Thần Đồ không nói gì.
Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ bên ngoài phòng Đạo Niên: "Đây không phải là nơi thích hợp để trò chuyện, chúng ta đến nhà kính trồng hoa rồi từ từ nói."
Thần Đồ nhìn chằm chằm vào Thẩm Trường An vài phút, không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Nhìn Thẩm Trường An thành thạo lấy bộ ấm trà trong tủ ra nấu nước pha trà, Thần Đồ không nhịn được mà đoán, lúc tiên sinh và Thẩm Trường An ở riêng với nhau, đến tột cùng là thân quen đến mức độ nào vậy? Chỉ mới ở đây mấy ngày thôi, mà sao lại có thể biết bộ ấm trà được đặt ở chỗ nào, quen thuộc đến thế luôn rồi?
Thần Đồ nhìn nước sôi ủ lá trà dưới đáy ly, lá trà liều mạng giãy giụa trong nước, cuối cùng, vì không có cách nào khác nên chỉ có thể chìm xuống đáy nước, những lá trà này giống như chính hắn vậy, rõ ràng là đã biết được kết quả cuối cùng, nhưng vẫn cố vùng vẫy.
Mối quan hệ giữa Thẩm Trường An và tiên sinh đã sớm vượt qua mức bạn bè bình thường, nếu bây giờ hắn nói dối lừa gạt Thẩm Trường An, thì sau này khi sự thật được phơi bày, chắc chắn mình sẽ là một môn thần nói dối thành tính trong lòng cậu.
Mà nếu bây giờ hắn nói tình hình thực tế, Thẩm Trường An sẽ không ghét hắn, nhưng chỉ sợ vừa quay đầu lại tiên sinh sẽ đuổi hắn đi luôn.
Thế đạo hiện giờ, cho dù là thần tiên lang thang ở bên ngoài, mỗi ngày cũng không quá dễ sống.
"Hãy nếm thử loại trà này, tôi chỉ mới uống một lần sau khi mở nó vào lần trước, hương vị khá ngon đấy." Thẩm Trường An đẩy tách trà đến trước mặt Thần Đồ, cười như không cười nhìn hắn, "Nếu chủ đề này làm Thần Đồ anh khó xử, chúng ta coi chuyện này như chưa từng xảy ra cũng được."
Linh trà được trồng ở núi tiên, đương nhiên là rất ngon rồi.
Thần Đồ cầm tách trà lên, nhìn Thẩm Trường An đang cười như không cười trước mắt, trong lúc nhất thời khó nói nên lời.
Hắn không nên vì ngày thường Thẩm Trường An luôn tươi cười, cư xử rất tùy ý ở trước mặt tiên sinh, mà quên mất rằng cậu là một nhân tài cực kỳ ưu tú trong số những người trẻ loài người.
Không nên coi thường trí tuệ của loài người, huống chi Thẩm Trường An còn là một người xuất sắc trong loài người nữa.
"Chủ đề này cũng không khó xử mấy, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói thế nào thôi." Thần Đồ nhấp một ngụm trà, "Cậu cũng biết, từ trước đến nay tiên sinh luôn chủ trương tin vào khoa học, phản đối mê tín phong kiến, chúng tôi làm việc bên cạnh tiên sinh, đương nhiên đều phải hưởng ứng lời kêu gọi của tiên sinh rồi."
"Vậy là bản thân anh có thể nhìn thấy ma, nhưng bởi vì Đạo Niên, cho nên mới không nói rõ ra đúng không?" Thẩm Trường An có lẽ đã hiểu ý của Thần Đồ.
Một người làm công ăn lương, ở trước mặt một ông chủ theo chủ nghĩa duy vật, đương nhiên phản ứng trước tiên là lấy thái độ của ông chủ họ làm trọng tâm rồi.
Rốt cuộc còn không phải vì để kiếm tiền ăn cơm sao.
"Anh lo lắng quá rồi, tuy rằng Đạo Niên là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng anh ấy cũng không phải kiểu người sẽ yêu cầu tất cả nhân nhiên phải có tư tưởng thống nhất với mình." Suy nghĩ cẩn thận những điều này xong, Thẩm Trường An cũng không quên nói những điều tốt đẹp về Đạo Niên trước mặt nhân viên, "Cho nên anh cũng đừng quan trọng hoá vấn đề này lên quá."
Đúng vậy, đúng là không nên quan trọng hoá vấn đề này lên.
Cùng lắm thì......!Người không tuân theo luật của Thiên Đạo, cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp mà thôi.
Trong những năm qua, tiên sinh chưa hề thay đổi ý chí của bản thân và cũng chưa từng có chút tò mò nào đối với mọi thứ trên thế gian này.
Mà Thẩm Trường An lại là sự bất ngờ duy nhất.
