Trong lòng tất cả yêu quái, Thiên Đạo là một sự tồn tại thần bí khó lường, cao không với tới được, nhưng vào lúc này, ở trước mắt bao người, y lại tự gọi mình là gấu trúc tinh, mà còn là một con gấu trúc tinh chỉ mới tu hành một ngàn năm nữa chứ?
Hai cái đùi của vài vị trưởng lão tộc thú run lên, có chút không dám ngẩng đầu, bọn họ sợ mình vừa ngẩng đầu sẽ để lộ vẻ mặt đã kinh hãi lại mê mang của mình.
Bọn họ không biết tại sao Thiên Đạo đại nhân nói dối, nhưng bọn họ biết, vào lúc này, tại nơi đây, mặc kệ có mê mang đến đâu thì cũng không thể để lộ nửa phần trước mặt Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An cảm giác đầu óc mình có chút không thông suốt, hình như cậu nghe được câu gì đó, nhưng câu nói này không thể chui vào trong đầu cho nên cậu không thể nảy sinh phản ứng gì với nó được.
Gấu, gấu trúc tinh?
Đạo Niên á?
Một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, thổi cái chăn đang che mặt Thẩm Trường An ra, cậu đối diện với hai mắt Đạo Niên.
Đôi mắt này vẫn đẹp như vậy, chỉ là trong đôi mắt từ trước đến nay luôn tĩnh lặng như hồ sâu này lại có vài phần bướng bỉnh và thấp thỏm.
Đạo Niên đang lo lắng điều gì vậy?
Lo cậu sẽ ghét bỏ bởi vì y là yêu quái sao?
Hay lo rằng cậu sẽ giận.
Hay là......!Lo rằng cậu không tin y là gấu trúc yêu?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Thẩm Trường An cảm thấy hơi hoang đường, cậu gian nan quay đầu nhìn đám người đang quỳ trong mưa.
Tia chớp không ngừng lập loè, đôi mắt cậu vừa bị mưa làm ướt cho nên có chút mờ, chỉ có thể nhìn thấy một đống người quỳ đông nghịt bên dưới.
"Bọn họ......!Cũng không phải là con người sao?"
Đạo Niên: "Ừ."
Y đặt Thẩm Trường An ngồi lên sô pha do mình biến ra, dùng phép thuật hong khô quần áo trên người cậu: "Có bị thương không?"
Thẩm Trường An ngơ ngác lắc đầu, cậu nhìn đám người đang quỳ, có một số người tóc đã bạc hết, cậu cảm thấy không được tự nhiên lắm: "Bọn họ quỳ mà tôi lại ngồi, có phải là không thích hợp lắm không."
Đạo Niên thấy cậu đứng ngồi không yên, liền quay đầu kêu họ đứng dậy.
Nước mưa rơi vào mái ngói tạo ra tiếng rì rào, Thẩm Trường An khều chăn đắp lên người, cuối cùng cũng tìm về giọng nói của mình: "Anh là yêu quái, nhưng tại sao còn tài trợ tiền cho Bộ Dân chính chúng tôi tuyên truyền tư tưởng khoa học vậy."
"Cậu nói lời này là có ý gì, kỳ thị giống loài phải không? Loài người các cậu có thể tin vào khoa học, còn chúng tôi thì không được tin sao?"
Thẩm Trường An:......
Sự tồn tại của mấy người đã rất không khoa học rồi đó, cái gì kỳ thị hay không kỳ thị, bây giờ trong căn phòng này toàn là yêu quái, chỉ có một mình cậu là con người, đến tột cùng là ai đang kỳ thị ai đây?
Một cơn gió lạnh thổi vào, làm đầu óc Thẩm Trường An tỉnh táo hơn: "Bọn họ dầm mưa thế này liệu có bị bệnh không?"
"Không sao, họ chịu đựng việc màn trời chiếu đất quen rồi." Đạo Niên nhìn đám yêu quái đang chẳng dám thở mạnh, "Chỉ với chút khó khăn này mà còn không chịu đựng nổi, thì cũng không trở thành yêu quái được."
"Để trở thành yêu quái...!Thật không dễ dàng." Thẩm Trường An khô cằn đáp lại một câu.
"Khó hơn gấp mười lần so với việc thi đại học lấy được Trạng Nguyên của loài người các cậu, vì ít nhất trước khi các cậu tham gia thi đại học, không cần bị sét đánh." Đạo Niên cũng khô cằn đáp lại một câu.
Đám yêu quái lệ nóng doanh tròng nhìn Đạo Niên, nếu ngài biết để trở thành yêu quái khó như vậy thì sao không hạ thấp tiêu chuẩn một chút vậy?
