Thủ đô Kim Thành - nơi xa hoa bậc nhất nước V, là nơi tập trung đông các danh gia vọng tộc có tiếng trong khắp cả nước.
Ngoài ra đây còn là nơi có nền kinh tế phát triển nhất nước V, sinh ra nhiều thiên tài kinh doanh thành đạt như bây giờ.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, một khi lựa chọn sinh sống ở đây thì tất cả mọi hành động cho dù là nhỏ nhất của bạn đều phải chịu sự soi mói dò xét từ người khác.
Họ như bới lông tìm vết, tìm mọi cách để hạ bệ những kẻ mình không thích xuống dưới đáy xã hội, đến khi kẻ đó không còn có khả năng sinh sống tại đây nữa mới thôi.
Hoàng Thiệu Huy là thiếu gia độc đinh của nhà họ Hoàng, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn, muốn gì có nấy không phải lo nghĩ gì nhiều, tuổi thơ trôi qua rất êm đềm và hạnh phúc.
Gen của nhà họ Hoàng rất trội, con cháu trong nhà hầu như đều là người thông minh tài giỏi, cậu cũng không ngoại lệ.
Từ khi còn nhỏ cậu đã bộc lộ rõ sự thông minh của mình, đi học cũng giống như người ta, không học thêm hay phụ đạo bất kỳ môn học nào nhưng ở mỗi kì thi cậu đều xuất sắc dành được hạng nhất toàn khối.
Càng lớn cậu lại càng thể hiện rõ sự nhạy bén của mình trong kinh danh, tuy vẫn chưa có nhiều hiểu biết nhất định nhưng vẫn có thể thay mặt cha đứng ra xử lý một vài công việc nhỏ nhặt trong công ty.
Trông cậu cứ giống như một thiên tử thời hiện đại vậy, rất được ông trời ưu ái.
Một người tài giỏi như vậy, ai lại không ngưỡng mộ.
Năm cấp ba, người theo đuổi cậu nhiều không đếm xuể, thư tình nhận được còn nhiều hơn cả số lần cậu đụng mặt cha mình.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, trong tương lai cậu chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế của Hoàng gia.
Nhưng tương lai làm sao có thể nói trước được.
Cuộc sống tốt đẹp ấy nhanh chóng bị phá hủy khi cha cậu đưa trở về một người thiếu niên nhỏ hơn cậu một tuổi, à không cũng không hẳn, cậu ta chỉ cách cậu vài tháng mà thôi.
Ông nói rằng cậu ta là con của mình, mẹ cậu vì chuyện này mà sốc đến mức phát bệnh, phải nằm tịnh dưỡng tận một tháng trời mới khỏe hẳn.
Sau khi sức khỏe đã hồi phục, bà nằng nặc yêu cầu ông ký giấy ly hôn và thu dọn tất cả đồ đạc trở về nhà ngoại ngay trong đêm, cậu cũng muốn đi cùng nhưng bà lại không cho phép.
Bà nói: "Cho dù cha con có con riêng bên ngoài đi chăng nữa thì con mới chính là thiếu gia hàng thật giá thật của nhà họ Hoàng, chỉ có con mới có đủ tư cách thừa kế sản nghiệp.
Con mà rời đi, tài sản vốn thuộc về con sẽ bị cậu ta cướp mất, con cam tâm để đứa con ngoài giá thú ấy cướp lấy hết những thứ đáng lẽ phải thuộc về mình hay sao?"
Thiệu Huy tất nhiên không cam tâm.
Cậu căm ghét đứa con riêng này, chính bởi vì sự xuất hiện của cậu ta mà gia đình ba người hạnh phúc của cậu mới tan vỡ, nếu như không có sự xuất hiện của cậu ta thì cậu vẫn là người có cha có mẹ đầy đủ như bao người chứ đâu có như bây giờ.
Nhưng cậu không thể làm gì được, cậu ta được cha bảo hộ rất kỹ lưỡng, thậm chí còn thuê vệ sĩ theo sát bên người 24/7 như thể từng giây từng phút luôn có nguy hiểm rình rập xung quanh vậy.
Đãi ngộ này, thậm chí đến cả cậu còn chưa từng được trải nghiệm qua, nó cho thấy rõ sự ưu ái của ông dành cho đứa con riêng này thậm chí còn hơn cả con trai ruột là cậu.
Thiệu Huy không ngu ngốc đến mức bày kế hãm hại con riêng của cha ngay lúc này, thay vì làm vậy, cậu từng bước từng bước nâng cao năng lực của mình trong công ty khiến cho Hội đồng quản trị tin tưởng giao cho cậu những công việc quan trọng.
Còn đứa con riêng kia, đến cả tư cách bước chân vào công ty để làm việc còn chưa có, điều đó khiến cậu cảm thấy rất đắc ý.
Nhưng không để cậu phải đắc ý lâu, rất nhanh cậu ta đã được cha dẫn vào công ty tiếp nhận chức phó tổng giám đốc, chỉ thua kém cậu một chức vị.
Cậu còn có cảm giác, nếu không phải do cậu làm việc ở đây lâu hơn thì có khi cha đã nâng đỡ cậu ta lên thẳng chức tổng giám đốc, trực tiếp thay thế vị trí