"Trường An, lần này cậu bệnh rất nặng, tiên sinh rất lo cho sức khỏe của cậu, nên luôn không ngủ không nghỉ để chăm sóc cho cậu đấy." Thần Đồ thấy tình huống không ổn, vội vàng đứng ra cứu Đạo Niên, "Thấy cậu tỉnh rồi, cậu xem xem ngài ấy vui đến mức nào luôn rồi kìa?"
Thẩm Trường An hốt hoảng gật đầu, cậu xoa xoa đầu: "Trên máy bay......!Sao lại có giường vậy?"
"À, đây là máy bay riêng của tiên sinh, có giường cũng bình thường mà." Thần Đồ trộm nhìn vẻ mặt của Đạo Niên, thấy y cũng không có không bằng lòng với lý do thoái thác của mình, vì thế nói tiếp, "Hay là cậu cứ tiếp tục nghỉ ngơi thêm một lát đi, ngày mai cậu còn phải về bộ phận để báo cáo công việc nữa đấy, tinh thần kém như vậy, cũng chỉ có thể xin nghỉ thêm một ngày thôi."
Nghe thấy chữ "ngủ" này, Thẩm Trường An lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, Đạo Niên vươn ngón trỏ chạm nhẹ vào giữa mày cậu, chậm rãi rót linh khí vào cơ thể cậu.
"Tiên sinh, nếu tàn niệm của Đại Đạo đã bị tiêu diệt, thì tại sao trên người ngài vẫn còn những hạn chế do Đại Đạo để lại vậy?" Thấy Thẩm Trường An đã ngủ say, nụ cười trên mặt Thần Đồ liền biến mất, "Chẳng lẽ là......!Tàn niệm của Đại Đạo không chỉ có một cái?"
Nếu không thì tại sao những tàn niệm còn sót lại đó, lại dễ dàng xuất hiện để tiên sinh bắt được chứ.
"Không sao cả." Đạo Niên cầm tay Thẩm Trường An bỏ vào trong chăn, bình tĩnh nói, "Đại Đạo đã tặng cho tôi một món quà tốt nhất rồi, nên tôi sẽ khoan nhượng cho việc ông ta để lại những tàn niệm đó chơi trốn tìm với tôi."
"Quà sao?" Thần Đồ nghĩ không ra, "Quà gì vậy thưa ngài?"
Đạo Niên không nói gì, y cúi đầu nhìn Thẩm Trường An trên giường, trong mắt nhiễm đầy sự dịu dàng.
Thần Đồ như đã hiểu ra gì đó, rồi lại vì bất ngờ mà nghiêng đầu sang một bên.
Thẩm Trường An cảm thấy hình như trong lúc mơ màng mình đã được gọi dậy ăn cơm, ăn xong thì có ai đó ôm cậu đi đánh răng, rửa mặt rửa chân, rồi sau đó lại nhét cậu vào ổ chăn ấm áp thoải mái.
Cơ thể cậu vừa uể oải lại vừa thoải mái trong trạng thái mê mang không dứt này, như thể chỉ có giấc ngủ mới có thể bổ sung năng lượng đã mất trong cơ thể cậu.
"Trường An ngủ hai ngày hai đêm rồi, đến tột cùng là cậu ấy đã làm gì, sao lại mệt đến như vậy chứ?" Thần Đồ ngồi xổm ngồi bên ngạch cửa, một bên cắn hạt dưa, một bên nói chuyện với Úc Lũy, "Mấy ngày chúng ta không ở đây, có tộc nào khác đến thăm hỏi không?"
"Có đấy, ngày nào các trưởng lão của tộc thú cũng đến đây xin lỗi, còn mấy trưởng lão tộc chim thì cứ muốn đến thăm con...!Phượng hoàng nhỏ kia." Úc Lũy cau mày, "Và còn Diêm Vương ở âm phủ nữa, mấy ngày trước đã gửi thẻ thần đến đây, nói rằng có chuyện quan trọng cần trình báo."
Âm phủ có một thân phận đặc biệt, vì nó canh giữ sự luân hồi trong sáu cõi, tuy rằng các tác phẩm văn học nghệ thuật của loài người luôn thích đặt giả thuyết âm phủ có địa vị thấp hơn Thiên giới, song trên thực tế thì âm phủ và Thiên giới lại có địa vị ngang nhau.
Bây giờ Thiên giới đã sụp đổ, mà âm phủ thì vẫn yên ổn, điều này cũng đủ để cho thấy tính đặc thù của âm phủ rồi.
"Vòng luân hồi trong sáu cõi đều có quy luật riêng của nó, tiên sinh không bao giờ nhúng tay vào việc ở âm phủ, Diêm Vương cũng nên hiểu trong lòng đi, bây giờ ông ta đến tìm tiên sinh, có thể vì việc gì đây?" Thần Đồ dừng lại hành động cắn hạt dưa, rồi lười biếng nhét cái hộp đựng hạt dưa và vỏ của nó vào tay Úc Lũy, "Đi thôi, chúng ta đi báo cáo chuyện này cho tiên sinh thôi."
Úc Lũy: "......"
Dựa vào cái gì mà cùng đi gặp tiên sinh, nhưng lại nhét hết rác rưởi và đồ ăn vặt vào tay hắn vậy?
Với cơ thể của một người phàm, lại có ý định dùng sức mạnh của ngôn ngữ để đánh vỡ cấm chế mà Đại Đạo để lại cho y, nếu là một người bình thường thật, thì đã kiệt sức mà chết ngay khi nói ra những lời này.
