Thiệu Huy có nằm mơ cũng không ngờ rằng Thẩm Thịnh Quân sẽ bày tỏ với mình ngay lúc này, hai má cậu nóng lên, ngại ngùng né tránh.
"Anh, làm sao mà anh lại thích tôi?"
Cậu không có điểm gì nổi trội, mỗi một hành động của cậu đều luôn khiến kẻ khác phải chán ghét thế kia.
Sự tự ti này đều là do kiếp trước mang đến cho cậu, kể từ lúc Hoàng Thành Long xuất hiện, bất kể là cậu làm gì hay cậu nói gì cũng đều bị người khác nhìn bằng ánh mắt chán ghét.
Từ khi gặp gỡ hắn cho đến tận bây giờ, cậu không nghĩ sẽ một một ngày hắn chính miệng mở lời nói yêu mình.
"Tại sao lại không?" Hắn bỗng hỏi ngược lại cậu, "Thích một người còn cần lí do sao?"
Cậu không chút do dự đáp: "Cần." Cậu muốn chắc chắn hắn thực sự thích cậu chứ không phải chỉ là một câu nói mơ hồ không có chủ đích.
Nếu lỡ hắn chỉ bởi vì buộc miệng mà nhất thời nói ra, chỉ sợ một khi cậu thực sự đắm chìm vào cái gọi là tình yêu này hắn sẽ quay lưng với cậu, tiếp tục tìm đến một người khác nói ra câu nói thích này.
"Tôi từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy thích em, và rồi cái thích đó dần trở thành tình yêu."
"Lần đầu gặp?" Cậu khó tin, "Vậy là anh chỉ mới thích tôi có ba tháng thôi á? Thế thì làm sao anh có thể chắc chắn đó là tình yêu đây?"
Thích một người chỉ cần có ba tháng liền trở thành tình yêu, vậy tình yêu này có sẽ kéo dài được bao lâu đây? Ba ngày, ba tháng hay ba năm?
Thẩm Thịnh Quân lập tức phủ định, lần đầu gặp mà hắn nói không phải như vậy.
"Kỳ thực chúng ta đã từng gặp nhau từ rất lâu trước đó rồi, có lẽ là em đã quên mất nhưng từ ngày em giúp đỡ tôi, cho tôi cảm nhận được sự ấm áp giữa tiết trời mùa đông giá rét kia tôi liền biết, tôi thích em." Thậm chí cái thích này còn trở thành chấp niệm, nguồn động lực để hắn không ngừng nỗ lực vươn lên vị trí cao như ngày hôm nay.
Và rồi nó dần chuyển thành yêu, chữ yêu kéo dài cả hai kiếp không hề khiến cho đoạn tình cảm này phai nhạt đi mà còn ngày một thêm sâu đậm.
Yêu một người đến mức có thể khiến một kẻ vốn luôn kiên cường phải bật khóc khi nhìn cảnh người mình yêu chết đi.
Yêu một người đến mức có thể khiến kẻ đó gần như phát điên khi không thể trả thù được cho người mình yêu.
Và yêu một người đến mức tình nguyện dành cả một kiếp để người mình yêu có thể lợi dụng, bảo vệ người mình yêu một đời an ổn.
Nhưng Thiệu Huy lại hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì đối với lời hắn vừa nói, cậu đã từng giúp đỡ hắn khi nào?
Nhìn vẻ hoài nghi trên mặt cậu, hắn thản nhiên nói: "Em không nhớ cũng đúng thôi, bởi vì sau khi giúp đỡ tôi em liền lên cơn sốt mà."
Về việc này Thiệu Huy còn nhớ, Kim Mai từng nói vào mùa đông năm cậu vừa tròn mười tuổi, cậu từng khiến cả nhà phải một phen sốt vó khi đổ bệnh nằm liệt giường phải nằm an dưỡng đến tận một tháng trời mới hoàn toàn khỏe hẳn.
Mà sau khi khỏi bệnh, bản thân cậu lại quên mất rất nhiều chuyện, đến cả chiếc áo khoác do chú tặng bản thân đã để đâu còn không nhớ.
Điều đó đến giờ vẫn khiến cậu phải cảm thấy nuối tiếc không thôi, dù sao cũng là quà do chú tặng mình, cậu không bảo quản kĩ thì thôi lại còn làm mất nó.
Cậu nhơ hình như bản thân còn khóc rất lâu chỉ bởi vì không tìm được áo, bây giờ nghĩ lại thì dường như cậu đã biết chiếc áo đó hiện tại đang nằm ở đâu rồi.
"Vậy là anh đã thích tôi từ khi đó?"
Thẩm Thịnh Quân gật đầu nói: "Em có thể không thích tôi cũng được, nhưng xin em đừng cảm thấy ghê tởm đoạn tình cảm này."
Nghe hắn nói vậy, Thiệu Huy mỉm cười lắc đầu nói: "Sẽ không." Đây là lần đầu tiên có một người chủ động nói thích mình, cậu không vui mừng thì thôi hà cớ gì lại phải cảm thấy ghê tởm nó?
Hắn nghe vậy thì mừng rỡ, đớp lấy cơ hội này mà tỏ tình, "Vậy em có thể cho tôi một cơ hội được ở cạnh bên chăm sóc em suốt một đời này hay không?"
Về vấn đề này, có lẽ Thiệu Huy phải cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Dù cậu có ngốc đến đâu cũng không thể không nhận ra đây là một lời tỏ tình được, đã là tình cảm thì vẫn nên suy nghĩ thật