“Được rồi tui nín rồi anh đừng có đem tui cho cá mập ăn nha” cậu sợ hắn lắm cậu chỉ muốn sống với mẹ cậu thôi không dám đụng đến hắn
cậu ta đang làm nũng mình sao hắn nhếc mép đường cong từ môi khẽ kéo lên muốn cười nhưng không cười, tay hắn thì vẫn xoa xoa mái tóc mềm mượt của, hắn chỉ mới doạ cậu một xíu như vậy mà cậu nín khóc mọi người thấy bé ngoan đã nín khóc thì bắt đầu giải tán đi mỗi người một hướng
Lúc mà mọi người tản ra hình như cậu không thấy mẹ cậu đâu, cậu lo lắng không thôi đành mở miệng hỏi ừ chỉ là hỏi thôi không có chỉ định danh ai, ai thích trả lời thì trả lời
“Mẹ tui đi đâu rồi không bà ấy bỏ tui lại một mình sao” giọng nói nhỏ nhẹ vang lên như cậu đang thì thầm vậy nhưng mà hắn vẫn nghe thấy được hắn thấy được cái vẻ tủi thân của cậu nên trả lời
“Mẹ cậu lên tầng trên gặp Trình lão gia rồi không cần tìm xíu nữa mẹ cậu xuống đây thôi, giờ cậu chỉ cần đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi đừng có mà chống đối tôi” cái ánh mắt đén nháy cùng với cái độ sắc bén như thế làm sao cậu dám từ chối hắn không đi cho được, nhưng cậu chỉ hơi sợ lỡ như hắn bắt cóc rồi ném cậu cho cá mập ăn thì sao
“Dừng lại Lâm Nhất sẽ đi theo tôi nãy giờ tôi không nói anh tính làm gì, kêu cậu ấy đi theo anh lừa cậu ấy dễ dàng như vậy” nắm cổ tay cậu kéo lại gần chỗ Trình Dương đang đứng ánh mắt của hắn đầy sự phẫn nộ cùng căm ghét cái tên Tống Phong kia cái gì cũng muốn cướp với hắn hết vậy, lần đầu thì là Cẩm Mộng bây giờ lại là Lâm Nhất
“Trình Dương cậu làm gì vậy tay tui đau bỏ tay ra đi mắc gì phải dùng lực mạnh như vậy nếu cậu muốn đánh nhau với anh ta thì cứ đánh mắc gì kéo tui với cả tui sẽ đi với anh ta tui sẽ không đi với cậu đâu đồ đáng ghét này” cậu kéo kéo cổ tay nhưng lực tay của Trình Dương vẫn nắm rất mạnh hắn không có ý định buông tay cậu ra,