Nguyễn Hạ trợn mắt há hốc miệng: “…”
“Tôi thi đỗ được trường tốt nhất ở Đế Đô, hiệu trưởng trường trung học phổ thông trao cho tôi học bổng mấy ngàn đồng, có điều vẫn không đủ để đóng học phí, bác gái nói với tôi, trong nhà không có tiền để cho tôi đi học đại học trên Đế Đô, để cho tôi học ở một trường hạng ba ở bản địa, như vậy thì không mất học phí, tôi không muốn nên nghỉ hè tôi đi làm gia sư cho người khác, cũng đi phát tờ rơi nữa, bận rộn suốt một kì nghỉ hè, cuối cùng cũng đủ học phí và sinh hoạt phí của một học kì.”
“Khi tôi bước lên tàu hỏa, tôi đã thề, tôi nhất định phải làm nên chuyện.” Tống Đình Thâm dừng một chút. “Nếu như tôi không biết số tiền bồi thường bảo hiểm, nếu như tôi không biết bác gái đã bán hai căn phòng ba để lại cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không oán hận bà ấy nửa câu nào, bởi vì tôi thừa nhận, sở dĩ tôi có được thành công không thể không liên quan đến những chuyện mà tôi đã trải qua hồi đó, nhưng trong lòng tôi lại không thể vượt qua được cửa ải này. Rõ ràng là bà ấy không làm điều gì tổn thương đến tôi, nhưng tôi lại… không thể buông xuống được.”
Nguyễn Hạ hiểu rất rõ cảm giác này.
Nếu nói là bác gái chân chính ngược đãi anh thì cũng có chút gượng ép, có điều để cho một đứa trẻ hơn mười tuổi đến nhà máy làm công để kiếm học phí và sinh hoạt phí, đây cũng không phải chuyện mà một người lớn có thể làm ra được.
Nếu như ba của Tống Đình Thâm không để lại hai căn phòng, cũng không có một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh nào, như vậy thì ở góc nhìn của người ngoài, mặc dù những gì bác gái làm là không đúng, nhưng cũng không phải là không thể tha thứ, nhưng hiện tại chuyện là thế nào? Bán phòng của người ta, còn chiếm luôn khoản bồi thường khổng lồ, cuối cùng còn để cho đứa con duy nhất của nhà người ta tự mình đi kiếm tiền học và sinh hoạt phí?
Nếu như đăng lên internet, mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết đuối bác gái.
Tống Đình Thâm uống chết một lon bia, anh thật sự rất tự chủ, nói là uống một lon thì cũng chỉ mở một lon.
Thật ra ngay bản thân anh cũng không biết, vì sao lại kể cho Nguyễn Hạ nghe những gì mình đã trải qua, điều này không có ý nghĩa gì hết, dù sao theo như lời cô nói, hiện tại anh đã rất thành công, thành công đến mức cho dù có dẫm bẹp cả nhà bác gái trên mặt đất, bọn họ cũng phải tươi cười làm lành.
Những gì anh đã trải qua, ngay cả người bạn thân Lê Viễn Hàng cũng không biết, cho đến bây giờ anh chưa
từng nói cho người khác nghe nửa câu, đơn giản vì anh cảm thấy chuyện đã qua rồi, không cần phải nhắc lại nữa, huống chi bọn họ cũng sẽ không cảm động, đối với quá khứ ấy, ngoại trừ bản thân anh ra, ai cũng là người ngoài, có gì đáng kể khổ với người ngoài đâu chứ? Chung quy đều là những chuyện mà anh đã trải qua, là chuyện của riêng anh.
Sau đó Tống Đình Thâm không nói nữa, Nguyễn Hạ cũng không biết nên nói gì, hai người cùng nhau im lặng ăn thịt nướng và hải sản.
Đợi đến khi Tống Đình Thâm đứng dậy chuẩn bị về phòng, Nguyễn Hạ mới chần chừ gọi anh lại: “Với năng lực hiện tại của anh, hoàn toàn có thể làm khó cuộc sống của những người kia. Cho dù anh thật sự muốn làm gì đó, vậy cũng rất bình thường thôi.”
Nếu như Tống Đình Thâm muốn trả thù gia đình này, muốn chèn ép cuộc sống của bọn họ, vậy thì đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Nhưng cô thấy anh dường như chỉ định lấy một trăm ngàn đồng rồi cắt đứt với bọn họ luôn?
Có phải quá lợi cho bọn họ rồi không?
Tống Đình Thâm xoay người lại, đi đến bên cạnh giường lớn, hơi hơi khom người sờ sờ trái của Vượng Tử, anh giúp cậu chỉnh lại chăn, ánh mắt chứa đựng đầy sự dịu dàng, anh đứng lên, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hạ: “Khi tôi hơn hai mươi tổi, quả thực tôi từng có suy nghĩ ấy, đợi đến khi tôi có thời gian rảnh nhất định sẽ ra tay xử lí bọn họ. Nhưng vào năm tôi ba mươi mốt tuổi đã xảy ra một chuyện lớn, tôi có con…”
“Tôi tự hỏi bản thân mình, tôi có thể làm đến không có kẽ hở nào không, có thể để bọn họ hoàn toàn biến mất trên thế giới này không? Không thể. Nếu như không thể được, tôi không muốn trong cuốc sống của mình có một sai lầm nào đó xảy ra. Tất nhiên điều quan trọng nhất là, nguyên nhân chính là bởi vì đã trở thành ba của đứa trẻ, tôi càng hiểu được nỗi khổ của người làm ba, tôi nghĩ rằng, trước khi ba mẹ tôi qua đời, tâm nguyện lớn nhất của họ chính là mong tôi có thể bình an vui vẻ sống tiếp, họ sẽ không muốn nhìn thấy tôi biến thành như vậy.”
Phải vậy không? Nguyễn Hạ thất thần, vậy còn anh? Trong nội dung ban đầu của tiểu thuyết, trước khi anh qua đời, nhất định trong lòng anh không thể buông Vượng Tử xuống được nhỉ?