Đường Vũ Vương là con út trong gia đình nên rất được mọi người cưng chiều, sự nghiệp gia đình đều có anh cả thay mình gánh vác nên y lớn lên không phải lo nghĩ gì nhiều.
Lần đầu tiên Thiệu Huy cùng y gặp mặt là vào đầu năm cấp hai, khi ấy cả hai đều còn rất nhỏ nên rất dễ dàng bắt chuyện và thân thiết với nhau.
Cậu vì là con một nên phải gánh vác rất nhiều áp lực, hầu như trong đầu chỉ biết đến học tập ít khi cùng y đi chơi.
Nhưng không vì vậy mà hai người trở nên xa cách với nhau, y xem việc đó như một lợi thế của mình, những khi có bài gì không hiểu liền chạy đến tìm cậu nhờ giảng bài.
Chẳng hiểu vì lí do gì mà một đứa vô lo vô nghĩ như Đường Vũ Vương lại đột ngột quyết định chạy xuống tận miền ngược để lập ngiệp, nơi đó nằm giữa hai vùng Nam Bắc nên không được chính phủ chú ý đến nhiều, người dân ở đó có thể nói là không coi pháp luật ra gì, bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra xô xát đến chết người.
Biết rõ nguy hiểm là thế nên Đường gia hết mực can ngăn, không cho phép y đi nhưng vào thời điểm đó y lại rất kiên quyết với quyết định của mình, cho dù có là ai cũng không thể nào ngăn cản được.
Chỉ vì để đạt được mục đích mà y còm làm liều đến mức nhịn ăn nhìn uống, tuyệt thực khiến cho cha mẹ y cho dù có không muốn cũng phải đồng ý.
Lên đó rồi cũng không biết Đường Vũ Vương làm gì, y đi rồi giống như cắt đứt hết mọi liên lạc với gia đình không một ai có được tin tức của y.
Đã từng có lần Đường gia muốn xuống đến tận nơi để tìm, những lần như vậy hễ đi được nửa đường đều có chuyện xảy ra khiến gia đình họ không thể nào đi tiếp được.
Nay y lại trở về đột ngột như vậy không biết rằng gia đình y có hay biết không?
Thiệu Huy kéo y lại ghế ngồi hỏi thăm về tình hình sau khi xuống dưới miền ngược của y.
"Cậu dạo này ra sao rồi, có sống tốt không?"
Y cười hì hì vài tiếng nói: "Tớ khỏe re hà, có thể có chuyện gì xảy với tớ được chứ!"
Cậu bị sự vô tư này của Đường Vũ Vương làm cho choáng váng, sau khi rời khỏi thủ đô y cứ như bốc hơi khỏi trái đất này vậy, không có một tin tức.
Ai có thể không nghĩ đến khả năng nó xảy ra chuyện gì được kia chứ?
"Cậu đó, bảo lập nghiệp một cái liền không liên hệ gì với tớ nữa.
Rốt cuộc cậu có xem tớ là bạn không đấy?"
Đường Vũ Vương chỉ cười, có điều nụ cười lần này có phần gượng gạo không biết là trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì.
Y đột nhiên ôm chầm lấy cậu, vỗ vỗ lưng vài cái rồi ra vẻ hối lỗi nói.
"Rồi rồi, tớ xin lỗi, tớ sai được chưa."
Đẩy y ra, cậu nhìn thẳng vào