Ban đầu cây dương yêu cũng không biết ánh mắt của Thẩm Trường An có ý tứ gì, nhưng sau khi biết thì ông liền quay đầu muốn đồng quy vu tận với Thần Đồ luôn.
Nhưng nghĩ đến sự chênh lệch về sức mạnh giữa bọn họ, ông chọn nhịn.
Có Thẩm Trường An ở đây, các ông bà cụ cũng ngừng cãi vã, bởi vì họ đã có một đối tượng để cằn nhằn chung: Thẩm Trường An.
"Đã ăn cơm sáng chưa, khi đang đi bộ thì không được ăn gì đâu đấy.
Tiểu Niên à, lúc Trường An ở thành phố Ngô Minh, có ăn thứ gì bậy bạ không?"
Đạo Niên nghiêng đầu nhìn Thẩm Trường An, cậu liên tục lắc đầu với y.
"Không có." Đạo Niên nói, "Các vị yên tâm, Trường An sống chung với cháu, cháu sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt."
Bà nội Triệu nói cảm ơn Đạo Niên rồi quay sang nhìn Thẩm Trường An: "Nếu đã hạ quyết tâm ở lại thành phố Ngô Minh, thì phải cố gắng phát triển cho tốt đấy? Nếu đã có kế hoạch, ý tưởng gì cho tương lai rồi, vậy thì phải cố gắng làm cho thật tốt.
Đất nước ươm mầm thanh niên mấy đứa, là vì hy vọng mấy đứa có thể làm cho xã hội trở nên tốt đẹp hơn."
Chờ đến khi bà nội Triệu nói xong, đứng dậy đi vệ sinh, ông nội Vương liền nói nhỏ với Thẩm Trường An và Đạo Niên: "Bây giờ bà ấy càng ngày càng thích cằn nhằn, hai đứa cứ chịu đựng đi, nửa tiếng nữa là bà ấy đi nghỉ trưa rồi."
Chưa được nửa tiếng sau, Thẩm Trường An đã thấy bà nội Triệu ngồi trên ghế bắt đầu ngủ gật, nhưng vẫn cứ hiếu thắng cố tỉnh táo để ở cùng mình.
Thẩm Trường An dỗ bà cụ rồi đưa về phòng, giúp bà cởi áo khoác ra: "Bà nội Triệu à, bà ngủ một lát đi, chờ đến tối, con ăn cơm tối xong rồi mới đi."
Bàn tay già nua của bà nội Triệu nắm lấy tay Thẩm Trường An: "Trường An à, hãy chăm sóc tốt cho bản thân nha."
Bọn họ già hết rồi, không biết còn có thể bảo vệ Trường An thêm bao nhiêu năm nữa, bà sợ rằng khi bọn họ không còn nữa, Trường An sẽ chịu thiệt thòi, bị ức hiết, chịu khổ ở bên ngoài và thậm chí cũng không có ai để tâm sự cùng.
"Đừng chê bà nội cứ cằn nhằn con, muốn con tiến về phía trước." Bà nội Triệu vỗ mu bàn tay Thẩm Trường An, bàn tay hơi lạnh của bà, mang theo sự bao dung và dịu dàng vô tận, "Sau này, nếu không có ai chống lưng cho con, thì chính con sẽ là tấm lưng của mình, nếu bị tổn thương nhưng không có ai để kể ra, thì hãy làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, không thể bị tổn thương nữa."
Bọn họ già rồi, không thể che chở cho cậu nữa rồi, thay vì nuông chiều cậu đến mức không biết trời cao đất dày, thì tốt hơn hết là làm cho cậu cố gắng trưởng thành đến ngày không còn ai có thể làm tổn thương cậu được nữa.
"Bà nội Triệu à, bà yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho bà thật tốt." Thẩm Trường An đắp chăn cho bà nội Triệu đàng hoàng, rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, "Một tiếng sau, con sẽ đến gọi bà dậy."
Người già ngủ không sâu, sau khi bà nội Triệu ngủ say, Thẩm Trường An mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi về bên cạnh Đạo Niên ngồi xuống: "Khi tôi còn bé, các ông bà nội đã dạy tôi làm bài tập, dạy một hồi thì sai đề.
Có lần ông nội Vương còn dùng cách dạy của đại học, dạy tôi làm toán trung học, rồi giáo viên cho tôi một dấu gạch chéo luôn, lúc đó ông nội Vương giận đến mức suýt nữa đã chạy tới trường học để thảo luận mười cách giải bài toán kia với giáo viên, sau đó bị những ông bà nội khác khuyên can mãi, mới không đến trường học nữa."
"Căn phòng mà tôi đã ở trước kia, bây giờ vẫn còn, anh muốn đi xem không?"
