"Ngủ rồi vẫn có thể nói chuyện à?" Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An bị quấn như bé tằm ở trên giường, đi tới bên giường kéo chăn trên người cậu xuống, "Em vươn đầu ra đây đi, đừng để mình bị ngộp."
"Em mất hết mặt mũi rồi, còn sợ ngộp gì nữa chứ." Thẩm Trường An uốn éo trong chăn, "Em mệt, muốn nghỉ ngơi."
Đạo Niên nghe vậy liền có chút muốn cười, vỗ vỗ cái túi căng phồng trong chăn, "Vậy em ngủ một lát đi, anh xuống dưới lầu lấy bữa sáng cho em."
Đợi một phút đồng hồ, không nghe thấy Thẩm Trường An phản đối, Đạo Niên bật cười, xoay người bước về phía cửa, khi đi đến cửa, y dừng bước quay người nhìn ra sau thì trông thấy chăn bông hơi hé ra, Thẩm Trường An đang nhìn trộm y.
Thấy y xoay người, khe hở nho nhỏ này liền khép lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Trường An ló đầu ra khỏi chăn, nhe răng trợn mắt xoa xoa eo, cái người ngày thường không muốn vận động này, vào một thời điểm nào đó, lại có sức bật và lực kéo dài đáng sợ đến mức khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Cậu nằm trên giường, một lát sau nhe răng ra cười, lấy điện thoại ra mở nhóm trò chuyện.
Trường An: Chào buổi sáng~
Trương Cốc: Gần 11 giờ rồi, không còn sớm đâu, cảm ơn.
Ngô Vĩ: Tuy chỉ có hai chữ cộng thêm một dấu gợn sóng, nhưng tôi thấy được người nào đó đang rất nhộn nhạo nha, mà tâm trạng tốt như vậy, lẽ nào......
Tôi là một con ma: Gì vậy?
Ngô Vĩ: Kể từ hôm nay, Trường An đã trở thành một người đàn ông hoàn chỉnh.
Tôi là một con ma:......
Trường An: Hì hì hì hì.
Thái Nhiễm: Đừng khoe, khoe nữa chặn liền.
Trường An: Đừng keo kiệt như vậy chớ.
Ngô Vĩ: Cậu có thời gian rải cơm chó cho chúng tôi, không bằng cứ ở bên người yêu đi, lão tử từ chối ăn cơm chó.
Trường An: Tình yêu nhà mình đi bưng bữa sáng cho mình rồi ý.
Ngô Vĩ: Cút!
Ngô Vĩ đã rời khỏi nhóm chat.
Thành công ép lui một con cún độc thân, dù eo và chân đang bủn rủn thì Thẩm Trường An vẫn cảm thấy vui vẻ, cậu ném điện thoại sang bên cạnh, ngáp một cái, xoay người tiếp tục ngủ.
"Tiên sinh, tôi nên nấu cháo gì bây giờ?" Lão Triệu nghe Đạo Niên nói muốn ăn cháo vào buổi sáng, liền bắt đầu chuẩn bị.
"Cháo nào cũng được, chỉ cần mấy món Trường An thích là được rồi." Đạo Niên đứng ở cửa hơi nâng cằm lên, "Nhớ phải thêm vài hạt đậu đỏ."
"Đậu đỏ?" Lão Triệu sửng sốt, "Nhưng những món cháo mà Trường An thích ăn, nếu cho thêm đậu đỏ sẽ không ngon lắm."
"Vậy thì để ít lại." Đạo Niên không định thay đổi chủ kiến của mình, "Khi nào nấu xong thì bưng lên lầu, nhớ gõ cửa."
Lão Triệu: "......"
Tật xấu gì đây, ăn cháo thì ăn cháo đi, tại sao nhất định phải thêm đậu đỏ chứ?
Sau khi Đạo Niên rời khỏi, chú Triệu đến gặp Thần Đồ và nói với hắn chuyện vừa rồi: "Tiên sinh có ý gì vậy, ghét bỏ món cháo ăn sáng tôi nấu không có gì mới sao?"
Thần Đồ cau mày, sau khi trầm tư thật lâu thì lắc đầu: "Tôi cũng không hiểu lắm."
"Cái này thì có gì cần phải nghĩ đâu." Úc Lũy ngày thường luôn thích đi thẳng vào vấn đề, bước tới, "Có một luật bất thành văn ở một số nơi trên thế giới con người, đó là nam và nữ sẽ ăn một chén cơm đậu đỏ sau khi trải qua lần đầu tiên.
