Trưởng lão khổng tước đã tu hành hơn một ngàn năm, giờ lại phải nhận lấy sự nghi ngờ không nên có ở độ tuổi này, ông không biết tại sao Thẩm Trường An đột nhiên cảm thấy hứng thú với tuổi của mình nữa.
"Chắc hẳn tu vi của ngài phải rất cao."
"Thẩm tiên sinh gọi tôi bằng lão Khổng là được, tại hạ ngu dốt sống qua ngày đoạn tháng, chỉ mới tu hành hơn ngàn năm mà thôi."
Đạo Niên là một con gấu trúc tinh tu hành được một ngàn năm, mà trưởng lão Khổng cũng tu hành một ngàn năm......
Thẩm Trường An lễ phép cười: "Rất lợi hại."
Trưởng lão khổng tước: "......"
Không không không, Thẩm tiên sinh, vẻ mặt của ngài tựa hồ cũng không phải là ý này.
Tộc nước, tộc thú suy nghĩ tương đối đơn giản, khổng tước xanh đang đứng trên bờ vực tuyệt chủng, Thẩm tiên sinh là con người nên có hỏi thêm vài câu và có chút tò mò cũng là chuyện bình thường.
Bọn họ ngồi thêm một lát, sau khi thấy Thẩm Trường An dường như không có hứng thú tiếp tục tán gẫu, liền đồng thời đứng lên tạm biệt.
Không phải bọn họ không muốn ôm đùi Thiên Đạo, mà thật sự là do sợ mình không để ý nói lỡ miệng vạch trần lời nói dối của y.
"Thẩm tiên sinh, con chim ngài đang nuôi kia......"
"Đạo Niên của nhà chúng tôi đã thuê nhân viên nuôi chim chuyên nghiệp, ông không cần phải lo đâu." Thẩm Trường An mỉm cười, "Chúng tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt."
Trưởng lão khổng tước: "Được, tốt."
Gần như có thể chắc chắn rằng Thẩm tiên sinh thực sự có vẻ không thích ông lắm.
Là lông đuôi của ông không đủ xinh đẹp, hay là do Thẩm tiên sinh vẫn còn để ý chuyện thế hệ trẻ của tộc chim bọn họ đi khiêu khích cậu lúc trước vậy?
Nghĩ vậy, sau khi trưởng lão khổng tước trở về đã gọi hai anh em nhà họ Khổng đến mắng một trận.
Mắng hai anh em họ xong, trưởng lão khổng tước vẫn cảm thấy không vui nên lại mắng Khổng Anh vì lúc trước đã dám chạy đến chỗ Thiên Đạo đại nhân làm ầm ĩ.
Khổng Nguyệt, Khổng Dương, Khổng Anh bị mắng đến mức không hiểu ra sao, nhưng lại không dám phản bác.
Khổng tước ấy mà, tâm trạng đột nhiên trở nên không tốt mà không rõ nguyên do cũng là chuyện thường thấy.
Khách trong nhà ấm trồng hoa đều đã rời đi, Thẩm Trường An ngồi đối diện Đạo Niên, giữa hai người bọn họ có một cái bàn trà gỗ khắc hoa.
Hơi sương của nước trà nóng bốc lên, tỏa hương thơm trong cả căn phòng.
"Hôm nay đã có người nói với tôi rằng tận thế sắp đến."
Đạo Niên ngừng động tác bưng trà, y trầm mặc nhìn Thẩm Trường An một lúc lâu: "Cậu thì sao?"
"Gì cơ?"
"Cậu nghĩ gì về tận thế?"
"Chưa đến khoảnh khắc đó thì tôi vẫn sẽ không tin sắp nghênh đón tận thế."
Nước trà trong tách nhẹ nhàng đong đưa, tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ.
"Nếu......!Nếu thật sự có tận thế, anh muốn làm gì?" Tay Thẩm Trường An vô thức cào lên mặt bàn, "Anh đã từng nghĩ đến chưa?"
Tận thế cũng chính là ngày Thiên Đạo bị diệt vong.