"Chỉ có tiêu chuẩn nghiêm khắc mới có thể làm cho các yêu quái biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm." Dường như Đạo Niên biết bọn họ suy nghĩ gì nên đã nói thế, sau đó lại nói với Trường An, "Đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện, tôi đưa cậu về."
Trải qua thời gian dài chịu hết bất ngờ này sang bất ngờ khác như vậy, Thẩm Trường An có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vì đang ở trước mặt rất nhiều người, mà cậu lại muốn giữ lại chút thể diện cho Đạo Niên, vì vậy dù cho có bao nhiêu cảm xúc đi chăng nữa cũng đều dồn nén xuống đáy lòng.
Những lời mà Đạo Niên nói rất hợp ý cậu, cậu không chút suy nghĩ đã đứng lên.
Nào ngờ cậu vừa đứng dậy đã trông thấy này đám yêu quái tu hành này đồng thanh nói: "Cung tiễn hai vị tiên sinh."
Trong số những yêu quái này, cậu nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Bởi vì vua Long Quảng đã từng tặng ngọc trai và đá quý cho cậu, cho nên cậu có ấn tượng rất sâu với người này.
Thấy Thẩm Trường An đang nhìn mình, vua Long Quảng liền nở nụ cười nhiệt tình với cậu.
Thẩm Trường An: "......"
Người này họ Long, lại còn đặt tên cho con thuyền của gia đình là Thủy Tinh Cung, chẳng lẽ thật sự là......
"Ông ta là loài rồng có địa vị cao trong văn hóa dân gian của các cậu đấy." Đạo Niên biết Thẩm Trường An nghĩ gì, "Dưới biển cái gì cũng thiếu, thứ không thiếu thì chỉ có ngọc trai châu báu thôi, nếu sau này ông ta lại tặng mấy thứ này cho cậu, cậu đừng khách sáo."
Nghe thấy giọng điệu thản nhiên của Đạo Niên, Thẩm Trường An vẫn không nhịn được hỏi ra miệng: "Sao anh có thể khiến rồng hành lễ với anh được hay vậy?"
"Có lẽ......" Đạo Niên đưa mắt sang đám yêu quái, đám yêu quái đồng loạt cúi đầu: "Có lẽ vì tôi là quốc bảo."
Thẩm Trường An: "Hả?!"
"Quốc bảo có địa vị phi phàm, loài người tôn tôi lên làm quốc bảo, có sức mạnh tín ngưỡng, cho nên những loài yêu quái khác sẽ nể nang tôi ba phần." Đạo Niên mặt không đổi sắc nói, "Tổ tiên của tộc tôi vốn là thú cưỡi của Xi Vưu đại đế, dũng mãnh thiện chiến luôn dẫn đầu xung phong trong mọi trận chiến, từ xưa đến nay luôn có địa vị tối cao trong lòng dân chúng."
Nhưng chẳng phải Xi Vưu thua Hoàng Đế rồi à? Còn "từ xưa đến nay" gì nữa?
Chỉ số thông minh của Thẩm Trường An không cho phép cậu tin lời Đạo Niên nói, nhưng với tư cách là bạn bè, thì lại không cho phép bản thân nghi ngờ bạn mình được, nếu không tin thì có phải là không phải phép lắm không?
"Thật không?" Thẩm Trường An nhướng mày nhìn Đạo Niên, rồi âm thầm quan sát vẻ mặt những yêu quái khác.
Nào ngờ mấy yêu quái này như có mắt trên trán mà đồng thời gật đầu phụ họa Đạo Niên.
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, rồi thình lình xảy ra việc bị châm ngòi ly gián, còn có Đạo Niên tự nhận mình tin vào khoa học, nhưng khi nhìn thấy ma nữ thì lại vờ như không nhìn thấy, cũng đột nhiên biến thành yêu quái, Thẩm Trường An cảm thấy trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cậu đã phải chịu quá nhiều cú sốc mà đáng lẽ cậu không cần phải gánh chịu.
Thậm chí cậu còn cảm thấy nếu giờ khắc này có người nói cho cậu biết thật ra cậu không phải người thường, mà là Thiên Vương Lão Tử(*), cậu cũng có thể nhắm mắt tiếp thu.
Rõ ràng là thời đại khoa học công nghệ, nhưng Thẩm Trường An lại cảm thấy dường như mình là khách qua đường đi nhầm vào thế giới khác, cậu nâng chân bước đi trên thềm đá mọc đầy rêu xanh, bỗng nhiên trên đầu có thêm một chiếc ô đen.