Hắn không biết sự bất ngờ này là tốt hay xấu, nhưng theo như hắn thấy, hai thế giới thần và yêu đã trở thành dáng vẻ này rồi, nên dù có tệ đến đâu thì cũng không thể nào tệ hơn bây giờ được.
Không phá thì không xây được, nói không chừng đây sẽ là một bước ngoặt mới.
"Từ khi sinh ra anh đã có loại năng lực này, hay là học nó từ cao nhân vậy?"
"Cả hai." Thần Đồ không nói gì một lúc, "Trường An, cậu phát hiện mình có thể nhìn thấy linh vật từ khi nào vậy?"
"Không biết, tôi thậm chí còn không thể phân biệt được đâu là người, đâu là ma." Thẩm Trường An cười, "Có lẽ chính vì như vậy mà tôi luôn coi ma như con người."
"Có muốn......!Tôi dạy cho cậu chút phép thuật không." Thần Đồ nói, "Nói không chừng sau này cậu sẽ dùng đến đấy."
Đã xảy ra một biến số là Thẩm Trường An này, vì vậy không ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra với thế giới thần và yêu trong tương lai được, dạy chút phép thuật cho Thẩm Trường An, nói không chừng sau này cậu sẽ sử dụng đến nó.
"Anh có biết biến đá thành vàng và đằng vân giá vũ không?" Thẩm Trường An nói đùa, "Tôi rất muốn học cái này."
Trương đại gia từng nói với cậu, biến đá thành vàng, đằng vân giá vũ(*), gần như chỉ là ảo tưởng của con người, trong hầu hết các sách đều ghi lại linh hồn của người tu hành thoát khỏi xác, dạo khắp sông núi, nhưng không ai có thể bay với một cơ thể thật cả.
Có lẽ đây chính là "Tu hành cũng nên chú ý phương pháp khoa học cơ bản" theo như lời Trương đại gia đã nói.
"Cậu thích loại phép thuật này sao?" Thần Đồ có chút khó xử, "Không phải là không thể học, chỉ là sau khi con người vừa được sinh ra, đã dính với năm thực thể, đi liền với thất tình lục dục, muốn đi mấy ngàn dặm chỉ trong một bước thì hơi khó.
Tư chất của cậu cũng không tồi, nếu chăm chỉ luyện tập thì có lẽ tốc độ bắt kịp có thể ngang ngửa với tàu lượn siêu tốc đấy?"
Thẩm Trường An nhìn Thần Đồ với vẻ sợ hãi: "Anh......!Nghiêm túc hả?"
Chẳng phải đã nói là người sống hoàn toàn không thể đằng vân giá vũ sao?
Thần Đồ nhìn lại cậu với vẻ khó hiểu: "Nhìn tôi giống như đang nói giỡn à?"
Chẳng lẽ vừa rồi hắn nói nhiều như vậy, Thẩm Trường An cũng chẳng coi trọng à?
Hai người nhìn chằm chằm nhau vài giây, Thẩm Trường An run rẩy duỗi một ngón tay ra: "Anh có thể biến tách trà này thành cúp vàng không?"
Thần Đồ do dự nhìn Thẩm Trường An: "Trường An à, bộ ấm trà này trị giá mấy triệu nhân dân tệ lận đó, sau khi biến nó thành vàng, nó sẽ mất giá ngay."
Thẩm Trường An với biểu cảm chết lặng nhặt lên một viên sỏi dưới chậu hoa, đặt trước mặt Thần Đồ: "Vậy anh biến cái này nè."
Nửa phút sau, cậu nhìn cục đá vàng chói mắt trước mặt, cảm thấy tam quan đã nỡ nát vào lần trước của mình, đã biến thành bột phấn vào hôm nay và còn bị gió thổi bay hết sạch.
"Kỳ thật đây cũng không phải là phép thuật cao thâm gì, thành phần bên trong của các khoáng chất có sự sắp xếp và mức độ khối lượng khác nhau, chỉ cần người ta thay đổi thành phần đó, thì có thể biến đá thành vàng thôi." Thần Đồ đẩy thỏi vàng đến trước mặt Thẩm Trường An, "Nếu cậu thích thì tặng cho cậu đó."
"Anh đã lợi hại như vậy rồi, sao còn muốn đi ra ngoài làm việc vậy?" Thẩm Trường An cảm thấy có lẽ mình không hiểu được mạch não của cao nhân.
"Quốc gia kiểm soát kim loại hiếm rất nghiêm ngặt, tôi cầm một đống vàng đi ra ngoài, ai dám mua chứ?" Thần Đồ nói, "Vả lại, loại hành vi này sẽ phá hoại quy luật thị trường, sẽ bị......"
Hắn hạ giọng, nói nhỏ, "Sẽ bị trời phạt đấy."