Thẩm Trường An thấy Đạo Niên gật đầu, liền đứng dậy đẩy y vào bên trong: "Khi tôi chuyển đến đây, cũng đã hơn 8 tuổi rồi, nhưng tôi vẫn luôn được các ông bà nội cùng với cảnh vệ trong viện chăm sóc."
Phòng của cậu gần như là nằm tận bên trong, nhưng đây cũng là một vị trí an toàn, người lớn sống gần đó cũng có thể trông chừng cậu: "Vào thời điểm đó, suýt nữa là tôi bị đưa đến cô nhi viện rồi, nhưng mà tôi đã nói với những cô chú đó là tôi có ba mẹ, tôi không muốn đến cô nhi viện."
"Sau đó thì tôi được đưa tới đây."
"Ông bà nội thường xuyên sắp xếp cảnh vệ chở tôi đến trường bằng xe của họ, khiến cho rất nhiều bạn trong lớp nghĩ rằng tôi là con nhà giàu."
Mở cửa phòng ra, trong phòng cũng không có nhiều bụi, chắc có lẽ vì cứ qua một thời gian sẽ có người đến đây quét dọn.
Trên tủ sách kiểu cũ, chứa đầy các loại sách, Thẩm Trường An tùy tiện rút ra một quyển, đây là sách trung học của cậu, trên sách tràn ngập các ghi chú.
Khom lưng mở ngăn tủ, tìm ra hộp bánh bằng sắt được giấu trong đó.
Thẩm Trường An mở nắp, trong đó có một xấp ảnh và một quyển lưu bút.
"Khi còn là thiếu niên, tôi rất tuấn tú luôn đó." Thẩm Trường An cầm tấm ảnh đưa đến trước mặt Đạo Niên, "Nhìn nè."
Đạo Niên nhận lấy tấm ảnh, Thẩm Trường An trong tấm ảnh, tóc được cắt thành đầu đinh, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, đứng chung một chỗ với mấy đứa con trai, loại đồng phục học sinh này chẳng có cảm giác thời trang gì cả, mà chỉ giống như một cái bao tải được tròng lên người.
Nhưng bất chấp điều này, Thẩm Trường An với nụ cười rạng rỡ, vẫn là chàng trai dễ nhìn nhất trong tấm ảnh chụp chung này.
"Cô học sinh này cũng là bạn cùng lớp với cậu sao?" Đạo Niên chỉ vào nữ sinh nào đó đứng trong phông nền.
Thẩm Trường An thò lại gần nhìn thoáng qua, nam sinh trường bọn họ mặc đồng phục màu xanh phối trắng còn nữ sinh mặc đồng phục màu đỏ phối trắng, kiểu dáng vẫn giống hệt nhau, chỉ là khác màu mà thôi, tất nhiên điểm giống nhau nhất chính là đều xấu.
"Có lẽ là vậy." Thẩm Trường An không có nhiều ấn tượng về bạn học này, thấy Đạo Niên cố ý hỏi về cô nên thắc mắc, "Có chuyện gì với cô ấy à?"
"Không có, chỉ tùy tiện hỏi thôi." Đạo Niên cầm tấm ảnh này nhét xuống dưới hộp sắt, có lẽ Thẩm Trường An cũng không nhận thấy rằng, mọi ánh nhìn của cô học sinh này, đều đổ dồn lên người cậu.
Đạo Niên nhanh chóng phát hiện ra rằng mọi tấm ảnh chụp chung của Thẩm Trường An thời cấp 3, cô học sinh này có xuất hiện vài lần, lần nào ánh nhìn của cô cũng dừng ở trên người Thẩm Trường An.
Tuy nhiên, y cũng không nhắc đến cô nữa, mà Thẩm Trường An cũng không có chú ý tới ánh mắt của cô.
"Đây là ảnh tốt nghiệp cấp 3 của tôi." Thẩm Trường An vuốt ve tấm ảnh tốt nghiệp có kích thước chỉ bằng một nửa những tấm ảnh khác, đã gần 6 năm không gặp, những bạn học trông vẫn còn ngây ngô trong tấm ảnh này có lẽ đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đạo Niên đảo mắt qua từng người trên tấm ảnh, y không tìm được bóng dáng của cô học sinh kia.
"Trong bút ký có thông tin liên lạc của các bạn cùng lớp." Thẩm Trường An mở ra quyển bút ký, rồi nhanh chóng đóng nó lại, "Nhưng trong mấy năm nay, tôi chưa từng liên lạc với bọn họ."
"Tại sao?" Đạo Niên không hiểu.
"Có lẽ khi viết bút ký, tình cảm mà mọi người dành cho nhau là chân thành." Thẩm Trường An đặt