Chiếc ô tràn ngập hơi thở hiện đại này như đã lôi cậu ra khỏi thế giới kỳ quái, cậu ngơ ngác quay đầu lại nhìn mái tóc đen như mực của Đạo Niên, đột nhiên muốn vươn tay sờ vào mái tóc dài mềm mại như tơ của đối phương, để xem nó có phải là thật không.
Tuy nhiên, cậu không có vươn tay.
"Trên mặt đất trơn lắm." Thấy cậu không nói gì, tay trái Đạo Niên cầm ô, còn tay phải thì cầm cổ tay cậu, "Chúng ta về thôi."
Thẩm Trường An cảm thấy chân mình nhẹ đi, bậc thang đá xanh che kín nước mưa biến thành......!Mây trắng mềm mại?
Làn gió nhẹ phả vào mặt cậu, Thẩm Trường An ngây người nghĩ, cậu đang bay hở?
Cái tình tiết ảo tưởng lúc bé biến thành thật rồi?
Điều làm cậu cảm thấy ly kỳ hơn nữa là theo độ cao từ từ tăng lên, cậu không cảm nhận được cái lạnh trên bầu trời gì cả, thậm chí chiếc ô do Đạo Niên cầm cũng không hề động đậy, cái này không phù hợp với quy luật tự nhiên gì hết luôn á.
Tuy nhiên, loài sinh vật không có cánh mà vẫn có thể bay, vốn dĩ cũng đã trái với quy luật của tự nhiên rồi mà đúng không?
Đầu óc Thẩm Trường An trở nên rối bời, cậu đành dứt khoát ngồi xếp bằng trên đám mây luôn cho khỏe.
Không biết cơn mưa đã tạnh từ lúc nào, mặt trời thoát khỏi sự cản trở của những đám mây dày đặc mà hiên ngang rải nắng xuống mặt đất.
Thẩm Trường An ngơ ngác nhìn mặt đất, sau đó quay đầu nhìn Đạo Niên, đưa tay xoa xoa mặt mình, xem ra cậu thật sự không nằm mơ.
Người bạn tốt nhất của cậu, không phải con người?
Mà là......!Gấu trúc? Cậu nhìn chằm chằm vào Đạo Niên, muốn nói lại thôi, Đạo Niên không nói gì ngồi ở đối diện cậu, để mặc cậu đánh giá.
"Anh thật sự......!Là yêu quái hả?"
Đạo Niên cứng người một hai giây, sau đó gật đầu.
Trong nháy mắt, rất nhiều câu chuyện thần thoại lóe lên trong đầu Thẩm Trường An.
Ví dụ như, câu chuyện tình yêu giữa Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, Nhiếp Tiểu Thiến và Ninh Thải Thần, tiên hạc và thư sinh, yêu quái và con người, hình như không có bao nhiêu câu chuyện là có cái kết tốt đẹp.
Không đúng, vì sao cậu phải suy nghĩ về vấn đề yêu đương vượt giống loài này chứ?
"Có điều khoản nào trong giới yêu quái của mấy anh cấm yêu tinh và con người yêu đương không?" Thẩm Trường An không nhịn được mà hỏi.
"Gì cơ?"
"Không có gì." Thẩm Trường An vội lắc đầu, cậu buồn rầu thở dài một tiếng, khi cậu còn chưa kịp biết rõ liệu có phải mình có ý đồ gây rối anh em tốt hay không, thì lại phải nhọc lòng về tính khả thi của việc người và yêu quái yêu đương, rốt cuộc thì cuộc sống này còn khiến cậu mở mang tầm mắt đến đâu nữa đây?
"Đừng nghĩ nhiều." Đạo Niên thấy vẻ mặt sầu lo của Thẩm Trường An, vươn tay xoa đầu cậu, "Tuy rằng tôi là yêu quái, nhưng tôi không ăn thịt người."
Thẩm Trường An: "......"
Hình như cậu còn chưa kịp nghĩ đến vấn đề này thì phải?
"Có phải là anh đã kết thù với ai rồi không?" Thẩm Trường An nói, "Hôm nay có một người đàn ông kỳ quái xuất hiện, đột nhiên nói mấy lời kỳ lạ với tôi, rồi còn đưa tôi tới trước mặt anh nữa."
Sau đó khiến mình vạch trần thân phận mà Đạo Niên che giấu bấy lâu nay ngay tại chỗ luôn.
"Haiz." Thẩm Trường An thở dài, "Tuy rằng anh là quốc bảo, xác thật có địa vị rất cao, nhưng làm việc gì cũng nên khiêm tốn một chút, nếu không sẽ khiến cho những yêu quái khác nghĩ thế nào đây? Lòng ganh tị rất đáng sợ, nó có khả năng làm cho yêu quái mất đi lý trí, vì có thể lật đổ anh, mà có lẽ chuyện gì ông ta cũng làm được đấy.
