"Vậy thì, giờ chúng ta trở về như thế nào đây?" Người lính nhỏ mới 14, 15 tuổi, đây đúng là cái tuổi đang tò mò về mọi thứ, nghe thấy tiểu đội trưởng nói phải đi về, cậu ta liền thu hồi ánh mắt đang nhìn ngó xung quanh của mình, lập tức đứng nghiêm.
"Có xe thì ngồi xe, có thuyền thì đi thuyền, nhất định có thể trở về được." Tiểu đội trưởng đứng thẳng người, giơ tay làm lễ chào với Thẩm Trường An: "Đồng chí nhỏ, cảm ơn cậu, chúng tôi phải trở về rồi."
Thẩm Trường An hơi khựng lại, "Chúc cho linh hồn của mọi người sớm trở về với quê hương, đoàn tụ với người nhà.
Nếu có kiếp sau......!Cầu chúc cho mọi người bình an hạnh phúc ở kiếp sau, không còn gặp lại thảm hoạ và chiến tranh nữa."
Ngay khi cậu nói xong, năm người thanh niên mặc quần áo rách rưới liền từ từ lên, họ nhìn thấy mình càng bay càng cao và họ cũng nhìn thấy đế đô đang tắm mình dưới ánh mặt trời.
Các tòa nhà cao tầng, những con đường chen nhau ngang dọc, cùng với những chiếc ô tô đông đúc, thứ đã từng được gọi là vật hiếm.
Những thứ đã từng làm cho họ dù có ở trong mơ cũng không dám nghĩ đến, nay đều trở thành hiện thực ở ngay nơi này.
Bốn vị chiến sĩ không biết mình đã chết trận, dần dần nhớ lại rằng họ không có đi lạc, mà là đã chết chung với kẻ thù.
Bọn họ đã chết, cũng đã có Trung Quốc mới và người dân đều đang được sống trong một cuộc sống tốt đẹp.
Nghĩ như thế, bọn họ lại bình thường trở lại.
Tỉnh Thục, cách đế đô hơn 1000 km, vừa mới đón tro cốt của một tập thể liệt sĩ trở về.
Trong quyển danh sách đã ố vàng ghi chép về những chiến sĩ ra tiền tuyến từ tỉnh Thục, có ghi lại tên họ của nhóm liệt sĩ này.
Trời còn chưa sáng, nhưng những hủ tro cốt được quấn lại bằng quốc kỳ này, đã được an táng vào nghĩa trang liệt sĩ.
Những liệt sĩ này đã nằm ở đất khách 80 năm, cuối cùng cũng đã có ngày được về nhà.
Bên ngoài nghĩa trang, có hàng chục cựu chiến binh kháng chiến chống Nhật đang tụ tập lại một chỗ, mắt họ đã mờ, răng cũng đã rụng, tóc cũng bạc trắng, nhưng họ lại chưa từng ngừng nhớ về đồng đội của mình.
Một cựu chiến binh đã 96 tuổi hạc, được các cháu đỡ lên, nhẹ nhàng vuốt lên từng cái tên trên bia tưởng niệm liệt sĩ, "Các bạn già à, về nhà thôi."
"Triệu Trụ Nhi, Tiền Nhị Oa, Chu Đông, Lý Trường Căn, Trịnh Cường, Bùi Khánh Sinh......" Giọng của người chiến sĩ già có chút khàn khàn, nhưng ông vẫn cẩn thận xác định những cái tên trên đó, bàn tay đầy vết đồi mồi của ông cụ, nhẹ nhàng lướt qua từng cái tên, "Các anh hùng à, về nhà thôi."
"Về nhà thôi."
Ông vẫn nhớ như in những câu khẩu hiệu thường trực trên môi lúc ấy.
"Quân địch một ngày không lui khỏi đất nước, quân Thục một ngày không về quê."
"Chiến mà thắng, thì khải hoàn trở về.
Nếu chiến mà không thắng, thì bọc thây mà về."
"Các bạn già, chúng ta thắng rồi, nên khải hoàn mà về thôi."
Khi người lính già đọc đến khúc sau, giọng đã khàn đặc đến mức dường như khó có thể phát ra tiếng nữa, nước mắt chảy dài bên má, ông dựa vào bia tưởng niệm liệt sĩ khóc đến mức không thể đứng thẳng người.
"Nâng một ly rượu quê hương, kiếp sau sẽ tiếp tục làm anh em đi cùng với nhau." Một người lính già khác lấy ra một bình rượu cổ lâu năm quý giá, tay run run đặt trước bia mộ, "Năm đó đã hứa là sẽ trở về cùng nhau, vậy mà cả đám mấy cậu lại nói dối đi hết sạch, nằm ở quê người trước.
Qua nhiều năm như vậy, giờ chúng tôi tới đón các cậu về đây."
"Linh hồn, về với quê hương."
"Quay về quê cũ thoang thoảng hương rượu, thấp thoáng mùi thịt thơm vị quê nhà.
Kiếp sau, sống đời vui vẻ không lo âu."