Tiên sinh đây là đang khoe với mọi người rằng y đã tiến thêm một bước với Trường An rồi."
"Tiên sinh......!Chắc cũng không ấu trĩ như vậy đâu nhỉ?" Thời điểm nói những lời này, Thần Đồ không tự tin gì cả, bởi vì hắn cũng không dám khẳng định liệu một tiên sinh đang yêu có trở nên ấu trĩ hay không.
Lão Triệu muốn nói lại thôi, nhưng ông cảm thấy nếu là tiên sinh thì cũng có khả năng làm ra loại chuyện này lắm.
"Cho nên mọi người tự hỏi tới, tự hỏi lui có ích lợi gì không?" Úc Lũy lấy ra một cái bánh bao đã hấp chín từ trong nồi, vừa gặm vừa nói, "Tiên sinh nói thế nào, mọi người cứ làm như thế đó, đoán tới đoán lui không mệt à?"
Thần Đồ: "......"
Nếu không thì sao có thể nói rằng người vô tri hạnh phúc nhất được.
Thảo nào đêm qua kết giới quanh ngôi nhà luôn đóng lại, bọn họ cũng không dám ra ngoài khi kết giới vẫn còn, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, nên chắc là bọn họ có thể đi ra ngoài xem xét một chút rồi nhỉ?
Thần Đồ hít sâu một hơi rồi đi đến đại sảnh mở cánh cửa đang khép hờ ra.
Cánh cửa vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy tinh thể băng treo trên ngọn cây, ánh mặt trời chiếu vào tinh thể băng, phản chiếu ra những tia sáng đủ mọi màu sắc.
Thần Đồ hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở to mắt.
Toàn bộ thế giới được bao phủ bởi linh khí nồng đậm, mọi sinh vật trên thế gian đều có vẻ tràn đầy sức sống, như thể hạn hán lâu ngày mà gặp được mưa, rồi cuối cùng cơn mưa cũng đã tan, khiến mọi thứ trở nên tươi mới lạ thường.
Hắn không nhịn được hít thêm vài hơi, tự có ý thức hướng dẫn linh khí vào trong cơ thể.
Mấy trăm năm qua, linh khí trên thế gian ngày càng ít, hắn đã thật lâu không được trải qua cảm giác bị linh khí bao bọc lấy này.
"Đây là......" Lão Triệu đi ra cùng cũng ngây dại, loại cảm giác thoải mái đắm chìm trong sự sống này là chuyện chỉ xảy ra ở ngàn năm trước.
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
"Có lẽ do Thiên Đạo đại nhân lần đầu nếm được sự vui thích, sau khi lòng cảm thấy vui mừng liền giáng linh khí xuống?" Úc Lũy nhìn thế giới khác xưa này, "Mặc kệ chuyện gì xảy ra, chuyện tốt là được rồi."
Lão Triệu và Thần Đồ đều không lên tiếng.
Đây không phải là vấn đề Thiên Đạo đại nhân có giáng linh khí xuống hay không, mà nó là vấn đề linh khí đột nhiên trở nên nhiều.
Mọi thứ trên thế gian có nhiều hay ít đều có luật của nó, một vật nào đó đột nhiên trở nên nhiều, đương nhiên là bởi vì một điều luật nào đó đã bị phá vỡ.
Điều luật này là......!Thiên Đạo hiểu được cảm tình sao?
Nếu là vậy thì linh khí trong trời đất hẳn phải giảm đi chứ không phải tăng lên.
Những luật mà Đại Đạo để lại không có khả năng tốt như vậy được.
Đêm vui sướng của Thẩm Trường An và Đạo Niên, lại là một đêm lòng mang sợ hãi đối với giới tu sĩ ở nhân gian, từ 10 giờ đêm qua, bọn họ liền phát hiện hiện tượng thiên văn không ổn, vội vàng thay đồ làm phép chạy lên mái nhà chịu đựng gió tuyết lạnh giá giám sát hiện tượng thiên văn.
Không chỉ bọn họ, ngay cả vệ tinh của nhà nước cũng bắt đầu giám sát phía trên tầng mây, cố gắng tìm ra nguyên nhân bầu trời đột nhiên thay đổi.