Đạo Niên chưa bao giờ nghĩ đến ngày đó, cũng hoàn toàn không sợ ngày đó đến, sống hay hết cũng giống nhau thôi.
Tuy nhiên, khi y nhìn Trường An đang cực kỳ nghiêm túc trước mặt, thì đã đặt chén trà xuống nghiêm túc nói: "Có lẽ sẽ giống như hôm nay, ngồi bên cậu, uống một tách trà, nhìn cậu cười, chờ đợi giây phút cuối cùng tiến đến."
Thẩm Trường An trong lòng khẽ động: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu thực sự có ngày đó, tôi muốn ở cùng anh, không đi đâu cho đến khi thế giới này bị san bằng."
Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An, ẩn dưới ánh mắt bình tĩnh của y là vô số cảm xúc mãnh liệt, nhưng y không nói gì và cũng chẳng hỏi gì cả.
Có một số tình cảm vì mình chưa từng được trải nghiệm, cho nên đã trở nên nhút nhát sợ sệt.
"Tôi nghĩ nếu thực sự có tận thế, tôi muốn cùng người yêu ăn hết những món ngon trên đời, đi ngắm hết những ngọn núi con sông, rồi lại chụp vô số ảnh yêu đương đăng lên tường, cho tất cả bạn bè đang độc thân ăn cơm chó."
Đạo Niên chậm rãi rũ mi, y nhìn hơi nước đang quay cuồng, trầm mặc không nói gì.
"Tôi muốn đưa anh ấy đi làm những điều tôi đã không hoàn thành trong thời thơ ấu, cùng những điều đã từng mong đợi, luyến tiếc, muốn làm nhưng không dám làm, đều muốn thử với anh ấy." Thẩm Trường An duỗi tay bưng tách trà, bởi vì quá căng thẳng mà tay run làm nước trà tràn ra một ít.
"Vào mùa đông lạnh giá, tôi muốn đưa anh ấy đi chơi tuyết, sau đó đút hai bàn tay lạnh lẽo của anh vào trong túi của tôi.
Vào mùa hè, chúng tôi sẽ đi bơi, còn có thể thoa kem chống nắng cho nhau nữa."
Thẩm Trường An nhìn Đạo Niên đầy chờ mong, "Anh có cảm thấy như vậy rất tuyệt không?"
Đạo Niên cứng đờ nhìn Thẩm Trường An: "Có lẽ anh ta không thích những việc cậu muốn làm lúc nhỏ, cũng không thích đắp người tuyết, không thích bơi lội thì sao?"
Y muốn nói rằng mình có thể cùng Trường An làm những điều người khác không muốn làm.
Tuy nhiên, trước ánh mắt tràn ngập chờ mong của Trường An, y thế mà lại không nói nên lời.
Thậm chí, y còn không nỡ làm Trường An chịu nỗi ấm ức này.
"Không, không thích sao?" Thẩm Trường An lắp bắp nói, "Vậy anh thích làm gì?"
"Tôi thích gì thì cũng đâu liên quan gì đến người yêu của cậu đâu?" Đạo Niên quay đầu nhìn hoa hồng nở rộ trong bình, "Không quan trọng."
"Anh thích cái gì, tôi sẽ làm cái đó với anh." Thẩm Trường An đứng dậy đi đến trước bình hoa, nghiêm túc nhìn Đạo Niên, "Hoa hồng có gì đẹp đâu, anh ngắm em được không?"
Đạo Niên thu hồi ánh mắt: "Được."
"Cho nên......" Tim Thẩm Trường An đập như sấm, cậu cảm thấy có lẽ Đạo Niên đã nghe được tiếng tim đập loạn xạ của mình, "Cho nên anh có muốn nghĩ đến việc làm người yêu của em không?"
"Tiên sinh, Trường An, đã rất muộn rồi, hai người còn không ăn cơm thì Trường An sẽ đi làm trễ đấy."
Đạo Niên: "Cút!"
Thẩm Trường An: "Không ăn."
