Bịch!
Cả người Hoàng Thành Long đổ gục xuống đất, Thẩm Thịnh Quân không biết từ lúc nào đã tỉnh lại nhanh chóng di chuyển ra phía sau đánh ngất cậu ta.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức khiến cho 004 trở tay không kịp, nó hết nhìn hắn lại nhìn đến tên ký chủ vô dụng của mình, khó tin nói: [Không, không thể nào.
Sao lại có thể]
Nhìn đến số thức ăn đã vơi đi một nửa trên bàn, nó khó tin, chẳng phải hắn đã ăn qua số thức bị bỏ thuốc hay sao? Thuốc của hệ thống bọn nó sản xuất ra, sao hắn có thể chống đỡ được?
Nói đến chuyện này hẳn phải quay về thời điểm cả hai vừa phát hiện ra thức ăn có điều bất thường, trong đầu Thiệu Huy nhanh chóng nảy ra được một ý, chòm người đến nói nhỏ vào tai hắn.
"Chúng ta giả vờ như đã ăn chúng đi."
Sau đó cậu liền cầm đũa lên xơi đi phần đồ ăn, những món vốn dĩ đã được đầu bếp trang trí bày biện rất đẹp mắt thoáng chốc bị cậu biến thành một đống lộn xộn tựa như đã bị người dùng đến.
Chưa hết, cậu lấy khăn giấy trên bàn xếp chồng lên nhau gấp thức ăn bỏ vào gói kĩ lại rồi bỏ vào thùng rác dưới chân.
Dù sao thức ăn cũng đã bị bỏ thuốc, cậu cùng hắn cũng không rõ rốt cuộc thứ thuốc này có nguy hại gì đến người sử dụng hay không nhưng cậu có thể chắc chắn rằng thứ được bỏ vào chẳng có gì tốt đẹp.
Cuối cùng cậu gấp ra chén mình cùng hắn một ít thức ăn giả bộ dùng qua, chờ đợi thêm một lúc cả hai cùng nằm gục xuống bàn chờ đợi người bước vào.
Quay lại với hiện tại.
"Mày đang nghĩ gì?" Giọng nói hắn bất chợt vang lên, ngữ điệu chứa đầy sự lạnh lẽo hệt như muốn nghiền nát nó ra ngay bây giờ vậy.
Thiệu Huy ngồi một bên ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn, cậu không hiểu, hắn rốt cuộc đang nói chuyện với ai vậy?
Trong lòng hệ thống chứa đầy sự sợ hãi, quả nhiên nó đoán không sai, hắn có thể nhìn thấy được nó.
Thoạt nhìn qua hắn không khác gì những người bình thường khác là bao, nhưng vì lí do gì hắn lại có thể nhìn thấy được nó?
004 là hệ thống siêu trí tuệ nhân tạo cao cấp của thế kỷ mới, nó luôn tự hào về trí thông mình của mình thậm chí còn lấy điều đó làm kiêu ngạo.
Chính vì điều này, nó xem thường loài người có tuổi đời ngắn ngủi kia.
Nó luôn nghĩ loài người lúc nào cũng ngu ngốc hơn nó, từ lúc trở thành hệ thống nó luôn xem loài người như một thứ hạ đẳng mặc cho nó tiêu khiển.
Thứ nó yêu thích nhất chính là những kẻ vừa ngu ngốc vừa tham lam, có điều gì cũng đều viết hết lên mặt như Hoàng Thành Long, ngược lại, thứ nó ghét nhất lại chính là những kẻ khó có thể nhìn thấu được tâm tư như hắn.
Vốn nó muốn nhân lúc hắn không đề phòng để cậu ta gắn con chip hệ thống vào đầu hắn để nó có thể dễ dàng xâm nhập vào trí óc hắn, vậy mà kế hoạch tưởng chừng như sắp thành công lại bị phá hủy bởi sự bất cẩn của cậu ta.
004 ỷ vào việc bản thân mình là hệ thống, tạm thời kìm nén lại sự sợ hãi ấy sang một bên nhìn hắn kiêu ngạo hỏi: [Mày có thể nhìn thấy tao thì sao chứ? Mày còn có thể làm gì được tao hay sao?]
Giọng của 004 vang lên, Thiệu Huy giật mình đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng tìm xem giọng nói máy móc đó rốt cuộc phát ra