Có rất nhiều yêu quái tu hành sống ở đế đô, nhưng hầu hết trong số họ đều là những yêu quái sống rải rác rời xa quê hương, không được tộc của họ che chở.
Vì để dung nhập vào xã hội loài người tốt hơn, bọn họ luôn duy trì lối sống đi sớm về trễ, làm việc kiếm tiền, dành dụm tiền mua nhà như con người.
Bên phía đế đô, các yêu tinh tụ tập lại một chỗ, hễ ai có một căn nhà ở gần trường học là sẽ thu hút được những ánh mắt hâm hộ từ các yêu quái nhỏ khác.
Còn ai mà có thể vào làm việc trong công ty đứng top 100 trên thế giới thì khi nói chuyện với mọi người, trên mặt cũng sẽ có ánh sáng.
Lần này, khi nghe được tin Thiên Đạo đại nhân muốn tới đế đô, nhóm yêu quái nhỏ ở đế đô đã sớm dốc hết sức lực, ít nhất họ cũng không thể thua những yêu quái truyền thống sống ở quê mà lại hay coi thường bọn họ được.
Sau khi nhận thấy Thiên Đạo đại nhân không thích yêu quái tu hành đến gần, bọn họ liền quay đầu lại bắt đầu lấy lòng Thẩm Trường An, mọi con đường đều dẫn đến La Mã mà, nên chỉ cần có thể tới được La Mã thì dùng phương tiện giao thông nào cũng đâu có quan trọng.
Thẩm Trường An sững sờ trước sự nhiệt tình to lớn của bọn họ, cậu ngồi trên chiếc xe sang trọng, mở cửa sổ ra nhìn khung cảnh đang lùi nhanh về phía sau, trong lòng cảm thấy hơi lo, nếu người của Bộ An ninh nhìn thấy cậu ngồi trên một chiếc xe sang trọng đi đến đó, liệu họ có nghi ngờ cậu tới đó khoe khoang không?
Trong đình hóng gió, Đạo Niên nhìn bàn cờ trên bàn rồi đặt một quân cờ xuống bên trái, sau khi nhìn một lúc, lại đặt một quân cờ khác sang bên phải.
"Tiên sinh, Thẩm tiên sinh đã đi rồi." Thần Đồ đứng ngoài đình hóng gió, lặng lẽ nhìn Đạo Niên đang im lặng, trong lòng có chút sợ hãi, mỗi khi tiên sinh tự chơi cờ với mình, đều sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Tôi biết." Đạo Niên dời ánh mắt khỏi bàn cờ, "Yêu quái bên đế đô rất thông minh, sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Vẻ mặt của Thần Đồ hơi thay đổi, so sánh với những yêu quái đang canh giữ điện thần ở tộc yêu, các yêu quái ở đế đô yêu lại có rất nhiều kẻ xảo trá, vậy nên cũng rất biết cách làm cho tiên sinh vui vẻ.
"Có người đang che đậy thiên cơ, cậu nói xem người này muốn làm gì đây?" Đạo Niên chơi với hai quân cờ, hai quân cờ này một đen một trắng, chúng phát ra thanh âm giòn giã khi chạm vào nhau.
Ánh mắt Thần Đồ hơi thay đổi: "Tiên sinh, còn ai trên thế gian này có thể che đậy thiên cơ chứ?"
"Đúng vậy, bây giờ trên thế gian này, ai có thể làm được đây?" Đạo Niên vứt quân cờ xuống, đứng dậy khỏi xe lăn và biến mất.
"Tiên sinh?!" Thần Đồ cảm thấy kinh hãi, rồi khi ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đang đầy bụi mù thế mà lại trở nên quang đãng, đột nhiên sững sờ.
Đối với bọn họ mà nói, bụi mù ở thế giới con người có nghiêm trọng hay không cũng không ảnh hưởng gì tới họ, nhưng tiên sinh lại làm cho bụi mù biến mất trước khi rời đi, là vì......!Thẩm Trường An sao?
Tiên sinh bây giờ, càng ngày càng có cảm xúc giống với chúng sinh.
-- -- --
"Thẩm tiên sinh, ngài cứ yên tâm đi vào trong, tôi sẽ ở chỗ này chờ ngài." Cẩu Thành mở cửa cho Thẩm Trường An, nở nụ cười ôn hòa nói, "Nếu có chuyện gì ngài cứ gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ chạy vào đầu tiên."
"Không có sao đâu, tôi chỉ đi vào báo cáo công việc thôi mà." Nụ cười trên mặt Thẩm Trường An hơi run lên, cậu chỉ đi báo cáo công việc, chứ cũng không phải là đi đàm phán, nhóm công nhân này của Đạo Niên cũng quá trịnh trọng rồi.
Đi vào cổng tòa nhà văn phòng, sau khi Thẩm Trường An trải qua nhiều lớp kiểm tra an ninh và xác minh danh tính, rốt cuộc cũng vào được sảnh làm việc ở bên trong.
Sảnh làm việc ở bên trong cũng không nguy nga lộng lẫy như trong tưởng tượng của cậu, mà thay vào đó là một cảnh tượng rối ren.