Vừa lên đến mái nhà, họ liền trông thấy những tia sáng nhiều màu sắc lóe lên sau những đám mây đen ở phía chân trời.
Bọn họ cho rằng đây là dị tượng ám chỉ chuyện gì đó, mà không nghĩ rằng đây chỉ là khởi đầu.
Từ khi qua giờ Tý, các loại ráng màu liền không ngừng lập lòe trên bầu trời, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện ánh sáng thần thánh.
Những đám mây tốt lành nhào lộn nhảy múa không ngừng, như thể trời đất đang điên cuồng kỷ niệm một điều gì đó và chào đón sự xuất hiện của một thứ gì đó.
"Sư, sư bá." Trương Cốc quấn một cái áo choàng không dày lắm lên người, run đến độ hàm răng cũng rung theo, "Ngài có cảm thấy cái này rất giống một màn trình diễn ánh sáng không?"
Trương đại gia trừng mắt nhìn Trương Cốc: "Cậu có thể bớt nói vài câu không?"
"Con mà không nói thêm vài câu, đầu lưỡi sẽ bị đông cứng luôn á." Trương Cốc nhìn những đại sư khác không ngại mưa gió, càng thêm run rẩy, "Cho dù sắc trời thay đổi thế nào, chúng ta cũng không thể quyết định hướng đi của nó được, cho nên bây giờ đứng đây để bị trúng gió hay chi vậy?"
"Để tâm an thôi." Trương đại gia nói, "Có rất nhiều thứ trên đời này, chỉ dựa vào sức của chúng ta thì không thể thay đổi được.
Nhưng nếu ngay cả ý muốn thay đổi nó mà cũng không có, thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không thể thay đổi dù chỉ nửa phần, nhưng nếu bằng lòng dụng tâm, vậy chẳng sợ cơ hội chỉ có một trên mười ngàn, vậy cũng là dụng tâm rồi."
Trương Cốc không hiểu sự kiên trì của bọn họ, theo như hắn thấy, những đại sư này làm lụng vất vả cả đời, họ nỗ lực vào rất nhiều chuyện mà không thu được một kết quả tốt, nhưng cố tình là bọn họ như đã quên hết những thất bại từng trải qua, mỗi lần gặp được chuyện tốn công vô ích, họ đều phải lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán.
Làm vậy để chi, có ích lợi gì đâu chứ?
Hầu hết người đời chỉ nhìn vào kết quả, bất kể bọn họ trả giá thứ gì, chỉ cần cuối cùng không thành công thì trong mắt rất nhiều người, sự cố gắng và trả giá của họ đều không tồn tại.
"Đời người chỉ ngắn ngủi trong trăm năm, cứ nỗ lực tự mình tiến về phía trước là đủ rồi." Trương đại gia đỡ cái mũ bị gió thổi hơi nghiêng trên đầu, "Bây giờ cậu còn trẻ, sau này sẽ hiểu thôi."
Trương Cốc ngẩng đầu nhìn ráng màu đan chéo phía chân trời, hít mũi không nói gì.
Hắn mới ngoài hai mươi tuổi mà còn chẳng chịu được lạnh, cũng không biết làm thế nào mà những đại sư lớn tuổi này chịu được nữa?
Ráng màu lập loè tới hơn nửa đêm, mãi đến 3 - 4 giờ sáng mới kết thúc, ngay khi tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện ở chân trời, Trương Cốc đột nhiên cảm thấy không khí hôm nay trong lành lạ thường, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi thơm của cỏ cây, là loại sự sống mà vào mùa đông nhưng măng lại mọc lên từ nền tuyết ấy.
"Trời giáng sự sống." Nghiêm Ấn nhìn cái cây đọng nước bị đóng băng bởi tuyết trên ban công đang mọc ra từng chiếc lá non, ông chắp tay trước ngực, thấp giọng niệm kinh về hướng đông.
"Thiên Đạo từ bi, không đành lòng cắt đứt sự sống trên thế gian cho nên mới giáng xuống vô số linh khí sao?" Vân Phong giỏi bói toán, đáng thương run đôi tay đông cứng, dù đã tính toán rất nhiều lần cũng không thể tính được chuyện gì đang diễn ra.
Trước kia, những điềm lành rơi xuống từ bầu trời luôn được báo trước, nhưng lần này lại đột nhiên giáng sự sống xuống mà một chút phản ứng cũng không có.
