"Hi vọng là sau này ngươi hãy ghi nhớ lần giáo huấn này, sự kiêu ngạo và tự tôn chân chính cần phải có đủ thực lực để chèo chống. Sau này mẹ của ta sẽ không nhằm vào ngươi nữa, muốn đi tìm lại mặt mũi, thì hãy tìm ta." Nói xong, Trần Khuynh Địch trực tiếp phất tay, kình khí bàng bạc bộc phát ra, đuổi Thạch trưởng lão còn có Trần Tiêm Tiêm ra khỏi gian phòng. Sau đó đại môn đóng lại, phát ra tiếng nổ vang.
"..."
Thạch trưởng lão nghiêm túc nhìn Trần Tiêm Tiêm nói: "Vì sao đại công tử lại ra tay với ngươi?"
Thần sắc của Thạch trưởng lão hơi tái nhợt, tuy hắn có tu vi Luyện Thần Phản Hư, mà Trần Khuynh Địch chỉ có tu vi Luyện Khí Hóa Thần, nhưng có lúc cảnh giới lại không đại biểu cho sức chiến đấu. Thân là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, sợ rằng là thực lực của vị đại công tử kia đã sớm vô địch trong cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, ngay cả Luyện Thần Phản Hư cũng không đủ để ngăn chặn Trần Khuynh Địch, tối thiểu thì hắn cũng không phải là đối thủ của Trần Khuynh Địch.
Sợ rằng chỉ có ba vị lão tổ ở chỗ sâu nhất trong gia tộc, dùng tu vi Phản Hư Hợp Đạo mới có thể ngăn chặn con giao long này.
Mà một vị thiên chi kiêu tử như vậy, lại có thể tự mình xuất thủ với Trần Tiêm Tiêm. Liên tưởng đến quan hệ giữa hắn và đại phu nhân, thật sự làm cho người ta không rét mà run.
"Ta cũng không rõ ràng, rốt cuộc hắn có ý gì." Không giống với dự đoán của Thạch trưởng lão, Trần Tiêm Tiêm vậy mà không khẳng định Trần Khuynh Địch đang nhằm vào nàng, trái lại, còn hơi nghi hoặc và chần chừ, tự lẩm bẩm.
Tất cả những chuyện xảy ra trước đó, có lẽ là do Thạch trưởng lão nóng vội xuất thủ không phát giác ra được, nhưng Trần Tiêm Tiêm là người ở trong cuộc lại rõ ràng.
Tu vi của đại công tử —— Trần Khuynh Địch xác thực là không thể so sánh được, quả thật là vầng mặt trời đỏ mà Trần Khuynh Địch hóa thân suýt chút nữa đã nghiền chết nàng. Không, nói chính xác, Trần Khuynh Địch gần như đã làm được. Ở trong khoảnh khắc đó, ngay cả nàng cũng cảm thấy bản thân phải chết.
Nhưng...
"Hắn dừng tay, mặt trời đỏ vốn nên triệt để giết chết ta, đột nhiên ngừng lại một lát trước khi chính thức giết chết ta, lúc này Thạch trưởng lão mới có cơ hội nhúng tay." Lần này, Trần Tiêm Tiêm hoàn toàn không hiểu được ý tứ của đối phương.
"Chẳng lẽ hắn không muốn giết ta? Hơn nữa theo lời hắn nói, từ nay về sau đại phu nhân sẽ không nhằm vào ta nữa."
"Hả?" Thạch trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn Trần Tiêm Tiêm, hắn không ngờ được là có thể nghe thấy mấy câu như thế từ trong miệng của nàng.
"Có ý gì? Chẳng lẽ là đại công tử không nhằm vào ngươi?"
"Ta cũng không rõ..." Trần Tiêm Tiêm nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại thần sắc phức tạp của Trần Khuynh Địch vào một khắc thu tay.
Rốt cuộc là ý gì? Còn có mấy câu hắn nói...
Trong lúc Trần Tiêm Tiêm ngưng thần suy nghĩ, Thạch trưởng lão cũng âm thầm tính toán.
Trong gia tộc, hắn là chính là người ủng hộ Trần Tiêm Tiêm nhất. Hơn nữa, tu vi Luyện Thần Phản Hư cũng khiến cho hắn có đầy đủ quyền nói chuyện để ủng hộ Trần Tiêm Tiêm, nhưng trên thực tế...
Năm đó, hắn cũng từng tham gia chia cắt gia sản của cha mẹ Trần Tiêm Tiêm. Chỉ có điều, hắn làm tương đối bí ẩn, cho nên có rất ít người biết.
Chẳng qua là so với những người khác mà nói, hắn có lương tri hơn. Năm đó đại nạn thọ mệnh của hắn sắp đến, nhất định phải có một kiện bảo vật trong gia sản của Trần Tiêm Tiêm để đột phá, cho nên mới xuất thủ cướp đoạt. Cũng chính vì như thế, hắn mới có thể đột phá đến cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, có được địa vị như bây giờ.
Mà bây giờ bảo hộ Trần Tiêm Tiêm, ở dưới cái nhìn của hắn, cũng là một loại chuộc tội.