Thẩm Trường An: "......"
Có bị trời phạt hay không thì cậu không biết, nhưng cậu đã gần như chắc chắn rằng, có lẽ Thần Đồ không thuộc về phạm trù loài người.
Cậu dè dặt đánh giá Thần Đồ: "Nghe nói yêu quái sẽ ẩn núp bên cạnh con người, hút sinh khí của con người, anh đã bao giờ gặp được loại yêu quái này chưa?"
"Đây đều là tin đồn do con người tự tạo ra, con người thường xuyên ăn những thực phẩm rác, bản tính tham lam trời sinh, tuổi thọ thì lại ngắn.
Đặc biệt là con người trong mấy chục năm gần đây, tố chất tâm hồn càng ngày càng kém đi.
Bây giờ, việc hút sinh khí của con người, mấy tên yêu quái có đầu óc hơi chút bình thường thôi, cũng đã không làm việc này lâu lắm rồi........." Thần Đồ đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu một cách cứng ngắc nhìn Thẩm Trường An, cậu đang cố ý lừa gạt hắn ư?
"Tôi không biết thân phận của anh là gì, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu kỹ càng." Nu cười trên mặt Thẩm Trường An trở nên nhạt hơn, "Mỗi khi ở chung với anh, tôi thấy rất vui, trong lòng tôi, anh là một người bạn."
"Tuy nhiên," Nụ cười trên mặt Thẩm Trường An biến mất, "Tôi hy vọng anh thật sự chỉ đến bên cạnh Đạo Niên để làm việc, nếu anh có bất cứ ý định nào làm hại anh ấy, cho dù tôi không đánh lại anh, cũng sẽ không để anh làm bậy."
"Có người nói với tôi rằng, tôi là người có công đức của mười kiếp, nếu yêu ma quỷ quái làm hại tôi, thì sẽ bị ông trời trừng phạt đấy." Nói đến đây, Thẩm Trường An nở một nụ cười thuần khiết vô hại, "Tôi nghĩ Thần Đồ đại ca cũng không muốn nếm thử cái suy đoán này là thật hay giả đâu ha."
Thần Đồ: "......"
Tại sao loài người lại nóng vội đến như thế chứ, trở mặt như lật sách vậy đó?
Tuy rằng trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng đến lúc nên bày tỏ thái độ, Thần Đồ cũng không do dự chút nào cả: "Xin cậu hãy yên tâm, tôi tuyệt đối không dám làm hại tiên sinh dù chỉ một chút, nếu cậu không tin, tôi dám thề với Thiên Đạo."
Thẩm Trường An: "Chủng tộc của các anh thề với Thiên Đạo, có ứng nghiệm không?"
"So với mấy lời điêu như là nếu anh thay lòng đổi dạ liền sẽ bị sét đánh linh tinh gì đó từ miệng đám nam giới loài người của mấy cậu thì linh ứng hơn nhiều." Thần Đồ ho khan một tiếng, cảm thấy bản thân hừng hực lớn giọng hung hăng lên án đám nam giới loài người như là bắn đại bác liên thanh thế này vốn có chút không nên, "Chúng tôi thề bằng Đạo Tâm, sẽ được Thiên Đạo đáp lại, nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt ngay."
Thẩm Trường An ngẫm nghĩ một hồi lâu, cảm thán nói: "Vậy Thiên Đạo cũng bận ghê."
Cậu ngẩng đầu nhìn trời: "Nếu Thiên Đạo là một người, có lẽ đã bị mọi người làm cho buồn bực đến chết từ lâu."
Thần Đồ: "......"
Không, y vẫn ổn lắm, không chỉ không bị buồn bực đến chết, mà còn học được lười biếng, lúc này vẫn đang nằm trên chiếc giường ấm áp ngủ nướng, chờ cậu đánh thức y kia kìa.
Thẩm Trường An nhìn Thần Đồ bằng đôi mắt sáng rực.
Thần Đồ im lặng nhìn cậu.
"Thề đi chứ." Thẩm Trường An thấy Thần Đồ không đáp lại, "Sau khi thề xong, chúng ta có thể về ăn cơm rồi."
Tóm lại nếu không thề, thì hắn thậm chí không có tư cách ăn sáng luôn đúng không?
"Xin Thiên Đạo hãy làm chứng, tôi, Thần Đồ thề ở ngay đây, tuyệt không làm bất cứ điều gì làm hại đến Đạo Niên tiên sinh, nếu vi phạm lời thề......" Hắn quay đầu nhìn Thẩm Trường An, cậu đang cười tủm tỉm nhìn hắn, "Nếu vi phạm lời thề, hãy khiến cho tôi phải gánh chịu nỗi khổ bị sét đánh sương buốt."