Đối mặt với hai đôi mắt tức giận, Lưu Mao yên lặng rụt đầu lại.
Đã xảy ra chuyện gì thế, sao lại nóng nảy như vậy chứ?
Đạo Niên rất hối hận vì vừa rồi không lập kết giới ngoài nhà ấm trồng hoa, tránh để người không có mắt xông vào.
Thẩm Trường An thấy vẻ mặt của Đạo Niên có chút khó coi, trong lòng dần dần trầm xuống, đây là......!Khúc nhạc dạo trước khi giận sao?
Cậu có chút chán nản mà nghĩ, người anh em tốt nhất lại nghĩ trong đầu việc làm thế nào để lột quần áo của mình, nếu cậu là Đạo Niên thì cũng sẽ giận thôi.
Nếu Đạo Niên tức giận vì điều này, thậm chí cắt đứt liên lạc với cậu, thì cậu nên làm gì đây?
Chắc cũng không thể học mấy người đàn ông nhảy sông đó để uy hiếp đâu nhỉ? Cậu không làm được, cũng không nỡ ép buộc Đạo Niên như vậy.
Thôi thì cứ chịu đòn nhận tội đi, đàn ông ấy mà, theo đuổi người mình yêu thì cần thể diện làm gì nữa.
Cho dù muốn cậu cắm mặt xuống đất để bị dẫm, để Đạo Niên chen chân vào đá cậu đi, cậu cũng không hối hận.
Đạo Niên đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Trường An, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào cậu: "Người mà em muốn yêu là anh sao?"
Thẩm Trường An thấp thỏm gật đầu.
"Em muốn đi đắp người tuyết với anh?"
Thẩm Trường An tiếp tục gật đầu.
Đạo Niên nhìn ánh mặt trời ấm áp vào đông ngoài nhà ấm trồng hoa, nhưng không nói gì.
Y đứng dậy đi tới cửa nhà ấm trồng hoa, quay đầu thấy Thẩm Trường An vẫn đang đứng tại chỗ như một cô dâu nhỏ, "Em thích đắp người tuyết đúng không?"
Thẩm Trường An ngơ ngác nhìn Đạo Niên: "Cũng, cũng khá thích?"
Cậu không hứng thú lắm với việc đắp người tuyết, nhưng cậu đã xem một đoạn video trên Internet về một con gấu trúc được gửi đến sở thú phương bắc, vui vẻ chơi trong vườn sau khi tuyết rơi.
Vì vậy cậu mới nghĩ rằng cùng là gấu trúc, nên chắc là Đạo Niên cũng thích tuyết.
"Anh hiểu rồi." Đạo Niên lộ ra vẻ mặt "thật đúng là không có cách nào với em", đưa tay về phía Thẩm Trường An, "Lại đây."
Thẩm Trường An nhìn bàn tay mà Đạo Niên đưa ra, ánh mắt chợt sáng lên: "Đạo Niên, anh muốn nắm tay với em sao?"
Đạo Niên mím môi: "Em không muốn?"
Chẳng phải những người yêu nhau đều muốn nắm tay đi dạo sao?
Y vừa định rút tay về, Thẩm Trường An đã nhảy đến trước mặt y như đạn đại bác, duỗi tay nắm lấy tay y, vui vẻ nói: "Sau khi nắm tay thì anh là gấu trúc của em rồi nha."
Khóe miệng vừa cong lên của Đạo Niên lại rũ xuống.
Trường An thích y hơn, hay là thích gấu trúc hơn vậy?
Hay do y là gấu trúc, nên Trường An mới muốn y làm người yêu của em ấy.
Tay Đạo Niên có chút lạnh.
Thẩm Trường An đem tay hai người đút vào túi áo khoác: "Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta là người yêu rồi đúng không?"
"Ừ......" Thiên Đạo đại nhân vạn năm vô cảm, yên lặng đỏ vành tai.
"Chờ chút." Thẩm Trường An dừng bước, quay đầu nhìn xung quanh như một tên trộm rồi nhanh chóng hôn lên môi Đạo Niên.
