Sau đó, hai ba con này có thể coi là khen Nguyễn Hạ bằng những lời vô cùng hoa mỹ, khen đến mức Nguyễn Hạ cảm thấy chột dạ.
Cô gái gần như hoàn hảo trong miệng của bọn họ thực sự là cô sao?
Tại sao cô lại có cảm giác bọn họ đang khen một người khác thế nhỉ?
…
Tống Đình Thâm biết rõ Nguyễn Hạ có thói quen uống sữa vào buổi tối, sau khi xong hết công việc anh đi xuống lầu vào phòng bếp uống nước, anh do dự một lát, không biết mình có nên chủ động pha một ly sữa rồi mang lên cho cô hay không?
Anh chưa từng có kinh nghiệm thân thiết, thậm chí từ nhỏ đến lớn cũng mới chỉ có một lần duy nhất làm hành động lấy lòng phụ nữ, đó là lần anh muốn thỏa thuận với Nguyễn Hạ, yêu cầu cô làm một người mẹ tốt.
Có điều sự thật đã chứng minh, người có chỉ số thông minh cao, chỉ cần bọn họ muốn thì EQ cũng nhất định sẽ không thấp.
Anh tìm được trong ngăn tủ sữa bột mà Nguyễn Hạ vẫn hay uống, sau khi đun xong nước, anh pha cho cô một ly sữa ấm áp.
Nguyễn Hạ vừa mới dỗ Vượng Tử ngủ, cô đang chuẩn bị lướt hết weibo rồi xuống dưới lầu pha sữa uống, hiện tại cô đã từ từ xây dựng được thói quen uống sữa buổi tối, không ngờ cô vẫn còn chưa lướt weibo xong, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giờ này dì giúp việc đã đi ngủ từ lâu rồi, người đứng ngoài cửa cũng chỉ có thể là Tống Đình Thâm.
Đã muộn thế này anh còn đến đây làm gì?
Nguyễn Hạ đứng dậy cầm theo áo ngủ trên sô pha, choàng lên trên người, cô cũng không biết vì sao, khi đi ngang qua bàn trang điểm, cô còn dừng lại soi gương một lát.
Mở cửa ra, quả nhiên Tống Đình Thâm đang đứng ở bên ngoài cửa, anh vẫn đang đeo đôi mắt kính gọng vàng kia, mặc quần áo ở nhà đơn giản thoải mái, khí chất hoàn toàn không giống với khi mặc tây trang đi giày da ban ngày.
Nếu như không phải xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết, Nguyễn Hạ thật sự khó mà tin được trong cuộc sống sẽ có một người đàn ông như Tống Đình Thâm.
Trong tay Tống Đình Thâm đang cầm một ly sữa nóng, đưa cho cô: “Tôi vừa mới xuống lầu uống nước, tiện tay pha cho cô một ly sữa, lát nữa cô không cần phải xuống nữa.”
Nguyễn Hạ ngơ ngác nhận lấy chiếc cốc, trong phòng vẫn luôn ở nhiệt độ ổn định hai mươi sáu độ, cô vươn tay nhận chiếc cốc, cảm giác ấm áp lập tức truyền đến.
“… Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo như thế, tôi cũng tiện tay thì làm thôi.” Tống Đình Thâm dừng một chút, nói tiếp: “Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện.”
Nghe xong lời
anh nói, lúc này Nguyễn Hạ mới hoàn toàn yên tâm được.
Vậy thì phải rồi, hôm nay anh ấy không bình thường lắm, từ khi cô đến đón anh, buổi tối khi về nhà lại còn khen cô xinh đẹp cùng với Vượng Tử, bây giờ lại chủ động pha sữa cho cô, nếu như anh không nói ra mục đích của mình, không chừng tối hôm nay cô sẽ mất ngủ vì mải suy đoán, dù sao hiện tại tất cả những hành động của anh đều không bình thường.
Mà kể cũng lạ, nếu như một người đàn ông khác làm những việc này, nhất định Nguyễn Hạ sẽ cho rằng người đó đang muốn theo đuổi cô nhưng khi Tống Đình Thâm làm chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô chính là tự nhiên chạy đến nịnh nọt, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ cướp… khụ khụ, tóm gọn lại, thì nhất định là có chuyện gì đó cần nhờ cô, nhất định là có mục đích.
“Anh nói, anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý.” Nguyễn Hạ vội vàng trả lời.
“Cô có kế hoạch gì vào ngày Quốc Khánh chưa?” Tống Đình Thâm hỏi.
Nguyễn Hạ lắc lắc đầu, nghĩ thầm, có thể anh ấy có việc gì đó vào ngày Quốc Khánh, cho nên muốn nhờ cô trông Vượng Tử vài ngày, đây cũng không phải chuyện gì to tát, có thể đồng ý được, dù sao hiện tại cô cũng trông nom Vượng Tử khá nhiều.
“Tôi không có hoạt động gì, cũng không có kế hoạch gì.”
Trước đây vào những kì nghỉ như thế này, nguyên chủ đều đi ra nước ngoài cùng đám bạn hờ của cô ấy, buông thả hết mười ngày nửa tháng, cuộc sống còn phóng khoáng hơn cả thần tiên.
“Vậy thì được, Quốc Khánh tôi định đưa Vượng Tử về quê của tôi một chuyến, trước đây thằng bé nhỏ quá, tôi lại bận rộn, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa đưa thằng bé về tế bái ba mẹ tôi. Năm nay tôi muốn sửa sang lại một chút ngôi mộ của ba mẹ, cũng tiện lúc đưa thằng bé theo.”
Nguyễn Hạ chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, tuy nói Vượng Tử vô cùng đáng yêu, mặc dù ở cùng với thằng nhóc vô cùng vô vẻ nhưng nằm dài ở nhà một mình lại càng mỹ mãn hơn nữa, Tống Đình Thâm muốn đưa Vượng Tử về quê anh, cô giơ hai tay đồng ý, điều này cũng tức là ít nhất có cô được một kì nghỉ vài ngày của riêng mình.