Nhà hàng Tùng Hoa, Kim Hủy dẫn cậu bước vào phòng riêng để gọi món.
Trong lúc chờ đợi, anh có đi ra ngoài nghe điện thoại một lúc còn cậu thì ngồi ở trong phòng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Thịnh Quân.
Thiệu Huy: Anh đang làm gì vậy?
Tin nhắn gửi đi, qua một lúc vẫn không thấy hồi âm, nếu là bình thường hắn chắc chắn đã phản hồi lại cậu trong tích tắc, hôm nay có hơi lạ.
Có khi nào là do đang bận trò chuyện ăn uống cùng bạn bè nên mới không trả lời cậu được chăng?
Khả năng này rất cao, đã lên bàn ăn rồi ai lại còn muốn cầm điện thoại nữa chứ? Phần vì điều này rất mất lịch sự tựa như không tôn trọng mọi người trên cùng một bàn ăn, còn một phần là vì khi còn nhỏ mỗi người đều được dạy dỗ về lễ nghi này một cách kỹ lưỡng, cho dù có chuyện gì cũng không được phép cầm điện thoại lên trong bàn ăn.
Nhưng chỉ có Thẩm Thịnh Quân mới biết lí do vì sao bản thân mình không phản hồi lại cậu.
Không phải là vì những cái được nêu ở trên, một người thô lỗ như hắn từ khi sinh sống và làm việc ở quân đội con người vốn thô lỗ lại càng thô lỗ hơn, nào có xem trọng những cái lễ nghi phép tắc ấy làm gì.
Hắn không phản hồi là bởi vì hắn tức giận cậu, giận vì hành động né tránh mình lúc nãy của cậu cũng như che giấu việc bản thân đi ăn cùng một người đàn ông khác.
Mới đầu khi nhìn thấy cậu, hắn chỉ nghĩ cậu che giấu bởi vì cần phải giải quyết một ít chuyện riêng với các lãnh đạo trong công ty.
Nào ngờ đâu sau khi đám người đã an vị tại bàn ăn, Lê Úy vào trễ hơn lại mang đến cho hắn tin cậu cùng một chàng trai lạ bước vào phòng ăn riêng với nhau.
Chẳng biết anh dặm mắm thêm muối làm sao, khi vào tai hắn lại thành Thiệu Huy đi cùng một chàng trai khác đi sát bên cạnh nhau trông rất là thân mật khiến hắn xém chút nữa là đã phát điên xông ra ngoài, may mà vẫn còn một chút nào đấy lí trí níu giữ hắn ngồi lại căn phòng này.
Thẩm Thịnh Quân biết điều mình cần bây giờ chính là giữ bình tĩnh, bình tĩnh để đợi một câu giải thích đến từ cậu.
Cả đám người tụ tập cùng nhau, ai nấy cũng đều ăn uống trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ, chỉ riêng hắn một mình ngồi một góc lẻ loi ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Hắn...!đang đợi một tin nhắn đến từ cậu.
Bỗng "ting" một tiếng, điện thoại hắn vang lên thông báo có tin nhẵn gửi đến, màn hình theo đó sáng lên, hắn vừa nhìn vào liền biết đó là cậu.
Thiệu Huy: Anh đang làm gì vậy?
Hắn đã cố nhẫn nại không để bản thân trả lời tin nhắn của cậu ngay, kiên nhẫn nhìn vào năm chữ hiển thị trên màn hình khoảng mười phút hắn mới ấn vào xem rồi phản hồi.
Thẩm Thịnh Quân: Đang cùng một vài người bạn dùng bữa.
Còn em thì sao, đang làm gì?
Nói là dùng bữa cùng nhau nhưng thật ra cũng chỉ có bọn họ là dùng, hắn từ lúc bước chân vào căn phòng đến giờ vẫn chưa từng đụng đũa đến một món nào nằm ở trên bàn, đến cả một ly nước cũng không uống chỉ khư khư cầm chiếc điện thoại trên tay.
...
Tin nhắn hắn gửi đến lúc Thiệu Huy đang dùng bữa cùng Kim Hủy, lúc này cả hai đang ăn dở, nhận thấy có tin nhắn đến cậu liền đưa lên xem thử.
Là Thẩm Thịnh Quân, hắn trả lời tin nhắn của cậu.
Ái ngại nhìn anh một lúc, cậu ngại ngùng nói: "Em xin phép một lúc ạ."
Anh không quá để tâm đến chút chuyện nhỏ này nên chấp thuận cho cậu: "Không sao, em muốn làm gì thì làm."
Nghe vậy, cậu nhanh chóng mở ra phản hồi lại tin nhắn của hắn.
Thiệu Huy: Tôi vẫn còn đang ở công ty làm việc.
Mà anh vẫn còn đang ăn cùng với bạn sao?
Hắn bất mãn nhíu mày, cậu dường như vẫn không có ý nói thật với hắn.
Tại sao? Người đàn ông đi ăn cùng cậu rốt cuộc là ai?
Thẩm Thịnh Quân lúc này thật sự rất muốn đứng dậy xông vào căn phòng cậu đang ngồi kia để hỏi cho ra lẽ, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm nén lại.
Thẩm Thịnh Quân: Đúng vậy.
Thiệu Huy: Vậy anh tiếp tục ăn cùng với bạn đi, tôi không làm phiền nữa.
Khi nào rãnh thì nhắn lại tôi.
Thẩm Thịnh Quân: Được.
Thiệu Huy nhắn xong rồi thôi tiếp tục ngồi ăn cùng với anh, cậu nào biết rằng ở phía bên kia tâm trạng của hắn lúc này đang khó chịu đến nhường nào.
Thấy cậu đã nhắn xong, Kim Hủy chủ động bắt đầu câu chuyện trước, "Lâu rồi anh em chúng ta mới có dịp gặp mặt như vậy, em cũng lớn rồi đã có suy nghĩ gì đến chuyện kết hôn gì chưa?"
"Rồi ạ."
"Đối tượng thế nào? Là...!con trai sao?"
Ban đầu sau khi nghe xong câu hỏi cậu có hơi bất ngờ, tự hỏi làm sao anh lại biết.
Nhưng qua một lúc, cậu cũng phần nào đoán ra được lí do vì sao anh đến tìm mình hôm nay, có lẽ là anh đã được mẹ cậu nhờ vả khuyên nhủ rồi.
Cậu cũng không muốn chối, thẳng thắn nhìn anh gật đầu đáp: "Vâng, là con trai."
"Em không sợ mẹ mình sẽ đau lòng vì chuyện này sao? Bà chỉ có một đứa con trai duy nhất là em."
Thiệu Huy tất nhiên sợ, cậu không muốn mẹ mình phải đau lòng vì mình