Y chỉ mới dừng ở mức phỏng đoán thân phận của Trường An mà thôi, nhưng cho đến đêm hôm qua, thì đã thật sự xác định rồi.
Đại Đạo đã tính được việc tộc người sẽ trở nên rất hưng thịnh từ sớm, cho nên mới đem đường sinh cơ này trao cho loài người.
Y là Thiên Đạo, mà theo đà phát triển của loài người, họ lại hô lên khẩu hiệu nhân định thắng thiên.
Trường An ra đời......!Thì sẽ là khắc tinh của y.
Cậu có thể kiềm chế quyền của y, kiềm chế năng lực của y, thậm chí có cả khả năng hủy diệt y.
Khi một trật tự mới được sinh ra trong trời đất này, Đại Đạo sẽ có thể canh đúng thời cơ này mà ra đời và loài người sẽ chỉ nghĩ rằng bọn họ đang chào đón một kỷ nguyên mới trong mạt thế.
Đối với việc trật tự mới này có khả năng quét sạch vô số sinh linh và hỉ nộ ái ố của những sinh linh này chẳng có trọng lượng nào trong lòng Đại Đạo cả, ông ta vốn chưa bao giờ và cũng không cần suy xét những thứ này.
Sinh cơ do chính tay Đại Đạo tạo ra, kỳ thật cũng không phải là sinh cơ của vạn vật, mà là của chính Đại Đạo.
Còn với y mà nói thì đường sinh cơ này chỉ là vũ khí giết mình.
Nhưng nghĩ đến lời chúc phúc mà Trường An đã dùng tất cả sức lực để tặng cho mình, Đạo Niên liền ấn vào ngực mình, cơ thể của y, vốn không có trái tim.
Cho đến buổi tối vào hai ngày trước, khi y bỏ lời chúc mà Trường An tặng vào trong ngực, lời chúc này liền lớn dần trong cơ thể y, biến thành một trái tim màu vàng, thuần khiết, có nhịp đập.
"Trường An, em sẽ......!Giết tôi sao?"
Thẩm Trường An đang ngủ say nên không có cách nào trả lời câu hỏi này của Đạo Niên.
Sáng hôm sau, Thẩm Trường An vẫn còn đang ngủ bù thì bị kéo dậy khỏi giường, vừa ăn sáng xong, đã bị Thần Đồ nhét vào trong xe.
"Trường An, cậu sắp muộn rồi."
"Chờ đã, tôi vẫn còn chuyện muốn nói với Đạo Niên......"
"Thôi, đừng chờ nữa, có gì muốn nói thì tối nay về nói sau." Thần Đồ đóng cửa xe, "Mấy món quà cậu muốn mang cho đồng nghiệp, tôi đặt hết vào cốp xe rồi, chờ đến nơi nhớ xách lên đấy."
Còn nói thêm cái gì nữa thì có một số việc sẽ phải lòi ra mất thôi.
Thẩm Trường An vừa đến văn phòng đã được các đồng nghiệp chào đón nồng nhiệt.
Đương nhiên, thứ được chào đón nhất vẫn là những món quà mà cậu chuẩn bị.
"Cậu đi lâu như vậy mà không về, làm chúng tôi suýt cho rằng cậu ở lại đế đô không về nữa luôn á." Trần Phán Phán nói, "Chúng tôi đi ăn lẩu cá lạnh vào vài ngày trước, ngay cả ông chủ cũng hỏi cậu đi đâu đấy?"
"Cũng chẳng còn cách nào mà, sau khi tôi báo cáo công việc xong, lãnh đạo chê tôi đẹo trai quá, nên đuổi tôi về đó chứ." Thẩm Trường An cười hì hì nói, "Cho nên tôi chỉ có thể ở lại đây dưỡng già với mọi người thôi."
"Xí, đã bảo cậu không được đi chơi với Đinh Dương suốt cả ngày rồi, cậu không tin.
Giờ thì hay rồi, không học được gì khác, chỉ học dáng vẻ không biết xấu hổ của ổng." Trần Phán Phán đặt một hộp bánh quy lên bàn cậu, "Nếm thử đi, bạn của tôi làm đó."
Thẩm Trường An duỗi tay nếm một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm.
"Người bạn này của tôi giàu nứt đố đổ vách luôn đó, cổ còn rất xinh nữa, có lẽ tài sản gia đình cổ lên đến hàng chục triệu nhân dân tệ luôn ý, khoảng thời gian trước cô ấy đến bộ phận của chúng ta tìm tôi đi chơi, cảm thấy cậu rất không tồi, nên muốn làm bạn với cậu á." Trần Phán Phán nhìn thấy Thẩm Trường An ăn liên tiếp hai miếng bánh quy, liền nói tiếp, "Các chàng trai theo đuổi cô ấy có thể xếp thành một hàng dài từ đầu đường đến cuối phố luôn đó, cậu có thấy hứng thú không?"
"Khụ khụ khụ khụ!" Thẩm Trường An bị bột vụn bánh quy làm sặc đến độ nước mắt giàn giụa, uống liền vài ngụm nước mới kìm lại được, cậu liên tục lắc đầu nói: "Phán Phán à, lần sau trước khi cô nói mấy lời kiểu này, có thể tiêm cho tôi một liều thuốc phòng bị trước không?"
"Một cô gái có