Giống như là ông trời đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt, không nói hai lời liền giáng linh khí xuống vậy.
"Thế giới con người dồi dào linh khí là chuyện tốt mà!" Rốt cuộc mọi người cũng lấy lại tinh thần sau cú sốc.
"Chuẩn bị đàn tế lễ."
"Mau đặt vé máy bay đến núi Thái Sơn."
"Tế trời!"
Trương Cốc run giọng nói: "Các vị đại sư, ta, chúng ta có nên về phòng rồi từ từ nói chuyện không."
Tuyết rơi thì lạnh, mà tuyết tan còn lạnh hơn, mặt trời cũng ló dạng rồi, vậy mà bọn họ còn muốn đứng trên nền tuyết thảo luận xem có nên tế trời không, đây chẳng phải là tự mình hại mình à?
Đáng tiếc là nhóm đại sư này đang rơi vào trạng thái mừng như điên cho nên không ai để ý đến hắn cả.
Trương Cốc lén lút lấy điện thoại giấu dưới áo choàng ra, điện thoại sản xuất trong nước đúng là mạnh mẽ, vào cái thời tiết lạnh thế này mà cũng không bị đứng máy.
Vừa mở máy, hắn đã nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Trường An gửi đến.
Nghĩ đến trong một ngày lạnh giá thế này, Thẩm Trường An thì ôm người yêu ngủ ngon lành trong chăn, mà hắn lại phải đứng trên nóc nhà bị gió tuyết thổi, Trương Cốc liền cảm thấy cuộc sống tràn ngập mùi vị chua lòm.
"Xem cái gì vậy?" Trương đại gia thấy Trương Cốc trốn vào chỗ chắn gió chơi điện thoại, liền đi qua vỗ vai hắn: "Khi trưởng bối đang bàn bạc chuyện quan trọng, dù cậu nghe không hiểu cũng phải giả vờ như đang nghe, trốn ở đây chơi điện thoại còn ra thể thống gì nữa."
"Không phải con muốn nghịch điện thoại đâu, là Trường An gửi tin nhắn cho con mà." Lúc này Trương Cốc không chút do dự đưa cho Thẩm Trường An một cái nồi.
Thẩm Trường An có một thể chất đặc biệt cho nên đưa nồi cho cậu cõng là lựa chọn tốt nhất.
"Thằng nhóc Thẩm Trường An kia xảy ra chuyện gì à?" Nghe thấy Thẩm Trường An gặp rắc rối, quả nhiên giọng điệu của Trương đại gia trở nên ôn hòa rất nhiều, "Gặp phải việc gì khó khăn sao?"
"Không phải, giờ cậu ta có người yêu rồi nên đang khoe khoang với tụi con thôi." Trương Cốc tìm ra bài đăng mà Thẩm Trường An show ân ái kia, "Tối hôm qua lạnh như vậy mà cậu ta còn cùng bạn gái đắp người tuyết nữa đó."
"Cậu ta có bạn gái?" Nét mặt của Trương đại gia trở nên có chút kỳ lạ, ông cầm lấy điện thoại của Trương Cốc liếc nhìn một cái, sau đó trầm mặc mà đi tới bên cạnh Vân Phong và Nghiêm Ấn.
Trương Cốc cất điện thoại đi, trông thấy sư bá và các vị đại sư thấp giọng nói gì đó, chọc đến các vị đại sư này thỉnh thoảng nhìn về phía hắn, hắn cũng không dám tiếp tục chơi điện thoại mà nỗ lực làm ra bộ dáng ngoan ngoãn.
Tiếc là giờ phút này các vị đại sư cũng không để tới bộ dáng ngoan ngoãn của hắn, vì tất cả sự chú ý của bọn họ đã bị chiếm trọn bởi hai việc là linh khí đột nhiên rơi xuống và Thẩm Trường An yêu đương.
"Người có công đức của mười kiếp có thể có bạn đời sao?"
"Không thể." Nghiêm Ấn lắc đầu, người có công đức của mười kiếp, có tấm lòng rộng lượng, rồi lại giới ái vong tình.
Chính vì điều này nên Nghiêm Ấn mới luôn muốn làm Thẩm Trường An vào cửa Phật.
Thế nhưng bây giờ Trương Cốc lại nói Thẩm Trường An có người yêu rồi.
"Có lẽ cậu ta không phải