Nhưng hắn cũng không ngờ, Trần Tiêm Tiêm lại có thể kết thù kết oán với đại công tử của gia tộc!
Phải biết rằng, đó chính là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung a. Bây giờ, cho dù hắn có tu vi Luyện Thần Phản Hư cũng đánh không lại
Trần Khuynh Địch thấp hơn một tiểu cảnh giới, càng đừng nói đến sau này. Tối thiểu, ở dưới cái nhìn của Thạch trưởng lão, sau này Trần Tiêm Tiêm tuyệt đối sẽ không có cơ hội chiến thắng Trần Khuynh Địch.
"Tiêm nhi "
"Sao vậy Thạch thúc thúc?"
Thạch trưởng lão sờ sờ râu, nói: "Oan gia nên giải không nên kết, ta thấy đại công tử đã nói sẽ không để đại phu nhân nhằm vào ngươi nữa, ngươi lại nói hắn không thật tình muốn giết ngươi. Có lẽ ngươi nên tìm cơ hội hòa hảo với hắn."
"Chuyện này?!" Trần Tiêm Tiêm ngạc nhiên nhìn Thạch trưởng lão: "Nhưng Thạch thúc thúc, ta và đại phu nhân đã sớm như nước với lửa. Thạch thúc thúc thật sự cho rằng bà ta sẽ bỏ qua cho ta, để ta bình yên trưởng thành hay sao?"
Thạch trưởng lão thành khẩn nói: "Tiêm nhi, có lẽ ngươi còn không hiểu rõ địa vị của đại công tử trong gia tộc. Yên tâm đi, chỉ cần hắn lên tiếng, đại phu nhân tuyệt đối sẽ không nhằm vào ngươi nữa."
"Nhưng..."
"Hơn nữa ngươi nghĩ xem, có lẽ từ trước tới nay đại phu nhân luôn nhằm vào ngươi. Nhưng chuyện này không đại biểu cho việc đại công tử cũng muốn chèn ép ngươi, không phải sao?"
"Nhưng ta nhớ năm đó, mẹ con bọn hắn tranh đoạt gia sản mà cha mẹ lưu lại cho ta..."
Thạch trưởng lão trầm ngâm một lát, nói: "Cẩn thận hồi tưởng mà nói, ngươi cảm thấy đại công tử cần cướp đoạt di sản của cha mẹ ngươi hay sao?"
"Chuyện này..." Trần Tiêm Tiêm lộ ra vẻ khó xử, tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng từ nhỏ nàng đã nghe truyền thuyết về vị anh họ kia. Trời sinh Cửu Dương Chi Thể, gần năm tuổi đã được Thuần Dương Cung chú ý, chính là kỳ tài ngút trời, khoáng thế vô song.
"Hẳn là không cần phải làm như vậy."
Thạch trưởng lão vui mừng gật gật đầu: "Thế này là được rồi. Khi đó đại công tử đã tiến vào tầm mắt của Thuần Dương Cung, sau đó lại bất ngờ bày ra thiên phú Cửu Dương Chi Thể, thực sự không cần cướp đoạt di sản của cha mẹ ngươi."
Với thân phận đệ tử Thuần Dương Cung, muốn cái gì không có?
"Nếu nói như vậy, lúc trước anh họ tận lực lưu thủ, còn có lời nói như giáo huấn ta...đúng rồi!" Trong thoáng chốc Trần Tiêm Tiêm đã cảm thấy bản thân nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện mà lúc trước nghĩ không ra.
"Đại phu nhân chèn ép mình, kỳ thực không phải do Trần Khuynh Địch bày mưu đặt kế."
"Cho nên sau khi trở về, Trần Khuynh Địch mới nói với mình rằng, đại phu nhân sẽ không chèn ép mình nữa. Đây là biểu đạt sự áy náy do năm đó đại phu nhân cướp đoạt gia sản của mình và chèn ép mình."
"Ra tay với mình, lại tận lực lưu tình, còn nói với mình là "Không có thực lực thì đừng kiên trì với sự kiêu ngạo và tự tôn vô vị" —— là đang âm thầm nhắc nhở mình, bảo mình sau này nếu rời khỏi gia tộc, đặt chân lên giang hồ thì không nên bị lạc lối. Là lo lắng mình sẽ ăn thiệt thòi vì tính cách của bản thân."
"Quan trọng hơn là, hắn còn nói với mình: "Nếu sau này muốn tìm lại mặt mũi ngày hôm nay, thì hãy đến tìm hắn.""
"Điều này nói rõ, trong lòng của hắn, mình có hi vọng đuổi kịp bước chân của hắn!"
Về phần vì sao từ đầu tới đuôi đều là thái độ lạnh lùng, trong lòng của Trần Tiêm Tiêm cũng có lời giải thích: "Đây là đang diễn một hình tượng ca ca nghiêm khắc! Khẳng định là hắn cũng không hi vọng mình trở thành một phế vật chỉ biết dựa vào ca ca! Đây là dụng tâm lương khổ cỡ nào a!"