Sau đó mặt cậu còn đỏ hơn vành tai của Đạo Niên nữa, đôi mắt nhỏ nhìn ngang nhìn dọc, chứ không dám nhìn đôi môi hồng nhuận của Đạo Niên, cậu ra vẻ đúng lý hợp tình nói: "Biết cái này gọi là gì không?"
Giọng nói của Đạo Niên hơi khàn: "Gọi là gì?"
"Cái này gọi là đóng dấu của người yêu." Thẩm Trường An ỷ vào việc Đạo Niên không thích tiếp xúc với mọi người, cũng không biết cách những người yêu nhau ở chung, liền trợn mắt nói dối, "Nghi thức mà giữa những người yêu nhau cần phải có."
Đạo Niên nhíu mày: "Vậy à?"
"Đúng, đúng vậy." Thẩm Trường An phỉ nhổ mình trong lòng, Thẩm Trường An ơi Thẩm Trường An, tất cả kỹ năng nói dối trong đời này của mày đều được dùng trên việc chiếm tiện nghi của người yêu rồi à?
"Anh đã hiểu." Đạo Niên tao nhã gật đầu, rút tay từ trong lòng bàn tay Thẩm Trường An ra, sau đó đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cậu, cúi đầu.
Làn gió nhẹ nhảy múa trong không khí.
Cây cối xanh tươi trong hoa viên dây dưa cùng làn gió.
Thẩm Trường An ngửi thấy hương hoa hồng nở rộ, mặt cậu còn đỏ hơn cả hoa hồng.
Thật lâu sau, Đạo Niên buông Thẩm Trường An ra, cầm tay cậu trong tay mình: "Con dấu lúc nãy không ổn lắm, hơi nhạt."
"À, ừm." Thẩm Trường An ngơ ngác để mặc Đạo Niên nắm đi, lúc bước lên các bậc thang, suýt nữa còn ngã một cái.
Đạo Niên nhìn cậu đang choáng váng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại lộ ra vẻ mặt "thật đúng là không còn cách nào với em" rồi duỗi tay ôm lấy eo cậu, nửa ôm nửa đỡ đặt cậu ngồi xuống bên bàn ăn.
Tất cả mọi người đang bận rộn trong đại sảnh nhìn thấy dáng vẻ ở chung của hai người, đều sững sờ trong hai giây ngắn ngủi, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt của Đạo Niên đảo qua thì lại đồng loạt trở lại như bình thường.
Cơm nước xong, Đạo Niên lại đóng một con dấu ra ngoài lên Thẩm Trường An xong, mới để cậu đi làm.
Thần và yêu trong cả căn biệt thự đều nhìn thấy cảnh này.
Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An rời đi, khi quay người lại thì trông thấy mọi sinh vật đều đang nhìn mình, đột nhiên nói: "Ở thành phố Ngô Minh trong hai mươi năm qua có tuyết rơi không?"
"Từng có mưa tuyết và tuyết rơi nhẹ."
Đạo Niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng điệu nhàn nhạt: "Trời lạnh rồi, thành phố Ngô Minh cũng nên có tuyết thôi."
Mọi người: "?"
Đạo Niên không quản những người khác nghĩ gì, y bật máy tính, tìm thấy tài khoản truyền thông của một cơ sở nuôi gấu trúc trên internet.
Tất cả video đăng trên tài khoản này đều liên quan đến gấu trúc, điều làm y không ngờ là cho dù gấu trúc đi ị cũng có thể thu hút một đám người trầm trồ khen ngợi, thậm chí còn sẵn sàng bỏ tiền mua cả giấy chùi phân của gấu trúc.
Tại khu vực bình luận, có rất nhiều người hỏi làm cách nào để tổ chức đi trộm gấu trúc tập thể, còn có người nói mình sẵn sàng đập nồi bán sắt để nuôi gấu trúc, cầu xin quốc gia phân phối gấu trúc cho mình.
