đến, vô số người đã vứt bỏ người từng thề non hẹn biển với họ mà chạy trốn một mình.
Nói ra cụm từ "bảo vệ" rất dễ, nhưng muốn làm được thì lại quá khó.
Trường An chưa bao giờ hứa gì với y, tuy nhiên cậu lại làm được chuyện mà những người miệng thì đầy lời thề non hẹn biển nhưng lại làm không được.
Y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Đại Đạo muốn mượn tay của Sinh Cơ Đạo để loại trừ Thiên Đạo là y để có thể sống lại, mà sợ là mọi chuyện không thể theo ý của nó được rồi.
"Nếu anh đi đế đô với tôi, tôi sẽ xin chủ nhiệm Đỗ nghỉ mấy ngày, để tôi dẫn anh đi nếm thử món ngon bên đó." Thẩm Trường An lùa cơm hai ba lần là ăn cơm xong, cậu đẩy chén sang một bên, bắt đầu tưởng tượng hành trình kế tiếp khi đến đế đô: "Sau tám tuổi, tôi sống trong một tứ hợp viện của quân đội, những người lớn tuổi trong đó chăm sóc tôi rất chu đáo, tôi sẽ làm đơn gửi cho lãnh đạo bên trong, xem thử có thể đưa anh vào gặp bọn họ hay không."
Đạo Niên nghĩ thầm, trước đó không lâu mới tặng chìa khóa cho y, bây giờ lại muốn dẫn y đi gặp những người lớn tuổi quan trọng, dựa theo quy trình lễ nghi của con người, có phải là quá nhanh rồi không?
"Những người lớn tuổi đó đều là những ông lớn trong các tầng lớp xã hội, anh là người làm ăn, xuất hiện trước mặt bọn họ là chuyện tốt đấy." Thẩm Trường An nhỏ giọng nói, "Bọn họ đều rất tốt bụng, chỉ là có chút nghiêm túc.
Lúc nhỏ, tôi học trễ hai năm nên không học tốt được, sau khi dọn vào ở trong đại viện, điểm số không theo kịp, vì vậy ngày nào các ông bà trong viện cũng giúp tôi học bù, nói là đứa trẻ đi ra từ trong viện của bọn họ, không có học sinh nào là kém cỏi hết."
Nhớ lại những năm tháng đầu treo lên xà nhà để học bù, Thẩm Trường An rùng mình một cái: "Đương nhiên, tôi nghĩ nếu không sắp xếp thời gian được thì cũng sẽ không đưa anh đi gặp bọn họ đâu."
Những ông bà cô chú này cái gì cũng tốt, nhưng lòng hiếu thắng thì lại hơi mạnh.
Dựa theo cách nói của người trẻ bây giờ thì hầu hết bọn họ đều là top ung thư, chuyện gì cũng phải phấn đấu để đứng đầu, cậu sợ sau khi mang Đạo Niên qua đó, bọn họ sẽ khiến cho Đạo Niên làm việc chăm chỉ hơn để phát triển công ty trở thành một trong 100 công ty đứng đầu cả nước.
"Gặp." Đạo Niên chém đinh chặt sắt nói, "Nên gặp."
Thẩm Trường An cảm thấy đồng tình nhìn y một cái.
Nếu Đạo Niên đã nói như vậy, cậu cũng không có ý kiến gì, vì dù sao đến lúc đó người bị thúc giục phát triển sự nghiệp mỗi ngày cũng không phải là cậu.
__ __
Lời nói được chia thành hai bên, kể từ khi mặt xám mày tro trở về từ thế giới loài người, hắn liền cảm thấy xấu hổ và cũng vì sợ người khác cười nhạo kỹ năng quyến rũ của mình còn không sánh bằng một con người nên cũng không dám đi gặp bất cứ yêu quái tu hành nào.
Hắn ở trong động phủ của mình một thời gian, phát hiện căn bản là không có yêu quái tu hành nào bàn luận về hắn, bởi vì tiêu điểm mà mọi người chú ý tới gần đây là huyết mạch phượng hoàng của tộc chim đã nở ra và nó còn được nuôi trong phủ thần của Thiên Đạo đại nhân nữa.
Nhắc tới chuyện này, vô số yêu quái tu hành đều âm thầm hâm mộ, cuộc sống ở thế giới yêu quái bây giờ không được dễ dàng cho lắm, với thực lực của tộc chim, muốn nuôi một con phượng hoàng thì e rằng chỉ có thể đập nồi bán sắt.
Tuy nhiên, được nuôi ở chỗ của Thiên Đạo đại nhân thì lại khác, không chỉ có thể ăn ké uống ké, mà còn có thể giúp tộc chim nâng cao cảm giác tồn tại ở chỗ Thiên Đạo đại nhân.
Các yêu quái trong tộc thú bọn họ ngày thường luôn lén lút cười nhạo tộc chim mọc lông cả người nhưng lại không mọc não, mắc phải những sai lầm mà Thiên Đạo đại nhân không thể dung thứ, đến mức mà trong hai mươi năm qua chẳng có một con mới nào có thể ra linh trí, khoảng thời gian trước còn xúc phạm tới người được đại nhân coi trọng nữa.
Vậy mà không đám chim này bên ngoài thật thà, còn bên trong lại xảo trá.
Mấy tháng trước còn chạy đến trước mặt bọn họ, liên tục nói con người đó mưu mô như thế nào, cố ý lấy lòng đại nhân để tìm kiếm lợi ích cho nhân loại ra sao.
Ai ngờ bọn họ vừa quay đầu ở trước mặt Thiên Đạo đại nhân và người kia, lại thay đổi một khuôn mặt khác.
Vì lấy lòng con người tên là Thẩm Trường An đó, bọn họ thế mà lại không biết xấu hổ để yêu quái anh vũ trong tộc làm thú cưng cho cậu, cố gắng lấy lòng cậu mỗi ngày.
Điều này có gì khác với mấy tên gian thần vì muốn lấy lòng gian phi, muốn gian phi thổi gió bên gối vua đâu chứ?
Người nói bậy là bọn họ, người làm chuyện lấy lòng khoe mẽ là bọn họ, người được lợi cũng là bọn họ, tội nghiệp cho tộc thú bọn họ tham gia vào cuộc vui này với đám điểu yêu, nhưng lại chẳng được lợi gì.
Biết ngay là đám điểu yêu có bộ lông xinh đẹp, cứ ríu rít cả ngày đó không có một tên nào là tốt mà.
Nghe đám yêu quái cùng tộc bàn tán, Hồ Minh không có mặt mũi đi ra ngoài bàn tán với bọn họ, vì hắn sợ bọn họ sẽ hỏi hắn, tại sao Phi Oánh có thể ở lại, mà hắn thì chỉ có thể xám xịt trốn trở về.
Trốn trong động phủ lâu như vậy rồi, Hồ Minh cũng đã có đủ can đảm để đi xin lỗi trưởng lão.
Dưới chân hắn nổi gió, trong giây lát đã đi đến bên ngoài điện thần của tộc thú, bởi