Thỉnh thoảng có một vài nhân viên mặc đồng phục và cũng có không mặc đồng phục đi ngang qua cậu, họ cầm trên tay nhiều tài liệu khác nhau, gần như là không có thời gian để đặc biệt dừng lại vì cậu.
"Xin cho hỏi, văn phòng chủ nhiệm của Bộ An ninh ở đâu vậy?"
Một người đàn ông chỉ về phía lầu ba mà cũng không thèm ngẩng đầu lên, Thẩm Trường An tránh đi hai nhân viên đang vội vàng đi qua bên này, rồi dẫm lên cầu thang leo lên trên.
Sau khi đi được vài bước, cậu liền phát hiện ra rằng cầu thang trông như bình thường này, có rất nhiều hệ thống bảo vệ an toàn, ngay cả một chậu hoa nhỏ nhìn như chẳng có gì đặc biệt cũng được lắp một cái chuông báo động.
Cậu đi chậm lại nửa nhịp, nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục đi lên.
Thỉnh thoảng, có một vài nhân viên đi ngang qua cậu, điều này khiến Thẩm Trường An cảm thấy dường như cậu là người thừa thãi nhất trong công ty này.
Vô số máy theo dõi quay chụp lại từng lời nói việc làm của Thẩm Trường An từ nhiều góc độ khác nhau, các chủ nhiệm của mỗi khoa ngồi sau máy theo dõi, quan sát thanh niên trên màn hình mà mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Cậu ta đã phát hiện ra có thiết bị bảo vệ trên hành lang."
"Chú ý quan sát vẻ mặt cậu ta khi nhìn chậu hoa đi, chắc chắn là cậu ta cũng phát hiện ra có thứ gì đó khác trong chậu hoa rồi."
"Những người ở xung quanh có thái độ thờ ơ với cậu ta, nhưng cậu ta không hề tỏ ra nhút nhát, đây là một người thanh niên có tâm tính cực kỳ kiên định."
Thẩm Trường An vừa đi đến chỗ rẽ ở lầu hai thì đột nhiên một cô gái cực kỳ xinh đẹp vội vàng đi tới, sau đó không cẩn thận làm tập tài liệu trên tay rơi xuống đất, các loại tài liệu liền vương vãi khắp sàn.
"Xin lỗi, những tài liệu này có thể liên quan tới một số bí mật, cho nên tôi không thể giúp cô nhặt được." Thẩm Trường An chủ động lui về sau hai bước.
"Không sao mà." Cô gái xinh đẹp cười với cậu rồi xoay người nhặt tài liệu lên, tư thế ưu nhã đến gần như khiến người ta không muốn rời mắt.
Tuy nhiên, sau khi ở chung với Đạo Niên, Thẩm Trường An đã miễn dịch với sắc đẹp của cả nam lẫn nữ luôn rồi, cậu không chỉ không thừa dịp cô gái kia nhặt đồ để nhìn trộm, mà thay vào đó là tự động đưa ánh mắt của mình sang chỗ khác một cách lịch sự.
"Làm việc cẩn thận, đầu óc tỉnh táo, hơn nữa còn không bị sắc đẹp mê hoặc." Một vị chủ nhiệm cảm thấy hơi tiếc "Chỉ tiếc là vẻ ngoài của cậu ta quá xuất sắc, chứ nếu không thì chắc chắn có thể trở thành một hạt giống tốt rồi."
Nhưng nhìn thấy cậu xuất sắc như vậy, bọn họ cũng yên tâm hơn một chút, vì ít ra thì cậu có cũng đủ khả năng để tự bảo vệ mình.
"Bộ phận của chúng tôi không có yêu cầu về ngoại hình." Không có ai đến k.ích thích chủ nhiệm Triệu, nên ông lại trở về vẻ ngoài ôn hòa và dễ gần thường ngày, "Dù sao nếu sau này cậu ấy có ý định vào Bộ An ninh, thì không ai trong mấy người được tranh giành với tôi đâu đấy."
"Chúng tôi sẽ không tranh giành với ông, nhưng bản thân cậu ta muốn đến tiểu đội nào, thì ông cũng không thể quyết định được." Một vị chủ nhiệm nghiêm túc nói, "Đây là một người tài hiếm có, chúng ta phải tôn trọng ý kiến của người tài chứ."
Triệu Hòa khịt mũi, ông biết ngay mấy ông già này chắc chắn chẳng phải là người tử tế gì mà.
Sau khi nhìn chị gái nhỏ xinh đẹp rời đi, Thẩm Trường An tiếp tục leo lên lầu ba, đã có người sớm chờ sẵn đó từ trước: "Thẩm tiên sinh đúng không, mời cậu đi theo tôi, các vị lãnh đạo sẽ đến ngay."
Nhìn thấy nụ cười lễ phép của anh trai mặc đồng phục này, Thẩm Trường An cảm thấy cuối cùng mình cũng về tới thế giới thực rồi, vì ít nhất cũng có người bằng lòng dùng mắt nhìn thẳng vào cậu.
Đi theo anh trai