Lau dòng nước mắt trên khóe mắt, người lính già ngẩng đầu, trong dòng nước mắt đã nhòe đi, dường như ông đã nhìn thấy những đồng đội năm xưa, đang gọi bạn bè đi về phía bọn họ.
Vẻ ngoài của bọn họ vẫn trẻ trung như năm đó, chỉ là họ đã được mặc một bộ đồ vest mới, đeo trên eo một sợi dây nịt mới tinh, đôi giày da trên chân cũng được lau sáng bóng.
"Trở về rồi."
"Chúng tôi đều trở về rồi."
Người lính già xoa xoa đôi mắt đang không ngừng rơi lệ: "Trở về là tốt rồi, tất cả đều trở về là tốt rồi."
Cơn gió nhẹ thoảng qua, làm gì còn bóng dáng của các đồng đội nữa.
Nhưng ông vẫn tin rằng, linh hồn anh hùng của bọn họ đã tìm thấy sự bình yên rồi.
Sau khi năm anh hùng trong chiến tranh chống Nhật biến mất, Thẩm Trường An nhìn Đạo Niên, sau đó lại nhìn Thần Đồ đang đi cùng, dụi dụi đôi mắt hơi đau xót: "Lúc nãy, mọi người có nhìn thấy năm người đứng ở trước mặt tôi không?"
Thần Đồ quay đầu nhìn Đạo Niên, Đạo Niên chậm rãi lắc đầu.
"Có lẽ anh sẽ không tin chuyện này, nhưng đôi khi sự thật lại thần kỳ như vậy đó." Thẩm Trường An đẩy Đạo Niên đi về phía bãi đỗ xe, "Hay là chúng ta lên xe rồi từ từ nói được không?"
"Được."
Trở lại xe, Thần Đồ yên lặng lái xe, vì muốn Thẩm Trường An yên tâm nói nhỏ với tiên sinh, hắn còn chu đáo giúp nâng vách ngăn trong xe lên nữa.
"Lúc nãy tôi nhìn thấy năm người, ở ngay trước mặt chúng ta á." Thẩm Trường An cố ý nhấn mạnh một câu, "Não tôi không có vấn đề gì hết, thần trí cũng rất tỉnh táo."
Tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra, Thẩm Trường An nói: "Tôi biết anh là người theo chủ nghĩa duy vật, xuất phát từ tôn trọng, thì không nên làm ra hành vi này ở trước mặt anh, nhưng mà......" Cậu tạm dừng một lát, mới tiếp tục nói, "Nhưng mà đối diện với năm vị liệt sĩ này, tôi không thể nào giả vờ như không nhìn thấy họ được."
Sau khi nói xong câu này, Thẩm Trường An cho rằng Đạo Niên sẽ khiếp sợ, sẽ nghi ngờ hoặc là cãi với cậu về việc trên thế giới này không có ma, mà ai ngờ Niên lại cực kỳ bình tĩnh, như thể vừa rồi Thẩm Trường An chỉ đang nói về chuyện sáng nay sẽ ăn gì.
"Anh......!Không muốn nói gì với tôi sao?" Đạo Niên không có quá nhiều phản ứng, khiến Thẩm Trường An vừa nhẹ nhàng thở ra, lại vừa có một chút thất vọng không thể hiểu được, phản ứng này quá bình tĩnh rồi đó, lúc trước, khi mà tam quan của cậu vỡ tan nát, thì đã trằn trọc cả một đêm luôn đó.
"Nói gì?" Đạo Niên suy nghĩ, "Nói khi đi thăm người lớn phải mang theo quà gì à?"
"Anh không cần phải lo về việc này, tôi đã chuẩn bị xong rồi." Thẩm Trường An nói, "Những ông bà chú bác này không có nhiều mưu cầu về vật chất đâu."
Bởi vì bọn họ đều là top ung thư, nên họ chú trọng về tinh thần hơn.
"Tôi cũng tùy ý chuẩn bị một ít rồi." Đạo Niên gật đầu, "Một khi đã như vậy, thì không còn gì để nói nữa."
Thẩm Trường An: "......"
Vậy tại sao chúng ta không thảo luận về khoa học hay về khả năng là ma quỷ có tồn tại chứ?
Sau nhiều lớp kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, chiếc xe mà Thẩm Trường An và Đạo Niên đang ngồi, rốt cuộc cũng thành công chạy vào đại viện.
Đại viện vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của Thẩm Trường An, ngói đen tường đỏ, còn trong đội cảnh vệ thì có những gương mặt quen thuộc và cũng có những gương mặt xa lạ.
"Đồng chí, xin hãy xuất trình giấy tờ tùy thân của ngài." Người cảnh vệ trẻ đứng ở trạm canh gác giơ tay chào Thẩm Trường An.
"Trường An?" Một cảnh vệ khác đi ra từ cửa viện, nhìn thấy Thẩm Trường An, liền cười với cậu, "Em về rồi à?"
Thấy cậu xách theo túi lớn