Đạo Niên không kiềm được sự thắc mắc trong lòng nên đã hỏi ở khu vực bình luận: Gấu trúc quan trọng hơn bạn trai luôn sao?
Cư dân mạng 1: Vô nghĩa, có gấu trúc rồi, ai còn cần bạn trai nữa?
Cư dân mạng 2: Ngay cả dưới video về gấu trúc mà cũng có người đến giục cưới à? Cứ bạn trai, bạn trai, đàn ông có đầy trên đất, còn gấu trúc có thể có đầy trên đất hả?
Cư dân mạng 3: Vấn đề này còn cần phải hỏi à, đương nhiên là đúng rồi.
Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời này của tôi là có một con gấu trúc đột nhiên biến thành một người đàn ông đáng yêu, sau đó đứng trước mặt nói với tôi rằng ảnh muốn trở thành bạn trai của tôi đấy.
Phía dưới vẫn còn rất nhiều người trả lời câu hỏi này, Đạo Niên mơ hồ hiểu được suy nghĩ của những người này.
Khóe miệng y dần dần mím chặt, nếu y không phải gấu trúc, Trường An có còn thích y không?
Trong phòng làm việc của Bộ Dân chính, Đinh Dương thấy Thẩm Trường An vào văn phòng nãy giờ mà nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, không nhịn được nên hỏi: "Trường An, cậu trúng giải độc đắc à, sao tâm trạng tốt vậy?"
"Trường An đâu có thích mua vé số, cậu ấy trúng làm sao được." Trần Phán Phán ho khan một tiếng, "Cái kia, gần đây tôi đang quen một người bạn trai, anh ấy muốn mời mọi người ăn bữa cơm, ngày mai vừa vặn là thứ bảy, mọi người có thời gian không?"
"Có, có." Đinh Dương vội vàng gật đầu, "Tôi muốn xem xem là vị dũng sĩ nào dám ở bên cô."
"Ôi chao, Tiểu Trần thoát kiếp độc thân rồi à?" Chủ nhiệm Đỗ bưng tách trà yêu dấu của mình đi ra, cười tủm tỉm nói với ba người còn lại, "Phán Phán đã giải quyết chuyện cá nhân xong, ba người các cậu cũng phải nhanh lên."
Đinh Dương vẻ mặt đau khổ tự giễu: "Tôi cũng muốn nhanh lắm chứ, nhưng tiếc là bạn gái tương lai của tôi đi quá chậm, bây giờ còn chưa thấy được bóng dáng luôn đây này."
"Chủ nhiệm à, là hai người mới đúng." Thẩm Trường An giơ tay vươn ra hai ngón, "Ngại quá, trưa hôm nay tôi cũng thoát kiếp độc thân rồi."
"Cái gì cơ, đã hứa sẽ cùng nhau độc thân, ai thoát ế trước sẽ là chó, thế mà cậu lại không nói một tiếng đã thoát ế luôn rồi?!"
Tuy rằng chuyện bạn của Thẩm Trường An tặng hoa lần trước đã làm mọi người sốc cả một ngày, nhưng mà sau khi thấy dáng vẻ thoải mái của Thẩm Trường An, bọn họ lại cảm thấy có thể là do mình hiểu lầm thôi.
Bây giờ nghe được chính miệng Thẩm Trường An nói mình đã thoát ế, bọn họ ngược lại có chút ngạc nhiên.
"Để có thể đi cùng với người yêu, làm chó thì làm chó thôi." Thẩm Trường An cười hì hì nói, "Lựa thời gian rảnh, tôi và người ấy cũng sẽ mời mọi người ăn một bữa cơm."
"Được......!Tốt." Đinh Dương ngơ ngác nhìn Thẩm Trường An, hơn nửa ngày mới kêu r.ên nói, "Từ Trạch, giờ trong cả bộ phận này chỉ còn hai chúng ta là hai con chó độc thân thôi đó."
Từ Trạch đẩy mắt kính trên sống mũi như muốn nói điều gì đó, nhưng thấy dáng vẻ bị đả