Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 70


trước sau

"Nhiều người nhìn thấy mà, chỉ có điều chẳng ai dám chụp ảnh, dù sao nếu như bị phát hiện thì ngại lắm. Mà Tống phu nhân hôm nay tới làm gì nhỉ?"

Một đồng nghiệp nhìn về phía Lê Tĩnh, cười ha ha hỏi: "Lê Tĩnh, nghe nói anh trai cô và tổng giám đốc Tống đặc biệt thân thiết, cô chắc cũng từng qua lại với phu nhân. Có phải là đẹp ngang diễn viên như mấy cô kia nói không?"

Lê Tĩnh nhếch miệng, trả lời: "Thực sự rất đẹp."

“Cho nên mới nói bình thường đều xem thường mấy cô gái khác.” Một đồng nghiệp liếc Lê Tĩnh một chút: “Lúc trước có em gái ở bộ phận bán hàng…”

“Tên Amy.”

“Đúng, Amy, cậy mình trẻ trung xinh đẹp nên nghĩ có thể với tới tổng giám đốc Tống, còn nghĩ rằng có thể quyến rũ anh ấy, đâu có biết là tổng giám đốc căn bản là không phải dạng người như vậy, cuối cùng phải ảo não từ chức. Tuy rằng tổng giám đốc Tống cũng là nam thần trong lòng tôi nhưng tôi biết anh ấy có vợ con rồi, dùng nhan sắc thì cũng có thể đấy nhưng không thể làm chuyện trái với đạo đức như vậy được.”

Phòng tài vụ đại đa số đều là phụ nữ, mà phụ nữ thường hiểu rõ phụ nữ nhất, Lê Tĩnh mang tâm tư gì, kỳ thực mấy người bọn họ đều biết, chỉ có điều bình thường không muốn vạch trần mà thôi. Đối với tâm tư ấy của cô ta, hầu hết đều rất khinh thường.

Lê Tĩnh đối với chuyện này mắt điếc tai ngơ, cô ta mặt không cảm xúc, đem hộp bánh gato ném vào trong thùng rác.



Nguyễn Hạ đánh giá văn phòng của Tống Đình Thâm hơi nhỏ so với tưởng tượng một chút. Trên phim, văn phòng tổng giám đốc không phải là siêu cấp lớn sao, thậm chí còn có phòng nghỉ riêng nữa?

Căn phòng làm việc này tính ra chỉ rộng khoảng gần hai mươi mét vuông, trang trí khá đơn giản, ngoại trừ bàn làm việc, ghế tựa cùng giá sách bên ngoài thì cũng chỉ có một bộ ghế sa lon màu đen bằng da thật, cửa sổ bày hai ba chậu cây.

Kỳ thực phòng làm việc này đối với Tống Đình Thâm là đủ tốt rồi, anh vẫn luôn khiêm tốn, cũng không có tính khoe khoang.

"Tôi còn tưởng rằng hai mẹ con một chút nữa mới đến." Tống Đình Thâm ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn Nguyễn Hạ nói: "Tôi còn có một chút việc chưa giải quyết hết, chừng hai mười phút nữa là xong rồi."

"Anh bận thì cứ làm đi, không cần quá để tâm đâu. Ngược lại bây giờ dùng cơm cũng quá sớm."

Vượng Tử kéo tay Nguyễn Hạ: "Mẹ, con muốn uống nước chanh."

Nguyễn Hạ xua tay: "Mẹ không biết chỗ nào có nước chanh."

"Con biết." Vượng Tử đến công ty nhiều lần rồi, đối với nơi này vẫn rất ấn tượng, liền kéo tay Nguyễn Hạ đi ra ngoài văn phòng.

Tầng này có phòng dùng khi giải khát, các công nhân viên sẽ đem đồ tới đặt trong
tủ lạnh, nơi này còn cung cấp miễn phí hồng trà, trà xanh, còn có cả cà phê nữa.

Lúc Nguyễn Hạ cùng Vượng Tử đi vào thì vừa vặn chạm mặt hai, ba nhân viên đang tới uống nước.

Hầu hết họ đều không biết phải bắt chuyện thế nào, chỉ có thể lúng túng cầm cốc nhanh chóng đi ra ngoài. Nguyễn Hạ còn chưa bao giờ gặp tình huống thế này, không khỏi sờ sờ mặt của mình, xem ra cô đáng sợ như vậy sao?

Vượng Tử hôm nay có vẻ đặc biệt hiếu động, cậu đã có tính toán cả rồi. Muốn uống nước chanh là giả, chỉ là muốn kéo Nguyễn Hạ ra khỏi văn phòng, sau đó kéo Nguyễn Hạ khắp nơi, gặp ai cậu nghĩ là nhân viên thì liền đắc ý vỗ lồng ngực nhỏ giới thiệu: "Đây là mẹ xinh đẹp của con!"

Nguyễn Hạ: "...”

Đợi đến khi Nguyễn Hạ phát hiện ra âm mưu của cậu nhóc, cô vội vàng lôi cánh tay mập mạp hướng về văn phòng Tống Đình Thâm.

"Mẹ, mẹ giận rồi sao?" Vượng Tử cứ như là gà con, bị cô mang theo, nhỏ nhẹ hỏi.

Nguyễn Hạ cố ý làm mặt giận: "Bởi vì con quấy rầy mọi người làm việc. Bây giờ đang trong giờ làm, nếu như họ chưa hoàn thành công việc ngày hôm nay thì buổi tối còn phải tăng ca nữa."

Vượng Tử ồ một tiếng, cậu chẳng hề có khái niệm gì về chuyện tăng ca, cậu nhìn Nguyễn Hạ, thì thầm nói rằng: "Mẹ, con muốn cho mọi người đều biết mẹ là mẹ con."

Đây là ý gì?

Nguyễn Hạ nghi hoặc nhìn hắn.

Cậu bé mập hôm nay biểu hiện hơi kỳ quái chút đó nha.

"Vượng Tử có mẹ, mẹ Vượng Tử ở đây." Cậu nói lời này, một tay ôm eo Nguyễn Hạ, đầu nhỏ cọ vào người cô, như một chú heo con vậy.

Cậu bé này sinh ra tính đã như vậy, rất yêu mẹ, yêu đến mức chỉ muốn cả thế giới đều biết tới mẹ, mẹ mình tuyệt đến nhường nào chứ.

Khi Vượng Tử làm chuyện này, Nguyễn Hạ lại nhớ đến bản thân mình. Khi còn bé, cô cũng như vậy, mỗi lần ba và mẹ đến thăm cô, cô rất thích nắm tay mẹ đi loanh quanh khắp nơi. Khi đó mẹ cô cũng không hỏi gì, cô cũng không chủ động nói lên những gì mình nghĩ như Vượng Tử. Cẩn thận nghĩ lại, điều này thực sự rất đáng tiếc, nếu lúc còn nhỏ, cô giống như Vượng Tử, có thể mẹ cũng sẽ hiểu suy nghĩ, tâm sự của cô hơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện