Cho dù anh không thích Đoàn Trì đi chăng nữa, cũng không thích việc công tư không phân minh. Công là công, tư là tư, không thể nhập làm một. Anh cũng sẽ không bởi vì Đoàn Trì mà động tay chân làm gì đó trên thương trường, điều này không hợp với tác phong của anh từ trước đến giờ.
“Không liên quan đến công việc à? Thế thì là việc riêng à?” Người bạn thân hoi kinh ngạc: “Có gì sao, tôi nhớ rõ giữa Tống thị và Đoàn thị căn bản không có chuyện làm ăn chung cần thường xuyên qua lại mà.”
Tống Đình Thâm ngập ngừng một lát: “Thật ra cũng không có việc gì, một hai câu không thể nói rõ được, chuyện này vẫn cần phải nhờ vả cậu rồi.”
Anh muốn điều tra Đoàn Trì, tất nhiên cũng sẽ gây ra động tĩnh nhất định. Nói trắng ra là, anh chính là muốn đánh một hồi chuông cảnh bảo cho người nhà họ Đoàn biết. Anh xem như cũng đã nhìn ra được rồi, tên Đoàn Trì kia có khả năng đầu óc thật sự không tỉnh táo lắm. Nếu như anh ta là một người có thể nói lí thì anh ta cũng sẽ không đến Tống thị để tìm anh nói mấy lời nói kì lạ đấy.
Đương nhiên Đoàn thị không có khả năng toàn bộ đều là kẻ ngốc, chung quy vẫn sẽ có một số người đầu óc hiểu chuyện trong đó, dù sao trước kia cũng là một gia tộc lớn, tin rằng bọn họ nhất định có thể xử lí tốt chuyện của Đoàn Trì.
“Vậy tôi có một câu muốn hỏi, có phải người gọi là Đoàn Trì này đắc tội cậu không?” Người bạn thân lại hỏi: “Tôi có một người bạn quan hệ khá tốt, có thể nói là người của dòng họ Đoàn, tôi cũng phải để cho cậu ta chút thể diện.”
“Không thể tính là đắc tội.” Tống Đình Thâm không nói quá rõ ràng: “Người trẻ tuổi làm việc gì cũng có thể có chút bồng bột, không phải chuyện gì to tát.”
Tuy rằng anh không nói quá rõ ràng nhưng những điều nên nói cũng đều nói hết rồi.
“Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm đi, tôi lập tức điều tra rõ ràng cho cậu.”
Cậu ta cũng hiểu rõ tính cách của Tống Đình Thâm, có thể nói rằng “Không tính là đắc tội”, thật sự cũng đã là “Đắc tội rất lớn” rồi. Huống chi anh còn nói là người trẻ tuổi làm việc gì cũng sẽ có chút nông nổi nữa…
Nói thể nào đây, con người Tống Đình Thâm này không đến mức khiến cho người khác cảm thấy thâm sâu không lường trước được nhưng một tiểu tử một nghèo hai trắng như cậu ta, có thể hoàn toàn chỉ dựa vào bản thân mà sáng lập ra sự nghiệp như vậy, điều này có nghĩa là anh không phải là một người đơn giản, rất ít khi thấy anh vì chuyện gì đó mà tức
giận nhưng một khi anh thực sự tức giận hay phát cáu, vậy tất nhiên đó là chuyện lớn.
“Làm phiền cậu rồi.” Tống Đình Thâm nói.
“Chúng ta tính là quan hệ gì, còn khách khí như vậy nữa.”
…
Nguyễn Hạ cũng không biết chuyện con trai của mình đã nói chuyện cô đã bán hoa cho Tống Đình Thâm nghe, kỳ thật cô còn đang đau đầu không biết nên xử lí Đoàn Trì như thế nào. Nếu như anh ta cứ hai ba ngày lại tặng hoa về đến nhà thì cô nên làm gì bây giờ? Tuy rằng bán hoa để lấy tiền lời cũng rất thoải mái nhưng dù sao trong nhà vẫn còn có một người đàn ông, cô lại không thể coi như anh không tồn tại được. Hơn nữa Đoàn Trì khiến cho người ta không thể một lời nói hết, ai biết anh ta có thể làm ra chuyện gì khiến người khác không thể tin được hay không. Cô không thể tiêu hóa được kiểu theo đuổi như vậy.
Sự thật chứng minh, nói đạo lý với Đoàn Trì là chuyện không thể nào, lúc đó cô đã nói đến mức đó rồi, thế mà anh ta còn có thể giả bộ như tai điếc mắt mù vậy, thậm chí còn làm mọi chuyện trầm trọng hơn, trực tiếp gửi tặng hoa đến nhà cô… Nói tóm lại, cô tuyệt đối không thể đi tìm anh ta, ai biết anh ta sẽ lại tưởng tượng ra chuyện gì khác nữa không. Nếu như thực sự anh ta giống như kẹo mè xửng, có vẩy cũng không vẩy ra được thì mới thật sự phiền toái.
A, rất muốn làm đơn giản thô bạo một chút, trói Đoàn Trì lại đánh cho một trận, anh ta quá thiếu đòn rồi. Đối với một người như vậy, cô thật sự là không có biện pháp gì.
Thế nhưng cô có thể làm được gì? Nguyễn Hạ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định buổi nói chuyện với Tống Đình Thâm một chút, anh nhất định cũng sẽ không thích có người cứ hai ba ngày lại gửi tặng hoa về nhà như thế. Nhờ anh giúp một việc, anh là ông chủ, là tinh anh, ở ngoài xã hội cũng có nhân mạch, khẳng định sẽ có nhiều biện pháp hơn cô. Huống chi, cô để anh xử lí giúp mình, không phải là càng biểu lộ rõ hơn thái độ thẳng thắn của bản thân sao!
Vậy cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!
Vượng Tử đương nhiên cũng cảm giác được mẹ cậu đang vui vẻ, nằm bò lên người cô: “Mẹ ơi, hoa hoa đẹp như vậy, sao mẹ lại không thích?