Đạo Niên đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, vươn tay bắt lấy thần quang bay vào từ cửa sổ, thần quang dạo quanh đầu ngón tay y một vòng, rồi mới chậm rãi chìm vào lòng bàn tay y.
Người thề thế mà lại là Thần Đồ, vả lại lời thề này còn liên quan đến y nữa?
"Ấy chết, Thần Đồ đại ca à, anh quá thành thật rồi đó, mấy thứ kiểu như thề thốt này, tùy tiện nói là được rồi." Thẩm Trường An vươn tay ôm cổ Thần Đồ, cười tủm tỉm nói, "Sao lại nói lời tàn nhẫn như vậy chứ, bạn bè cả mà, sao tôi có thể không tin anh chứ?"
Thần Đồ: Không! Thẩm Trường An, cậu là một tên lừa đảo, nếu cậu thật sự tin tôi thì nên ngăn tôi lại ngay thời điểm tôi thề thốt, chứ không phải sau khi tôi nói xong, mới dối trá nói bạn tốt gì đó.
Đồ loài người dối trá!
Tình bạn mỏng như giấy vệ sinh!
Cút, tôi không có người bạn nào không biết xấu hổ như cậu hết!
Thần Đồ gào thét trong lòng, nhưng cơ thể hắn lại cực kỳ thành thật, không chỉ đi theo Thẩm Trường An, mà còn nở một nụ cười với cậu nữa.
Đi ngang qua vườn hoa, nhìn thấy mấy đóa hoa cực kỳ đẹp, Thẩm Trường An theo bản năng muốn cắt xuống mấy đóa hoa này mang đến cho Đạo Niên.
Tuy nhiên, nơi này không phải là nhà của Đạo Niên.
Thần Đồ hiểu ý của cậu, mà vươn tay đặt kéo cắt hoa vào tay Thẩm Trường An: "Nè, cứ việc cắt."
"Anh......!Lấy kéo cắt hoa ở đâu vậy?"
"Tôi không phải con người mà." Thần Đồ đút hai tay vào túi, "Tùy tiện nhặt một chiếc lá, rồi biến nó thành kéo cũng không phải việc khó gì."
Thẩm Trường An hiểu rõ gật đầu, sau khi cắt mấy cành hoa đó xuống thì nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy, đi học đằng vân giá vũ với anh cũng rất thú vị."
Thần Đồ: Vừa rồi dùng âm mưu quỷ kế dụ hắn nói, bây giờ lại muốn hắn dạy phép thuật cho á? Hừ!
"Được, sau khi trở về thành phố Ngô Minh, tôi sẽ bắt đầu dạy cậu."
Là một vị thần với thần lực không được mạnh mẽ mấy, hắn có thể sống tốt cho tới bây giờ đều dựa vào hiểu biết thức thời.
Thẩm Trường An tìm một cái bình, cắm hoa vào đó và ôm bình hoa này đến cửa phòng Đạo Niên.
"Đạo Niên, anh thức chưa? " Thẩm Trường An gõ gõ cửa, nghe thấy một câu "mời vào" vọng ra từ trong phòng, liền đẩy cửa ra, cửa vừa mở thì thấy Đạo Niên đã mặc quần áo ngay ngắn, ngồi trên xe lăn rồi.
Thật ra, thỉnh thoảng cậu sẽ có chút tò mò về việc Đạo Niên thường đi vệ sinh, tắm rửa và từ trên giường ngồi lên xe lăn như thế nào.
Tuy nhiên, sự tò mò này ít hơn nhiều so với sự đau lòng cậu dành cho Đạo Niên, vì vậy cậu không bao giờ nhìn thêm một lần hay hỏi thêm một từ nào về những thứ này.
"Hoa ở đây không đẹp bằng hoa ở nhà anh." Đặt bình hoa lên bàn, "Nhưng mấy bông này cũng khá đẹp á."
"Ừ." Ánh mắt của Đạo Niên rơi vào bàn tay đang cắm hoa.
"Đạo Niên, tôi có câu này muốn hỏi anh." Thẩm Trường An giả vờ không quan tâm lắm hỏi, "Thần Đồ làm việc ở bên cạnh anh bao lâu rồi?"
Đạo Niên nghĩ đến lời thề bay vào tay y lúc nãy: "Rất lâu rồi."
"Anh ấy......!Hiệu suất làm việc cũng không tệ lắm nhỉ?" Thẩm Trường An mở cửa sổ, đón ánh mặt trời bên ngoài vào.
"Nghiêm túc, có trách nhiệm, kiên nhẫn làm việc, bản thân cũng...!Thành thật." Trong đầu Đạo Nhiên bỗng nghĩ tới một câu nhân loại thường dùng để hình dung như vậy.
"Ồ......" Thẩm Trường An gật đầu, với năng lực của Đạo