Cho nên mặc kệ là làm người hay làm yêu, cũng phải khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn.
Vương triều phong kiến đã diệt vong được trăm năm rồi, cứ quỳ tới quỳ lui như thế không ổn lắm đâu."
"Tôi biết người kia là ai, cậu đừng lo." Đợi hồi lâu, cũng không có đợi được lời trách cứ hay lời oán hận của Thẩm Trường An, trong lòng Đạo Niên nảy lên vài phần cảm kích, "Trường An, mặc kệ ông ta nói gì, cậu cũng đừng tin, tôi tuyệt đối sẽ không làm hại cậu."
"Tôi biết mà." Thẩm Trường Ann gật đầu như một lẽ đương nhiên, "Chúng ta đã sống cùng nhau lâu như vậy, nếu anh muốn làm hại tôi thì đã có vô số cơ hội thực hiện, đâu cần ông ta đến châm ngòi.
Não tôi cũng đâu có vấn đề gì, tự nhiên tin vào một người lạ chứ không tin anh, anh tốt hay không tốt, không cần người khác tới đánh giá, trái tim tôi sẽ nói cho tôi biết."
Vừa nói xong những lời này, Thẩm Trường An liền thấy Đạo Niên cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Một người ưa nhìn nhưng không thích cười, đột nhiên nở một nụ cười phát ra từ nội tâm, sẽ là một cảnh tượng thế nào đây?
Thẩm Trường An cảm thấy tim mình sẽ không đập, máu sẽ không chảy, mọi thứ trên đời đều không còn quan trọng.
Đừng nói Đạo Niên là yêu quái, cho dù bây giờ có người nói với cậu, thật ra Đạo Niên là ma quỷ, cậu cũng muốn cùng y trải qua mối tình giữa người và ma trong bảy tám chục năm, đến khi cậu chết rồi thì lại tiếp tục mối tình giữa ma với ma trong mấy trăm năm.
Im lặng ôm ngực, có một giọng nói không ngừng vang lên trong tâm trí Thẩm Trường An, Thẩm Trường An ơi Thẩm Trường An, bình tĩnh một chút, dù thế nào không thể nhào lên nha.
Lúc này mà nhào lên, bị Đạo Niên đá xuống đám mây thì cũng chỉ có thể trải qua câu chuyện yêu đương ngược luyến tình thâm giữa ma và yêu thôi đó.
"Trường An, cảm ơn cậu."
Những đám mây đen nặng nề tan biến hoàn toàn, ánh nắng vàng tràn ngập khắp thế giới.
Thẩm Trường An không chịu nổi ánh nắng chói chang như vậy, liền duỗi tay chặn ánh mặt trời, rồi xuyên qua khe hở ngón tay nhìn về phía Đạo Niên đang ngồi ngược sáng.
Thình thịch.
Thình thịch.
Cậu nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập liên hồi.
Ánh nắng xán lạn nhất thế gian, thế mà lại không bằng nụ cười khẽ của Đạo Niên.
Cậu từ từ bỏ tay xuống, ngơ ngác nhìn Đạo Niên: "Đạo Niên, anh nghĩ sao về bộ phim Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ?"
Đạo Niên: "Hửm?"
"Thì là câu chuyện về xà yêu yêu đương với loài người, sau đó bọn họ sinh con, cuối cùng còn thi đậu Trạng Nguyên đó."
"Theo góc độ khoa học, loài người và xà yêu ở bên nhau, có sự cách ly sinh sản nên không thể có con cái được.
Còn theo......!Điều luật của Thiên Đạo thì yêu hận tình thù, sinh tử biệt ly giữa những giống loài khác nhau cũng không quan trọng gì.
Tuy nhiên, đứa con lai của người và yêu thì không có khả năng làm Trạng Nguyên trong các tài tử loài người được.
Chế độ thi cử là do loài người sáng tạo, chữ viết, học thức cũng do loài người tự sáng tạo ra, mọi sinh vật mang dòng máu của chủng tộc khác đều không thể lấy đi những thứ thuộc về loài người, đây là sự công bằng được Thiên Đạo đặt ra."
Thẩm Trường An: "......"
Tôi muốn yêu đương với anh, anh lại nói về điều luật với tôi, trái tim này quá mệt mỏi rồi.
"Vậy thì......" Thẩm Trường An làm bộ lơ đãng hỏi, "Yêu quái yêu đương với loài người, liệu có bị trời phạt không?"
"Thiên Đạo không rảnh rỗi như vậy." Đạo Niên nói, "Nếu có điều luật này thì khi loài người các cậu gọi các nhân vật ảo