“Họ Đoàn?” Tống Đình Thâm cầm lấy danh thiếp, nhìn tên công ty. Anh hơi nghi ngờ một chút, Đoàn thị là công ty lâu năm, bản thân là công ty kinh doanh gia đình nhưng vì không làm kinh doanh nữa mà còn xảy ra mâu thuẫn trong gia đình nên từ mười năm trước bắt đầu đi xuống dốc. Cũng may là còn có mấy quán rượu nếu không thì không thể duy trì được vẻ bể ngoài.
Tống thị và Đoàn thị cũng không cùng một lĩnh vực, bình thường cũng không hợp tác trên phương diện gì. Không biết giám đốc Đoàn tìm anh làm gì? Nói chuyện làm ăn sao?
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Đoàn thị cũng là công ty lâu năm, Tống Đình Thâm không thể nào không giữ thể diện cho người ta được. Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tôi sẽ đến phòng khách ngay.”
Đoàn Trì ngồi trong phòng khách, quan sát xung quanh đánh giá. Hơn một tháng nay, anh ta đã biết rõ nội tình chuyện của Nguyễn Hạ. Tuy rằng từ lúc biết cô, anh ta đã biết cô có chồng con rồi nhưng anh ta không nghĩ chồng cô là Tống Đình Thâm.
Mặc dù anh ta không để ý chuyện trên thương trường nhưng cũng biết đến Tống Đình Thâm. Anh được cho là một huyền thoại trong ngành, từ tay trắng dựng nghiệp được như ngày hôm nay là một thành tích. Dù tìm ở đâu cũng không tìm được ai như anh. Mấu chốt chính là anh còn rất trẻ, đã đem Tống thị đến đỉnh cao. Đây là một người rất có năng lực và cũng rất thủ đoạn, không thể vì thế mà mình chắc chắn mình không đánh bại anh được.
Vốn anh ta muốn trực tiếp gặp Nguyễn Hạ nhưng cảm thấy hành động như vậy thật là thật hèn hạ không đáng mặt đàn ông. Là đàn ông, anh ta muốn gặp trực tiếp Tống Đình Thâm.
Không nhẽ anh ta lại đi ép Nguyễn Hạ để Nguyễn Hạ phải đối mặt với những vấn đề này?
Là một người đàn ông nên đem người phụ nữ mình yêu ra bảo vệ ở phía sau.
Khi anh ta đang tự cổ vũ cho chính mình, Tống Đình Thâm đi vào thuận tay đóng cửa phòng tiếp khách lại.
Tống Đình Thâm không nghĩ tổng giám đốc Đoàn lại trẻ như vậy. Xem ra tính trẻ con vẫn còn chưa hết, nhìn như vừa mới tốt nghiệp đại học. Anh vừa nghĩ vừa đi đến trước mặt, đưa tay ra: “Xin chào tổng giám đốc Đoàn, tôi là Tống Đình Thâm.”
Mặc dù trước mặt người trẻ hơn, Tống Đình Thâm cũng không tỏ ra coi thường anh ta. Có thể ngồi vào vị trí này tất nhiên anh ta cũng giỏi hơn người hoặc là do gia thế hoặc do năng lực hoặc là bất kể một loại nào đó. Vì thế không thể khinh thường được. Hơn nữa, anh cũng từ tuổi này mà đi lên nên không thể nào không tôn trọng những người trẻ tuổi được.
Đoàn Trì cũng đưa tay ra, nói: “Xin chào tổng giám đốc Tống, tôi là Đoàn Trì.”
Hai người bọn họ căn bản cũng không có gì để gặp nhau, cũng không có mâu thuẫn hay
thù riêng gì, chỉ có điều là cùng thích một người phụ nữ, Đoàn Trì nghĩ vậy. Đàn ông vốn khác phụ nữ ở chỗ đó. Nói thẳng thì đàn ông phải sòng phẳng mới là đàn ông.
Tống Đình Thâm ngồi đối diện nghĩ, cẩn thận hỏi: “Không biết tổng giám đốc Đoàn hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?
Anh nghĩ rất nhiều lần những thực sự không nghĩ ra được Tống thị và Đoàn thị có bất kỳ khả năng hợp tác nào.
Đoàn Trì là người không thích vòng vo, anh ta cũng không thích chuyện thương trường. Hôm nay, anh ta đến tìm Tống Đình Thâm không phải để nói chuyện làm ăn mà là để nói chuyện riêng nếu như người dàn ông trong lúc đó mà nhăn nhó thì thật là kì cục. Nghĩ tới đó Đoàn Trì liền tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Tống, Nguyễn Hạ có phải vợ anh không? Anh muốn thế nào mới chịu ly hôn với cô ấy?”
Ba mươi lăm năm trong đời, lần đầu Tống Đình Thâm không kịp phản ứng.
Anh chưa kịp phản ứng liền bị người trẻ tuổi kia hỏi tiếp.
Đoạn Trì thấy Tống Đình Thâm không nói gì trong lòng như có thêm sức lực: “Tôi biết hai người đã kết hôn bốn năm còn có một cậu con trai, có điều tôi biết hai người căn bản không có tình cảm với nhau. Trước đây có hay không tôi không biết nhưng hiện tại tôi khẳng định là không có. Tổng giám đốc Tống nếu không có tình cảm với nhau thì đừng miễn cưỡng ở cùng nhau. Anh yên tâm tôi không phải loại người hẹp hòi tôi sẽ không ngăn cản mẹ gặp con. Nếu như anh không muốn nuôi con thì tôi có thể nuôi đồng thời sẽ coi cậu bé như con ruột của mình.”
Tống Đình Thâm nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình, sau một thời gian ngắn, anh trầm giọng nói: “…Chồng cũ?”
Vì thế nên người trẻ tuổi đó mới đến công ty gặp anh, ngồi trong phòng tiếp khách của anh, nói những lời hùng hồn là muốn khuyên anh ly dị vợ.
Hơn nữa, bọn họ chưa hề ly hôn mà mà tên họ Đoàn này đã nghĩ anh là chồng cũ của Nguyễn Hạ rồi sao?
Đoạn Trì dừng lại một chút, nói: “Tổng giám đốc Tống, chúng tôi quang minh chính đại không có chuyện gì mờ ám. Tôi yêu Nguyễn Hạ, tôi cũng sẽ cưới cô ấy về nhà. Tuy rằng tôi không có nhiều tiền bằng anh nhưng tôi có thể cho cô ấy tình yêu. So với anh tôi yêu cô ấy nhiều hơn. Cuộc hôn nhân của hai người là một sai lầm bời vì cả hai đều miễn cuõng phải ở bên nhau trong khi không yêu nhau như vậy sẽ rất khổ.